Đời Không Như Là Mơ

Chương 37




“Đức phi?” Cung Trường Nguyệt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, không chút quan tâm nói, “Ngươi có chuyện gì?”

Nữ nhân ở hậu cung, thật đúng là không có ai an phận. Cung Trường Nguyệt không kiên nhẫn nghĩ.

Đức phi nghe giọng điệu này của Cung Trường Nguyệt, trong lòng nhất thời tức giận không thôi, lại ngại hoàng thượng vô cùng sủng ái trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt này, tức giận cũng không có lợi gì, chỉ có thể cắn răng mà nhịn.

Vuốt thuận trong lòng, Đức phi bảo đảm mình sẽ không nhất thời tức giận với Cung Trường Nguyệt, lại lần nữa nở nụ cười, chân thành đi đến ngồi bên cạnh Cung Trường Nguyệt, lời nói sâu xa, “Trường Nguyệt a, bản cung biết ngươi thực thích đứa nhỏ này, nhưng nó dù sao cũng là phụ hoàng ngươi tự tay giao cho bản cung, bản cung nhất định phải chịu trách nhiệm dạy tốt cho hắn. Nhưng ngươi lại không nói tiếng nào đã đem Mộ Ly đi, chuyện này…”

“Dạy hắn?” Cung Trường Nguyệt cười khinh miệt, nàng một tay nâng cằm, yên lặng nhìn Đức phi, ánh mắt vẫn như cũ không hề dao động, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Đức phi đột nhiên cảm thấy chột dạ, sau đó lập tức căm hận Cung Trường Nguyệt – nha đầu này, từ khi nào thì thích xen vào chuyện người khác vậy? Không phải lúc nào cũng là bộ dáng “sống chết của người khác không liên quan ta” sao?

Cung Trường Nguyệt nhìn kỹ ánh mắt Đức phi, thấy cảm xúc trên mặt nàng thay đổi một chút, liền hiểu được ý của nàng. Cung Trường Nguyệt cũng không che giấu chút nào, trực tiếp, “Cung Mộ Ly – sẽ trở thành hoàng đế Mặc quốc tiếp theo.”

Thanh âm của nàng lạnh nhạt, không hề có một tia phập phồng, lại nói ra chuyện khiến người ta vô cùng khiếp sợ!

Đức phi thật sự không thể tin lỗ tai của mình – vừa rồi Cung Trường Nguyệt… đang nói cái gì? Nàng nói… nàng nói Cung Mộ Ly sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo của Mặc quốc?! Ý của nàng là bệ hạ sẽ lập Cung Mộ Ly làm thái tử? Làm sao có thể!

Từ xưa đến nay, cho dù trải qua bao nhiêu triều đại, đều có một định luật không thay đổi – mẫu bằng tử quý. Vì cái gì mà tranh chức thái tử đến mức tanh mùi máu, khiến nhiều người mất mạng? Không chỉ vì tự bản thân khát vọng với quyền lực, mà còn tranh chấp vì mẫu thân của họ! Cho dù một hoàng tử ban đầu không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ bị mẫu thân hắn ảnh hưởng mà tham gia tranh đoạt. Bởi vì từng nữ nhân ở hậu cung, từ lúc tiến cung đã hy vọng mình trở thành sủng phi, sau khi trở thành sủng phi thì hy vọng trở thành hoàng hậu, sau khi thành hoàng hậu thì bắt đầu hy vọng thành Thái Hậu, đó mới là nữ nhân đứng đầu hậu cung, cả đời vinh hoa, vĩnh viễn được hưởng phú quý.

Đức phi đương nhiên cũng không ngoại lệ, nàng thấy sức khỏe Thừa Nguyên đế mỗi năm càng kém, không biết khi nào sẽ băng hà. Tuy rằng nàng có tình cảm với Thừa Nguyên đế, không hy vọng hắn chết đi. Nhưng về phía nhi tử, nàng lại chờ mong Thừa Nguyên đế băng hà, sau đó nàng sẽ trợ giúp nhi tử trở thành hoàng đế tiếp theo, đến lúc đó, nàng sẽ là Thái Hậu!

Nàng đương nhiên biết việc này rất khó khăn, bởi vì trước nhi tử của mình còn có đại hoàng tử, hắn là trưởng tử, so tuổi tác thì có ưu thế hơn Chí Dương, hơn nữa mẫu thân của hắn là Như quý phi cao quý.

Nhưng nếu không làm thì làm sao biết chuyện này sẽ không thành công?

Nhưng mà nàng hoàn toàn không nghĩ tới, hoàng đế tiếp theo của Mặc quốc sẽ là tam hoàng tử thân phận ti tiện, Cung Mộ Ly này! Nàng vẫn nghĩ thái tử cho dù không phải con của mình thì sẽ là của đại hoàng tử Cung Lăng Phong, khi nào thì đến lượt Cung Mộ Ly!

Lời nói của Cung Trường Nguyệt coi như đã hoàn toàn đánh trúng chỗ đau của nàng, Đức phi liền đập bàn đứng dậy, lớn tiếng quát, “Trường Nguyệt! Cho dù hoàng thượng có sủng ái ngươi cỡ nào, ngươi cũng không thể nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy! Hơn nữa, Cung Mộ Ly hắn làm sao có thể trở thành thái tử!” Nàng trực tiếp chỉ tay về phía Cung Mộ Ly.

Cung Mộ Ly bị Đức phi chỉ vào mặt như vậy liền cảm thấy bất an.

Nhưng Cung Trường Nguyệt hình như không hề nghe Đức phi chất vấn, có chút bực mình nhíu mày, “Làm sao lại không biết lễ nghi như thế, dám lớn tiếng rống to trong cung của bản cung.” Nàng nói rất tự nhiên, lại kèm theo nghiêm khắc, hoàn toàn là giọng điệu răn dạy.

Đức phi bởi vì khẩu khí này của Cung Trường Nguyệt, tức giận đến mức sắp hộc máu!

“Ngươi!”

“Câm miệng, đi ra ngoài!” Ánh mắt sắc bén của Cung Trường Nguyệt lướt nhanh về phía Đức phi.

Lửa giận của Đức phi ngay lập tức bị câu nói này chặn lại, Cung Trường Nguyệt lúc này không chỉ khí phách mười phần, mà còn có một loại khí thế không thể nói rõ, giống như… lệ khí được dưỡng thành sau khi giết hại rất nhiều người. Không hiểu sao Đức phi lại cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Cung Trường Nguyệt, nhịn không được liền lui vài bước về phía sau, biểu cảm trên mặt cũng là sợ hãi không thôi.

“Ta… bản cung…” Đức phi có chút lắp bắp nói.

“Lưu Thấm, đem nàng lôi ra ngoài.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên ra lệnh, sau đó phất tay áo đứng dậy, nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói, “Thật là ồn ào.” Dứt lời, nàng xoay người đi vào bên trong.

Những lời này giống như một bàn tay tát thật mạnh lên mặt Đức phi. Đức phi cảm thấy mặt mũi của nàng đều mất hết! Nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, không thể làm được gì, chỉ có thể gắt gao trừng bóng lưng của Cung Trường Nguyệt.

Lúc này, Lưu Thấm nghe lệnh đi về phía Đức phi, mang theo một chút ý cười, “Đức phi nương nương, mời trở về đi.”

Đức phi há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại nhớ tới bộ dáng Cung Trường Nguyệt, giọng điệu của nàng lúc quát lớn giống như còn quanh quẩn bên tai. Nàng trong lòng phát lạnh, chỉ có thể oán hận trừng mắt Lưu Thấm cùng Cung Mộ Ly, căm giận xoay người mang theo cung nữ rời đi.

“Lưu Thấm tỷ tỷ.” Cung mộ Ly có chút lo lắng không yên đi đến bên người Lưu Thấm, do dự trong chốc lát rồi nói, “Đức phi nương nương…”

“Không cần lo lắng.” Lưu Thấm vỗ bả vai Cung Mộ Ly, giống như tiếp thêm dũng khí cho hắn.

Cung Mộ Ly chợt cảm thấy an lòng.

Mà ở một địa phương rất xa hoàng thành, trong một ngôi nhà nhỏ đã lụi bại, một nam một nữ mặc giá y* đỏ thẫm, nhìn nhau cười, biểu tình hạnh phúc mà thỏa mãn.

*Đồ cưới.

Nữ tử một tay cầm ly rượu, cười nhẹ, thùy mị như mặt nước –

“Nguyện một lòng yêu người, bạc đầu không phân cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.