Đôi Đũa Lệch

Chương 52




Lâm Mạc bị cậu làm như vậy, trong đầu ‘ong’ một tiếng, bởi vì khoảng thời gian này, cử động thân mật nhất của anh và Hàn Húc cũng chỉ là hôn nhẹ lên trán và trên mặt mà thôi, đột nhiên mập mờ tới mức này, anh có chút không thể tiếp nhận, hơn nữa lỗ tai nhạy cảm cũng bị nhiệt khí thổi trúng, vừa ngứa vừa tê dại, cho nên Lâm Mạc đỏ mặt co người vào trong chăn, trốn Hàn Húc, cảm giác mình thân là tổng công đại nhân nhưng một chút khí phách đều không có!

“Em đừng xằng bậy!” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Mạc đã muốn cắn lưỡi tự vẫn cho rồi! Quả thực rất giống nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết!

“Xằng bậy thì thế nào?” Tay Hàn Húc nhẹ nhàng véo một cái bên hông Lâm Mạc, sau đó di chuyển theo vòng eo, chậm rãi hướng về phía trước, mang theo một chút đe dọa.

“Còn xằng bậy anh liền thượng em!” Ánh mắt Lâm Mạc bắn ra hung quang! Nói ra lời kịch tà mị điên cuồng vẫn giấu trong đáy lòng!”Giống như buổi tối hôm đó vậy!”

“Phụt..... Buổi tối hôm nào?” Hàn Húc bị anh chọc cười, cúi đầu xuống, dùng chóp mũi nhẹ nhàng ma sát cổ của Lâm Mạc.

“Thì buổi tối sau khi xem phim xong đó, không phải em... không phải em đã bị anh....” Lâm Mạc kinh sợ bắt lấy cánh tay càng ngày càng càn rỡ của Hàn Húc, miệng đắng lưỡi khô giải thích.

“Em bị anh làm gì? Không phải em chỉ thừa dịp anh ngủ quên mà hôn trộm anh một cái sao?” Hàn Húc đặc biệt vô tội nói.

...... Cái gì? Lâm Mạc ngây ngẩn cả người! Sau đó vừa ngăn cản bàn tay tàn ác của Hàn Húc vừa cố gắng đem chuyện hồi tưởng lại một lần, cảm thấy có rất nhiều điểm nghi vấn! Đột nhiên cảm giác mình sống đã hai mươi bảy năm, vậy mà vẫn có lúc y như một tên ngốc vậy! Còn không bằng đám động vật kia nữa!

“Em bình tĩnh một chút!” Lâm Mạc rối rắm, liền dùng tốc độ nhanh nhất kéo ma trảo của Hàn Húc dưới đồ ngủ của mình ra, sau đó dùng chăn bọc cả người lại như con nhộng, chỉ chừa lại một đôi mắt bi phẫn mà trừng Hàn Húc. “Là anh hiểu lầm, thật ra thì anh không cần chịu trách nhiệm gì với em cả!”

Hàn Húc nhướng lông mày đầy anh khí của mình lên, buồn cười hỏi: “Thì sao? Em thích anh, anh cũng thích em, vậy là đủ rồi.”

...... Tuyệt đối không có thích nha! Anh mày không có chút hứng thú nào với nam cả! Lâm Mạc rụt toàn bộ đầu của mình vào trong chăn, buồn bực nghĩ. Nhưng hiện tại mới nói những lời thật lòng như thế có chút quá muộn rồi, cho nên Lâm Mạc thở dài che chăn, giả bộ thành đà điểu.

Hàn Húc kéo chăn mấy cái cũng không có kết quả, vừa bực mình vừa buồn cười nói câu ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm tổng tài ôm trong ngực ước mơ tốt đẹp đối với cuộc sống mới tỉnh lại! Biết đây chỉ là chuyện hiểu lầm, trong lòng cũng có cảm giác đặc biệt an ủi, ngay cả không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều, cho nên ở trên giường hài lòng duỗi lưng một cái, kết quả cái lưng mệt mỏi vừa mới duỗi được một nửa, Hàn Húc liền xông vào, toàn thân vẫn phát ra khí tràng của tổng công như mọi ngày ngồi xuống bên giường, cúi người xuống chuẩn bị cho Lâm Mạc một nụ hôn chào buổi sáng.

Lần này Lâm Mạc không chút do dự tránh qua một bên! Nhanh nhẹn giống như một con nai nhỏ!

“Sao mới sáu giờ mà em đã rời giường rồi!?” Lâm Mạc im lặng nhìn đồng hồ, tên nhóc Hàn Húc này đến trễ về sớm là chuyện thường xuyên như cơm bữa, mỗi ngày gọi hắn rời giường so với giết heo còn mệt hơn, mới sáu giờ đã tỉnh, một chút cũng không khoa học!

“Không muốn bị trễ nên phải rời giường vào lúc này nha.” Đối với sự trốn tránh của Lâm Mạc, Hàn Húc hết sức bất mãn, cậu nheo mắt lại, giơ tay lên đặt ở trên vai Lâm Mạc, vẫn muốn lặp lại một lần nữa.

“Đừng quậy!” Lâm Mạc tránh khỏi ma trảo của Hàn Húc, nhất thời tỉnh táo hẳn, vô cùng lưu loát đi xuống giường, mang giày, mở cửa, rồi vọt xuống phòng bếp dưới lầu, nhìn thấy em trai và em rể đều đã có mặt, hiện đang ăn điểm tâm, nhất thời liền có cảm giác đặc biệt an toàn!

Hàn Húc cũng trầm mặt, tản ra khí tức khó chịu ngồi trước bàn ăn, cầm lấy một cái bánh bao, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Mạc, rồi bẻ bánh bao làm hai, còn dùng lực cắn một cái! Mới sáng sớm thức dậy, không hiểu nguyên do gì liền bị cự tuyệt, cũng không có lời giải thích nào, không khỏi khiến tâm tình của cậu trở nên tồi tệ.

Lâm Mạc hoảng sợ, vội cúi đầu xuống uống cà phê, không khí trên bàn ăn bị đè nén đến mức khó thở.

“Tối qua cậu lại thức đêm đọc sách à?” Lâm Nhiễm buồn cười nhìn nhìn Hàn Húc.

“Đúng vậy, có gì không?” Hàn Húc dùng bánh bao chấm cà phê, phương pháp thưởng thức đặc biệt khí phách!

“...... Cậu đang yêu phải không? Sao cả người đều thay đổi rồi?” Lâm Nhiễm mở to hai mắt.

Lâm Mạc nhanh chóng nghiêng đầu, cà phê ‘phụt’ một cái, phun đầy trên đất.

“Đúng vậy.” Hàn Húc có chút hả hê nhìn Lâm Mạc, cười xấu xa nói: “Đang hẹn hò với một người ngu ngốc, lại hay thay đổi thất thường.”

Bởi vì phản ứng của Lâm Mạc thật sự rất quỷ dị, cho nên Lâm Nhiễm và Kiều Lễ đều ăn ý đồng loạt quay đầu lại nhìn Lâm Mạc, ánh mắt Lâm Nhiễm vô cùng kinh hãi! Ánh mắt Kiều Lễ thì vô cùng hiếu kỳ!

“Nhìn anh làm gì? Có liên quan gì đến anh sao?” Lâm Mạc dùng khăn lau miệng, chỉ tốn một giây đồng hồ liền biến trở về dáng vẻ của một tổng tài đại nhân ưu nhã lãnh khốc, đặt một nửa tách cà phê uống dở xuống, rồi đi tới trước gương chỉnh quần áo.

Hai người tâm ý tương thông, không thể làm gì khác hơn là thu hồi ánh mắt hoài nghi lại, Lâm Mạc cũng không giống như mấy tên đàn ông thối dám làm không dám nhận, nếu phủ nhận, chắc không phải là anh ấy rồi!

Toàn thân Hàn Húc đều tỏa ra khói đen, dùng nĩa hung hăng xiên thủng một miếng thịt chân giò hun khói, sau đó chợt ngẩng đầu lên nói với Kiều Lễ: “Anh Kiều Lễ, hôm nay anh đưa em đi học được không?”

“Không thành vấn đề.” Kiều Lễ gật đầu, vẻ mặt cực kỳ anh tuấn khiến cho người khác không cách nào nhìn thẳng.

Lâm Mạc cười lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng phảng phất có chút không thoải mái, nhưng vẫn vui vẻ ung dung, tự mình lái xe đến công ty.

Chân vừa bước vào cửa lớn của công ty một bước, Lâm Mạc trong nháy mắt liền biến thành người đàn ông tinh anh trong giới thương nghiệp, ánh mắt đặc biệt sắc bén! Tây trang đặc biệt thẳng! Khí phách tỏa ra khắp bốn phía! Nữ thư ký chuẩn D-cup xinh đẹp đẩy đẩy mắt kiếng, ôm một chồng tài liệu, chăm chú đi theo phía sau Lâm tổng tài, giày cao gót vang lên ‘cộp cộp’ theo mỗi bước đi của cô, trong miệng lại thao thao bất tuyệt tường thuật lại một lần nữa hành trình đã an bài tốt vào hôm nay của tổng tài, Lâm tổng tài hài lòng lắng nghe, cảm giác thời gian hôm nay của mình trôi qua đặc biệt phong phú và đầy ý nghĩa!

“Chờ một chút, cô nói sáu giờ tối......?” Lâm Mạc quay đầu nhìn thoáng qua nữ thư ký, ý bảo cô lặp lại một lần nữa.

“Sáu giờ sẽ cùng với tổng giám đốc Từ của tập đoàn thương nghiệp Địa Nhân Hòa đi ăn tối.” Nữ thư ký vô tình hoặc cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, ánh mắt nhìn Lâm Mạc cũng có chút mập mờ.

“Đã biết.” Lâm Mạc đi vào phòng làm việc của tổng tài, xác nhận bốn phía không có ai liền kích động nắm chặt tay, chảy xuống một giọt nước mắt! Tổng giám đốc Từ là một cô gái xinh đẹp, cũng là nhân vật rất khó tính, nếu chịu đi ra ngoài cùng ăn cơm, chuyện hợp tác chỉ còn một chút nữa là có thể bàn xong rồi. Sự nghiệp và mỹ nữ D-cup mới là nguyện vọng sở hữu của nam nhân chứ! Theo bạn học của em trai chơi trò yêu đương gì đó mới không phải chuyện tổng tài nên làm!

Đang lúc Lâm tổng tài đắm chìm trong cảm giác ánh sáng màu vàng đầy rực rỡ không thể tự kềm chế, một tin nhắn đáng ghét liền phá hủy cảm giác ‘Thiên hạ đều ở tay ta’ kia! Lâm tổng tài vạn phần khó chịu cầm lấy điện thoại di động của mình lên nhìn, là Hàn Húc.

[Anh Lâm Mạc, chiều nay năm giờ rưỡi em sẽ đến công ty tìm anh, không được cho em leo cây đó nha.]

...... Không cho nhóc leo cây mới là lạ đó!

Lâm Mạc lạnh lùng nghĩ, ném di động sang một bên, tiếp tục đắm chìm trong cảm giác huy hoàng vừa rồi.

Còn lúc này, Hàn Húc đang ngồi ở trong phòng học, sau khi gửi xong tin nhắn, cứ cách một phút đồng hồ lại kiểm tra hộp thư tin nhắn một lần, sau khi hiểu rõ tổng tài một ngày kiếm bạc tỷ đại khái sẽ không hồi âm, Hàn Húc thở dài tắt điện thoại di động, lên tinh thần nghe giảng bài. Thật ra chỉ cần dùng tâm học tập sẽ phát hiện ra chương trình học ở trường cũng không phải rất khó, gần đây mọi người nhìn thấy cậu có thái độ khác thường, không đến trễ hay về sớm nữa, bài tập cũng làm tốt, đi học không gây rối, đều cảm thấy giống như gặp quỷ. Nhưng tâm tư của Hàn Húc thật sự rất đơn giản, chẳng qua là Lâm Mạc quá ưu tú, cậu không muốn thua kém Lâm Mạc, ít nhất cũng hi vọng trở thành người có thể xứng đôi với Lâm Mạc.

Chính là đơn giản như vậy.

Hàn Húc nâng má, viết hai chữ ‘Lâm Mạc’ lên tờ giấy trắng, ở bên cạnh lại vẽ thêm một cái mặt mèo, sau đó nhìn kiệt tác của mình, dịu dàng cười cười.

Suy nghĩ một chút, lại viết thêm ở dưới hai chữ ‘Lâm Mạc’ kia mấy chữ, ‘Chúc mừng sinh nhật của tôi’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.