Đợi Em Để Dùng Cả Đời Anh Yêu Em

Chương 1: Lan man một chút chuyện xưa




Khi mọi người trong gia đình về hết, tôi vẫn chết đứng sau lưng ngoại sau cái bạt tai như trời giáng của mẹ, ánh mắt sợ sệt và yếu đuối. Lúc này ngoại cũng rất buồn, buồn đến bất bực ko nói được tiếng nào. Đây ko phải lần đầu tiên tôi bị đòn, nhưng là lần đầu tiên mẹ đánh tôi trước mặt người lạ. Ông ta từ tốn thưa ngoại tôi về, mẹ tôi hầm hầm bỏ vô phòng. Ngoại cũng dắt tay tôi vô phòng ngoại, ngoại dỗ dành, thương yêu rồi luộc trứng gà lăn cho tôi, ngoại kêu đi ngủ sớm mai ngoại cho tiền mua đồ mới, mua điện thoại mới.

Nằm trong phòng, trên cái giường êm ấm của mình tôi khóc rất nhiều, bao nhiêu câu hỏi lẩn quẩn, tại sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy, chẳng phải tôi đã chịu nhận lỗi đã trở về hay sao? Gần 18 năm qua, đó là giây phút tôi hầu như chưa từng tồn tại trong lòng mẹ? Hay là tôi chỉ là thứ bỏ đi và người đàn ông kia là vật thay thế trong tim mẹ rồi? Tôi sợ cảnh xa mẹ xa ngoại xa nhà, tôi ko thích ở trong cái phòng trọ như vật, khi chạy ngoài đường thì phải nhìn trước ngó sau, rồi phải đi làm và bị ăn hiếp – ko phải lười biếng nhưng mà tôi ko thích như vậy, ai mà thích như vậy chứ? Tôi biết lỗi và nhận lỗi, mẹ muốn tôi phải làm sao thì mẹ mới lại yêu thương tôi như trước đây? Tôi buồn, tôi đau lắm, tại sao lúc nãy mẹ đánh tôi, những con virus bệnh hoạn trong cơ thể ko nổi dậy lên mà quật ngã tôi đi cho rồi, mà tôi cũng ko thể giả bộ xĩu, ko thể giả bộ ngã quỵ. Con phải làm sao đây trời ơi.

Phòng kín mà tôi vẫn ngh tiếng mẹ và ngoại cãi nhau sang sảng, đại loại mẹ nói tôi hết đường dạy, mẹ bị bất ngờ trước việc tôi dám qua mặt mẹ bỏ đi, việc khi nãy người ở xóm thấy có trai chở tôi về, rồi mẹ nói sớm muộn tôi cũng chửa hoang … Ngoại đuổi mẹ đi, ngoại nói mẹ tôi quá tàn nhẫn, ngoại nó mẹ ko thấy tôi ốm o gầy mòn xanh xao, ngoại nói mẹ ko còn lương tâm của 1 người mẹ.

- Đó là cái giá nó phải chịu, con ko ép nó đi, nó đi thì nó chịu!

- Mày đuổi cháu tao nên nó mới đi, đây là nhà của tao ko phải nhà của mày!

- Chính tại má, lúc nào má cũng bênh nó, để nó leo lên đầu con ngồi.

- Mày đang u mê, tao ko nói chuyện với mày, nhưng chỉ cần ngày nào tao còn sống, ko ai có quyền làm cho con Dung đau, ko ai có quyền làm nó tổn thương, kể cả mày. Nếu mày ko biết cách bảo vệ con mày thì để tao, cái thân già của tao sẽ bảo vệ cho nó!

- Nó giống y thằng cha nó, chỉ giỏi làm khổ con, má nói thì hay chứ má có thương hay bảo vệ con chưa?

- Ừ, tao đâu có bào vệ mày, khi mày mang cái bũng chang bang bị nó bỏ thì chó đem mày về nuôi, tạo công ăn việc làm cho mày, nuôi con cho mày để ngày hôm nay mày nói kiểu đó.

- Mày mới ác!

………

Rồi nghe giọng mẹ khóc nấc, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngoại. Ko biết như vậy có phải bi kịch gia đình ko nữa, tôi lấy cái gối nằm đè đầu mình che tai lại để khỏi nghe. 11h đêm, tôi ko ngủ đc ngồi dậy, mắt mũi sưng húp, nghẹt mũi ko thở đc, tôi lấy nhật ký ra viết, bất chợt tôi nghĩ đến người lạ, nếu có anh ta thì chắc anh ta cũng như ngoại sẽ tìm cách giúp đỡ tôi. Ngoài cuốn nhật ký, vui nó cũng biết, buồn nó cũng biết thì nay người lạ, anh ta như siêu nhân vậy, tội nghiệp còn bị mẹ hiểu lầm là người xấu nữa kìa, chắc ý mẹ là tôi hư nên bị trai dụ dỗ. Haiz

- Dậy đi con, Dung! Dậy ngoại cho tiền đi mua đồ mới nè!

Nghe tiếng ngoại tôi lồm cồm ngồi dậy, cũng hơi chóng mặt nhưng đây là nhà mà. Đêm đầu về nhà sau gần 4 tháng đi hoang cũng thật là nặng nề, mặt cũng còn tí sưng nhưng đỡ hơn. Dậy ăn sáng.

- Bữa nay 25 đưa ông bà, ngoại phải cúng kiếng, con cầm tiền tự đi đi, kêu chị Quế Anh hay anh Khải, coi đứa nào rãnh đi chung với con, rồi mua điện thoại luôn. Ngoại đưa cho 1 xấp 500k. Cầm tiền trong tay tự nhiên tôi nghĩ đến người ta.

- Ngoại, con có thiếu tiền người ta nữa, có gì ngoại cho con tiền trả nha.

- Uhm, nhiều ko, có gì kể ngoại nghe!

- Để con hỏi chứ con ko biết nữa, nhưng nhiều lắm.

- Uhm, con ăn sáng rồi đi đi, ngoại chờ cô Hà đi chợ về sửa soạn nấu đồ cúng, đi đi trưa về ăn cơm, trưa nay mấy cậu dì con cũng qua.

Bụng tôi cũng còn buồn lắm, nhưng ko lẽ cứ ủ rũ hoài sao, tạm quên chuyện tối qua cái đã. Nhưng tôi nhìn trước nhìn sau ko thấy mẹ, thôi mà kệ, chắc mẹ ra cửa hàng (mẹ tôi đại lý kinh doanh nệm Kymdan) tôi cũng ko hỏi, giờ đi mua đồ cái, tự thưởng sau chuỗi ngày đau khổ cái đã.

Ăn trưa xong xuôi, mẹ có về cúng rồi đi tiếp. Tôi xin phép cả nhà lên phòng nằm, lấy điện thoại mới gắn sim vô :

- Hi anh

- Bạn về nhà có vui ko?

- Ko vui đâu, sao anh biết là em.

- Tôi là thầy bói mà, nhưng sao lại ko vui?

- Thôi bỏ đi, ko vui mà còn kể làm gì.

- Uhm

- Nhưng em có nói ngoại em rồi, ngoại sẽ cho tiền trả anh đó.

- Bạn kể cho bà ngoại bạn nghe rồi hả?

- Chưa, nhưng sẽ kể sau.

- Bây giờ bạn ra ngoài được ko?

- Được mà, đâu có bị giam lỏng đâu.

- Đi café ko?

- Chừng nào?

- Thì khi nào bạn đi được.

- 2h đi được ko, em ko ngủ trưa là bị ngoại la.

- Uhm, gặp nhau ở đâu.

- Em ko biết.

- Quận 3 được ko?

- Uhm, quán nào anh cho em địa chỉ lát em sẽ ra đúng giờ.

- Ok, lát gặp.

Sao anh ta lại biết là số điện thoại của tôi mà trả lời liền vậy ta, anh ta thông minh thật. Tôi lưu tên danh bạ là “Thái tốt bụng”, rồi sau đó gọi cho con Tiên báo cáo tình hình chiến sự, tám 1 chút để còn đi gặp người lạ. mới có chiều hôm qua tới nay mà thấy dài ghê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.