Đời Không Như Là Mơ

Chương 20




Cung Trường Nguyệt ngồi thẳng thân mình, thu lại tư thế lười biếng, ánh mắt cũng thêm vài phần nghiêm túc, nàng yên lặng nhìn Thừa Nguyên đế, không hề có cảm tình lên tiếng, “Ta vì sao phải đáp ứng?”

Thừa Nguyên đế cũng không vì Cung Trường Nguyệt bất kính mà nổi giận, hắn cười khổ một tiếng, “Coi như là… đòi hỏi duy nhất của người phụ thân này.” Trên đại lục này, không phải có một quốc gia là Mặc quốc, nghe nói rằng lúc trước thiên hạ rộng lớn, ba quốc gia tạo thành thế chân vạc giằng co trăm năm, hiện tại tình thế hỗn loạn, chỉ sợ không lâu sau sẽ có người rục rịch muốn thống nhất thiên hạ mà dẫn đến chiến tranh. Mà hắn thân là vua một nước, quan trọng nhất là phải bảo toàn quốc gia cùng con dân của mình, mà có thể hoàn thành tâm nguyện của hắn, cũng chỉ có nàng.

Cung Trường Nguyệt nheo mắt, hắc quang giữa hai mắt trầm xuống, im lặng hồi lâu, liền lên tiếng, “Hảo.” Vô luận ra sao, nam nhân trước mặt này vẫn là phụ thân mình, từ khi nàng nhập vào thân thể này, nam nhân này đối với nàng quan tâm đầy đủ, chưa từng yêu cầu mình phải làm cái gì, nếu hắn đã nói vậy, nàng liền miễn cưỡng đáp ứng, coi như trả ơn dưỡng dục cho hắn.

Đáng tiếc, Cung Trường Nguyệt sống hai kiếp, kiếp thứ nhất xuất thân từ thế gia, mới sinh ra đã có danh hào người thừa kế, nhận các loại huấn luyện tàn khốc, ngay cả phụ mẫu nàng đều vì thành quả của nàng mà chết, nàng sớm đã lãnh huyết lãnh tình, mà qua kiếp này, nàng cũng không có gì thay đổi. Cho nên nàng cũng không biết cái gì gọi là tình thân, mà phụ thân trân trọng, chiếu cố nữ nhi, vốn là không cầu báo đáp. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Thừa Nguyên đế có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn cầm lấy hòm gỗ đã sớm được đặt trên bàn, đứng dậy, hai tay cầm hòm gỗ đi về phía Cung Trường Nguyệt, đem hòm gỗ đưa cho nàng, trong cặp mắt kia đầy trịnh trọng.

Cung Trường Nguyệt nhìn ánh mắt Thừa Nguyên đế, cũng hai tay tiếp nhận hòm gỗ, môi gắt gao mân lại, trên mặt tràn đầy nghiêm nghị.

“Thứ này, là Phượng Khấp.”*

*Phượng Khấp: Phượng hoàng khóc thầm.

Trong thanh âm của Thừa Nguyên đế có chút tang thương, Cung Trường Nguyệt mở ra vẻ ngoài cổ xưa, tựa hồ niên đại của hòm gỗ này đã rất lâu rồi, ánh sáng màu đỏ nhạt nhạt cùng ôn hòa nhất thời tràn ra. Thì ra đặt ở giữa hòm là một khối phỉ thúy đỏ như máu, có lẽ là gọt dũa trên khối phỉ thúy thành hình dáng lệnh bài, huyết phượng hoàng đang giương cánh bay cao ở trên lệnh bài trong sống động vô cùng, mà bên cạnh phượng hoàng có khắc hai chữ cổ rất to – “Phượng Khấp”!

“Lệnh bài? Nó đại biểu cho cái gì?” Cung Trường Nguyệt biết thứ này không hề đơn giản.

Thừa Nguyên đế mở miệng, cũng không trực tiếp trả lời Cung Trường Nguyệt, mà nói về lịch sử trăm năm trước –

“Tổ phụ trẫm vốn là quý tộc triều đại trước, người bất mãn triều đình, liền tụ tập anh hùng khắp nơi, phát động khởi nghĩa. Sau lại có vài thế lực quật khởi, cùng lật đổ triều đình. Đi theo bên cạnh tổ phụ trẫm, năng lực mạnh nhất, thanh danh vang dội nhất, không phải đương kim Nam quận vương, mà là tỷ tỷ tổ phụ Đức Khánh! Tuy rằng triều đại trước, địa vị nữ tử ti tiện, nhưng người được phong làm Phượng vương là một nữ anh hùng mà không ai có thể hoài nghi! Vị Phượng vương này vì giúp đệ đệ của mình, cũng chính là tổ phụ trẫm, liền một mình thành lập một tổ chức, vốn muốn tổ chức này trở thành trợ lực lớn nhất của tổ phụ, nhưng không ngờ tổ chức này phát triển kinh người, chỉ ngắn ngủn mười mấy năm, liền trở thành chính quyền cường đại nhất trợ lực cho Mặc quốc, nếu nói quân đội Mặc quốc là lực lượng bên ngoài bảo hộ Mặc quốc, thì tổ chức này chính là lực lượng ngầm bảo hộ Mặc quốc, một lực lượng kiêu ngạo của Mặc quốc.” Thừa Nguyên đế nói tới đây, trên mặt có một loại biểu tình vinh diệu, “Mà tổ chức này, chính là Phượng Khấp!”

“Chủ nhân đầu tiên của Phượng Khấp chính là Phượng vương, người thứ hai chính là người bác đã qua đời của trẫm, cũng chính người kế thừa danh hiệu Phượng vương, Bình Dương công chúa, mà người thứ ba chính là ngươi, Trường Nguyệt, ngươi sẽ là tân Phượng vương.” Thừa Nguyên đế trịnh trọng nhìn Cung Trường Nguyệt, “Một tháng sau là tết Nguyên Tiêu, trẫm sẽ tuyên bố phong ngươi làm tân Phượng vương!”

Phượng vương là danh hiệu có từ những ngày lập quốc, mà chỉ có công chúa mới có thể kế thừa danh hiệu này, người kế thừa Phượng vương có thể lấy thân phận nữ tử tham gia vào triều đình! Chuyện này đối với công chúa hằng năm sinh sống ở thâm cung, bị cung quy sâm nghiêm hạn chế có thể nói là vinh quang không thể tưởng tượng!

Bất quá Cung Trường Nguyệt cũng không quan tâm chuyện này, cái nàng tò mò chính là tổ chức mang tên Phượng Khấp kia.

Thừa Nguyên đế nhìn ra sắc mặt của Cung Trường Nguyệt, lộ ra tươi cười vừa lòng, “Chờ ngươi chính thức trở thành Phượng vương là có thể hình thấy hình dạng thật của Phượng Khấp.”

“Nga.” Cung Trường Nguyệt một tay cầm khối hồng phỉ thúy được khắc thành hình phượng khấp, một tay nâng cằm, thản nhiên trả lời, trong đầu lại suy nghĩ – Phượng Khấp này cùng Thần lâu của nàng, ai mạnh hơn ai đây?

“Trường Nguyệt!” Thừa Nguyên đế bắt được tay của Cung Trường Nguyệt, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt kiên định, giọng điệu lại có vài phần run run, “Ngươi nhất định phải… bảo hộ Mặc quốc!”

Cung Trường Nguyệt cảm thấy giọng điệu Thừa Nguyên đế có vài phần kỳ quái, giống như là… dặn dò hậu sự!

Không biết vì cái gì, nàng theo bản năng mở miệng nói, “Nếu như muốn trông nom, ngươi vì sao không tự tay bảo hộ nó?”

Thừa Nguyên đế cười khổ một tiếng, không nói gì.

Cung Trường Nguyệt đứng lên, xoay người đi ra ngoài, “Ta đi trước.”

Thừa Nguyên đế nhìn bóng dáng Cung Trường Nguyệt vô cùng mảnh mai lại giống như tràn đầy sức mạnh, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.

Cung Trường Nguyệt đi ra ngự thư phòng, Lưu Thấm dắt theo Cung Mộ Ly đã đứng ở ngoài cửa đợi nàng.

“Đi thôi.”

Cung Mộ Ly bị Lưu Thấm kéo đi sau lưng Cung Trường Nguyệt, hắn cúi đầu, cảm xúc trong mắt không nhìn thấy rõ, cách thật lâu hắn mới ngẩng đầu lên, có chút sợ sệt nhìn Cung Trường Nguyệt, “Đại… đại hoàng tỷ, ta… ta…”

Cung Trường Nguyệt dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi cuối cùng cũng lên tiếng, bản cung còn tưởng ngươi vẫn còn khó chịu chứ.”

Cung Trường Nguyệt vừa nói những lời này, trong lòng Cung Mộ Ly đột nhiên có thêm dũng khí, hắn không tự giác nắm chặt tay Lưu Thấm, có chút khẩn trương nhìn Cung Trường Nguyệt, cao giọng nói, “Ta có thể trở thành người như vậy sao?” Giống như phụ hoàng, bảo hộ quốc gia này?

“Không nói ngươi có thể trở thành hay không, ngươi phải hỏi chính bản thân mình có muốn trở thành người như vậy không.” Cung Trường Nguyệt quay đầu lại, trên mặt lộ ra tươi cười thản nhiên.

“Ta…”

“Tốt lắm, bản cung có chút mệt mỏi, đi về trước.” Cung Trường Nguyệt lại phân phó Lưu Thấm, “Giúp Cung Mộ Ly thu nhập một ít đồ.”

“Ách?” Cung Mộ Ly sửng sốt, không biết nàng có ý gì.

“Từ nay về sau, hắn sẽ ở tại Vị Ương cung của bản cung.” Cung Trường Nguyệt giọng điệu không cho người khác thắc mắc, còn chưa đợi Cung Mộ Ly lên tiếng liền dẫn đầu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.