Đời Không Như Là Mơ

Chương 45: Chân tướng




Không chờ đến đại điển sắc phong Phượng vương kế vị, cáo văn đã dán đầy toàn bộ đô thành Mặc quốc, từng cáo văn được người ra roi thúc ngựa đưa đến các thành lớn ở Mặc quốc, dán lên, không bao lâu sau, toàn bộ người Mặc quốc đều biết, Mặc quốc bọn họ sắp có một tân Phượng vương, mà người này còn là Lãm Nguyệt trưởng công chúa!

Có người chờ mong xem vị Phượng vương điện hạ này có thể viết nên truyền kỳ gì, bởi vì hai vị Phượng vương trước đều là trụ cột của Mặc quốc, là người mà mọi người đều cảm thấy xứng đáng là nữ anh hùng, vậy Phượng vương đời thứ ba hẳn cũng sẽ không kém đi. Nhưng còn có nhiều người cũng không để tâm chuyện này lắm, bởi vì Lãm Nguyệt trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt vô dụng đã truyền khắp toàn bộ Mặc quốc, tất cả mọi người đều biết vị trưởn công chúa điện hạ này tuy được sủng ái, nhưng tính tình xấu đến cực điểm, không học vấn không nghề nghiệp, lại còn vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh, không biết bao nhiêu người đã bị nàng độc thủ, người như vậy, tuy được đương kim bệ hạ sủng ái mà trở thành Phượng vương, nhưng tất nhiên cũng không làm nên chuyện to lớn gì, cho nên bọn họ dĩ nhiên không quan tâm.

Tuy rằng thời đại này liên lạc cũng không quá phát triển, nhưng tốc độ truyền tin tức vẫn rất nhanh, không bao lâu sau, cả ba nước đều biết, trưởng công chúa của Thừa Nguyên đế Mặc quốc kế nhiệm Phượng vương.

Trong đó, quan tâm nhất đến năng lực của Phượng vương có lẽ chính là Cận quốc đã từng biết tay Phượng vương, bọn họ tuy biết vị Phượng vương này cũng không phải một người có tài, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác, tiếp tục chú ý hành động của tân Phượng vương.

Mà bị bắt làm nhiệm vụ này, chính là Trấn Bắc vương Trì Bắc Thành vừa lúc ở trong cảnh nội Mặc quốc, hắn lần này đến là có che giấu thân phận. Có một câu mà mỗi người đều biết “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Cận quốc là một quốc gia hiếu chiến thượng võ, từng chịu thiệt trong tay Mặc quốc, dĩ nhiên bây giờ muốn đòi trở lại.

Nhưng chiến tranh không phải cứ muốn là tùy tiện khởi xướng, đối với Cận quốc mà nói, cần thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên “chiến thần” Trì Bắc Thành liền đích thân tới Mặc quốc do thám thực lực đối thủ.

Tuy rằng Cận quốc có không ít trinh thám ở Mặc quốc, nhưng không hiểu vì sao, lúc Trì Bắc Thành nghe nói về Lãm Nguyệt trưởng công chúa, liền nổi lên hứng thú, xung phong đảm nhận nhiệm vụ này. Phía Cận quốc lúc biết Trì Bắc Thành nguyện ý nhận nhiệm vụ này, dĩ nhiên cao hứng, dù sao năng lực của Trì Bắc Thành mọi người đều rõ như ban ngày, chắc chắn có thể tra được tin tức mà trinh thám không tra được.

Được nhiên, đây cũng coi như là bọn họ đối với Trì Bắc Thành có một loại sùng bái mù quáng.

Ở một đường phố hẻo lánh trong đô thành Măc quốc, con phố này cũng không phồn hoa lắm, mà ở góc đường, có một tòa nhà nhỏ trông rất bình thường, giống như những tòa nhà khác trên đường, không có gì đặc biệt.

Nhưng xung quanh không ai biết, nơi này lại là nơi ở của Trấn Bắc vương Cận quốc, có danh xưng chiến thần Trì Bắc Thành.

Trì Bắc Thành vì che giấu thân phận của mình, dĩ nhiên sẽ không ở khách điếm long xà hỗ loạn, hơn nữa nếu bên cạnh mình có vài thị vệ mặc đồ Cận quốc thường xuyên ra ra vào vào khách điếm, nhất định là rất khoa trương. Còn không bằng lấy ra chút tiền, mua một tòa nhà ở vị trí hẻo lánh, như vậy làm chuyện gì cũng tiện lợi hơn, mà hắn thì không thiếu tiền.

Bất quá Trì Bắc Thành từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, dĩ nhiên sẽ không giống những nhà bình thường khác, cuộc sống thật sự quá đơn sơ. Trước khi hắn vào ở đây, cũng đã phái người quét dọn qua một lần, lại bảo người ta dựa theo thói quen của mình là bài trí rất nhiều thứ.

Dây leo quấn quanh một cái giá trong viện, làm ra một mảnh mát mẻ, dưới dàn dây leo là một bộ bàn ghế đá, mà trên ghế đó có một hồng y nam tử đang ngồi, trong tay hắn cầm một quyển binh thư, tinh tế đọc, hơn nữa trong đầu còn không ngừng diễn luyện các loại binh pháp.

Hắn là Trì Bắc Thành.

Thật ra Trì Bắc Thành được cho mỹ nam đệ nhất đệ nhị, lúc ở Cận quốc, có thiếu nữ còn chưa kết hôn từng lớn mật đi theo Trì Bắc Thành cầu yêu, các nàng nghĩ cho dù trở thành thị thiếp của Trấn Bắc vương cũng là một chuyện tốt. Đáng tiếc năm nay Trì Bắc Thành năm nay đã hai mươi sáu nhưng không có thê tử, trong phủ cũng không có một thị thiếp nào. Hoàng đế Cận quốc từng muốn tứ hôn cho hắn, nhưng lại bị hắn khéo léo từ chối, lúc ấy không biết có bao nhiêu danh môn khuê tú nắm cổ tay thở dài không thôi.

Đại khái là vì hằng năm chinh chiến sa trường, Trì Bắc Thành có một nước da màu tiểu mạch tráng kiện, hơn nữa cơ thể hắn thập phần cân đối, dáng người cao, thoạt nhìn có vài phần khêu gợi. Hồng sắc y phục (màu đỏ nhé mọi người) trên người hắn giống như hỏa diễm mãnh liệt, bốc cháy mạnh mẽ, làm cho người nhìn không hề có cảm giác được hồng y có nữ tính, ngược lại còn cảm thấy hắn đầy khí phách nam tử hán, bẩm sinh hắn đã thích hợp với màu đỏ như vậy rồi.

Đầu tóc của hắn đen như gỗ đàn hương, dài tới bả vai, dưới sự phụ trợ của một thân xiêm y đỏ rực, có một vẻ mỹ lệ như dùng bút vẽ thành. Đường nét ngũ quan trên khuôn mặt mười phần lãnh ngạnh (lạnh lùng cứng rắn), nhưng cũng vô cùng tinh xảo, giống như được điêu khắc mà thành, có một loại cảm giác rất lãnh khốc. Tai trái của hắn đeo một chiếc khuyên tai, có hình dáng giống la bàn, hoàn toàn là được tạo ra từ vàng, ở trên có khắc văn tự cổ xưa thần bí. Đây là dấu hiệu của hoàng thất Cận quốc, chỉ có nam tử mới được đeo, mà địa vị khác nhau, hình dáng của khuyên tai cũng khác nhau. Trì Bắc Thành đeo la bàn hoàng kim, là dấu hiệu gần với hoàng đế Cận quốc.

" Ca ! " Một giọng nói đáng yêu từ cửa truyền vào, không bao lâu sau, một hồng y thiếu nữ bước đến bên cạnh Trì Bắc Thành, ngồi xuống đối diện hắn.

Trì Luật Nhi tuy rằng kiêu căng, nhưng đối với đại sự thì vẫn biết chừng mực, nàng biết thân phận của các nàng không thể bại lộ, cho nên sau lần huênh hoang trước, liền thay thành trang phục Mặc quốc, chẳng qua vẫn là một thân hồng y.

Trì Luật Nhi thần bí nháy mắt mấy cái với ca ca của mình, " Ta vừa mới ra ngoài một chuyến, ca đoán xem ta nghe được gì ? "

Trì Bắc Thành buông quyển sách trên tay, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Trì Luật Nhi, " Nói ngươi bớt ra ngoài, ngươi lại không nghe lời? "

Trì Luật Nhi được đại ca Trì Bắc Thành nhà mình nuôi lớn, dĩ nhiên hiện tại đại ca cũng không thật sự tức giận, liền cười hì hì, " Ai nha, ta vài ngày không ra ngoài, thật sụ là buồn muốn chết. "

Trì Bắc Thành đối với muội muội của mình thật sự có chút bất đắc dĩ, «Được rồi, nói đi, ngươi nghe được cái gì ? "

Trì Luật Nhi thần bí chớp chớp mắt, " Ta nói cho ca a – Phượng vương Cung Trường Nguyệt kia… không ngờ lại thích đệ nhất công tử Mặc quốc Nam Tử Li ! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.