Đôi Đũa Lệch

Chương 21




Ăn cơm tối xong, cả nhà quây quần xem TV. Không khí này đối với Triệu Tiềm thực sự rất mới mẻ, ông bà Đàm cùng nhau ngồi ghế dài, Triệu Tiềm là khách nên chen chúc ngồi cùng ông bà, Đàm Sơ Chi ngồi ghế tựa bên cạnh, còn Đàm Lâm Kha ngồi ghế nhỏ ở một bên. Bà Đàm rất thích xem phim truyền hình, ông Đàm chấp nhất chương trình pháp luật, anh cả ít xem TV nên không đáng nói. Cuối cùng ông bà hiệp thương trong chốt lát, chuyển kênh đổi thành phim điện ảnh hài hước, vai chính dĩ nhiên là Lục Thăng với Lý Thu Hải, Thích Chính làm diễn viên phụ. Đàm Lâm Kha theo dõi diễn biến phim, Triệu Tiềm đột nhiên bật cười khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn, đây không phải tình huống gây cười. Hắn không thể làm gì khác ngoài khụ khụ một tiếng, giải thích trong quá trình quay bộ phim đầu tay, Lục Thăng đã gây ra không ít chuyện cười.

Bà Đàm không nhịn được hỏi biểu hiện của con trai mình trong đoàm phim, Triệu Tiềm trêu chọc bảo có chút thú vị nhưng mà hắn lại không biết nhiều lắm. Bà Đàm được hắn phục vụ đến cực kỳ hài lòng, Triệu Tiềm liền nhân cơ hội lấy lòng hai vị: “Chờ đến lúc phim điện ảnh đầu tiên của Lâm Kha được ra mắt, cô chú nhất định phải tới xem!”

Bà Đàm đã từng xem không ít lễ ra mắt phim trên TV, cảm thấy mình không đặc biệt liền vội vã xua tay từ chối, nhưng nói thế nào vẫn không chịu nổi những lời nịnh nọt của con rể tương lai.

Hắn còn bổ sung: “Cô không cần sốt sắng ạ… Lần đầu tiên Lâm Kha đi thảm đỏ, khẩn trương đến nỗi suýt nữa ngã sấp!”

Cậu không nhịn được quay sang trừng hắn, bà Đàm được Triệu Tiềm chọc đến cười to, lại tiếp tục hỏi có phải thật hay không. Ông chủ Triệu vì lấy lòng ba mẹ vợ liền liên thanh mấy chuyện thú vị nữa, mãi tới muộn mọi người mới lục tục về phòng nghỉ ngơi. Phòng của Đàm Lâm Kha ở bên trái phòng anh cả, Đàm Sơ Chi không thường ở nhà, căn phòng kia chỉ là thư phòng cùng một cái giường xếp. Mà Triệu Tiềm trải đệm dưới đất trong phòng người yêu, nằm lên, cảm khái: “Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh được hưởng tư vị nằm đất!”

Cậu cười: “Tư vị gì cơ?”

Hắn thở dài: “Anh cảm thấy sáng mai thế nào xương cốt sẽ đau đến rụng rời… cứng quá…”

Đàm Lâm Kha không nhịn được trêu ghẹo: “Triệu tổng vì cái gì mà vứt bỏ giường êm ái, ấm áp mà chạy đến căn nhà bần hàn này chịu tội vậy?”

Triệu Tiềm nhíu mày, ngồi xuống cạnh người yêu, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn rồi chồm đến hôn một cái, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Anh biết làm sao được… tức phụ nhà anh ở chỗ này mà…”

Đàm Lâm Kha đem móng vuốt trên eo mình hất ra, Triệu Tiềm không né tránh. Nhưng khí lực của cậu không lớn, Triệu Tiềm như trước nâng tay lên làm ra vẻ muốn rút nhưng ý đồ tranh thủ xơ múi, không ngờ cậu không mắc bẫy, mà hơi nhíu mày, nói: “Triệu Tiềm! Em với anh cùng nhau lập ước pháp ba điều!”

Hắn sửng sốt, hiếm khi thấy Đàm Lâm Kha nghiêm túc như vậy, liền cảm thấy có đại sự quan trọng. Hắn ngoan ngoãn đợi những lời tiếp nheo, không ngờ cậu lời mở miệng: “Đây là nhà em, anh không được làm loạn!”

Triệu Tiềm suýt chút nữa bị nước miếng làm cho sặc chết, hắn cười cả nửa ngày, hóa ra người yêu ngồi nghiêm chỉnh là muốn nói mấy lời này? Cơ mà nhìn biểu tình nghiêm túc của cậu, hắn chỉ có thể nhẫn cười, cố tình nghiêm trang hứa hẹn: “Yên tâm đi! Anh biết phân rõ đúng sai mà!”

Nói xong liền không nhịn được cười to, Đàm Lâm Kha ban đầu còn cố gắng duy trì hình tượng thanh niên nghiêm túc, nhưng Triệu Tiềm cười đến phi thường vui vẻ, cậu cũng bị hắn làm cho sụp theo. Hai người làm ầm ĩ đến long trời thì đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

Hai người sợ hết hồn, hai mắt nhìn nhau cả nửa ngày, Đàm Lâm Kha hít sâu một hơi, đi mở cửa, Đàm Sơ Chi vô cùng bình tĩnh đứng ngoài, hỏi: “Sao lâu thế mới mở cửa?”

Cậu cảm thấy tim đập như trống dồn, nhà cậu cách âm không được tốt lắm, sẽ không phải anh cả ở sát vách nghe được cái gì mà chạy đến gõ cửa đấy chứ?

… Nhưng mà hai người đâu có làm gì…

Đàm Sơ Chi không đợi cậu trả lời, liền tiếp tục: “Mẹ sợ nệm trên giường anh quá mỏng, bên em còn thừa chăn không?”

Vì vậy cậu liền để anh vào phòng, lộn tùng phèo cả nửa ngày mới lôi ra được cái chăn bông. Chờ anh trai ôm chăn đi, cậu quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Tiềm cau mày suy nghĩ sâu sắc.

“Sao thế?” Đàm Lâm Kha nhỏ giọng hỏi.

Mặc kệ có phải vì anh cả nghe thấy động tĩnh mới sang hay không, tốt nhất nên nhỏ giọng nói chuyện.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu, cau mày: “Anh luôn cảm giác anh cả nhất định biết gì đó…”

“Không… không thể…” Cậu cũng không xác định được, nhưng vẫn đế thêm một câu: “Anh cả không quen anh, làm sao có khả năng được!”

Hai người đăm chiêu cả nửa ngày vẫn không có kết quả liền thẳng thắn tắt đèn đi ngủ. Nửa đêm vẫn chưa ngủ được, không biết là do trời quá lạnh nên lò sưởi không đủ nhiệt hay không mà lạnh đến khó ngủ. Đàm Lâm Kha từ bỏ chăn ấm, nệm êm mà chui xuống nệm dưới đất, ý đồ dùng ông chủ Triệu làm lò sưởi chạy năng lượng người. Sáng hôm sau, bà Đàm gọi hai người dậy ăn sáng, Đàm Lâm Kha cả người cuộn tròn trong ngực Triệu Tiềm, còn hắn vươn tay ôm eo cậu kéo sát vào trong ngực, tư thế quả thực rất hài hòa! Không biết có phải do hôm qua quá lạnh hay không, nhưng dùng cách này sưởi ấm, so với mỗi người một giường, trùm mấy cái chăn thì thoải mái hơn không ít!

Thay xong quần áo, vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy bà Đàm oán giận lò sưởi bất ngờ hỏng, thợ sửa không rảnh, chỉ sợ vài ngày nữa mọi người sẽ bị lạnh cứng. Sau khi ăn xong, ông Đàm liền bảo ở nhà sợ lạnh thì ra ngoài đi dạo còn đỡ hơn.

Đàm Lâm Kha lúc đầu còn lo lắng mình vào mấy khu phố sầm uất sẽ bị người ta nhận ra, còn đeo thêm một tên Triệu Tiềm. Trước đó đã nháo ra scandal, tuy không ai có thể tưởng tượng sự thật, nhưng tình ngay lý gian có thể tránh liền tránh, tốt nhất là không nên ra khỏi cửa.

Nhưng hắn đột nhiên rất muốn đi chơi, không biết hứng thú từ đâu mà có, nói là mình lâu lắm rồi không được thư thả, còn nói thêm có mấy phong cảnh hắn thích từ lâu, không bằng đi xem một chút?

Đàm Sơ Chi vô cùng dứt khoát đả kích: “Hôm nay là hai mươi tám, mọi người đều nghỉ rồi!”

Triệu Tiềm nhất thời nghẹn, cuối cùng ra khỏi cửa là cùng bà Đàm đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn cho đêm giao thừa. Ông bà liền giao hết cho ba tráng hán toàn bộ túi tắm khiến những người đi đường đều phải liếc qua, làm ầm ĩ đến nỗi Đàm Lâm Kha phải sụp mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.

Lò sưởi mãi cho đến sáng sớm giao thừa mới được sửa, Triệu Tiềm cảm thấy mình như được hồi sinh liền tung tăng theo ông bà Đàm chuẩn bị tiệc đêm giao thừa nguyên buổi chiều. Hắn khá là kinh ngạc ông Đàm nắm giữ quyền hành luôn nghiêm túc đang cầm chảo, thổi lửa. Đàm Lâm Kha ngồi trên salon bóc cam, thuận tiện đưa một quả cho hắn, một mặt giải thích: “Bố em xào thức ăn rất ngon, vào những dịp quan trọng thì ông là bếp trưởng!”

Hắn thoải mái ăn cam, suy tư: “Anh nghĩ mình nên đi thỉnh giáo chú… làm thế nào để xào rau?”

Đàm Lâm Kha vô cùng dứt khoát trả lời: “Bố em nhất định lười dạy anh!”

Đàm Sơ Chi nhìn hai người buôn dưa lê mà quên hết người bên ngoài, hơi nhíu mày lại. Triệu Tiềm chú ý biểu tình của anh, không nhịn được hỏi: “Đàm… à… anh cả… Chúng ta trước đây biết nhau sao?”

Đàm Sơ chi có chút kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ ra tại sao hắn hỏi như thế: “Không quen!”

Không quen? Không quen mới bình thường, nhưng tại sao không quen biết mà mỗi ngày nhìn hắn với cậu cười nói mà mặt mang ý tứ sâu xa, cao thâm khó lường thế? Liệu có bệnh không?

Đàm Sơ Chi liếc mắt nhìn nhà bếp, nói: “Bố mẹ tôi đều rất thích anh.”

Triệu Tiềm sửng sốt, nghĩ thầm hắn cố hết sức lấy lòng hai cụ như thế, không quý mến mới là bất thường ấy! Nhưng tại sao Đàm Sơ Chi lại nói lời này… Hắc! Chỉ đến ăn tết làm sao có tính toán khác chứ! Huống hồ lời này của anh còn có thâm ý khác, Triệu Tiềm nhíu mày nhìn anh, Đàm Sơ Chi lại đứng dậy vào bếp phụ giúp bố mẹ. Hắn quay đầu nhìn người yêu, cau mày suy nghĩ sâu sắc.

Đàm Sơ Chi nhất định là biết cái gì đó! Hiện tại không phải thời điểm có thể đưa mối quan hệ của cậu và hắn trưng ra trước mặt bố mẹ. Triệu Tiềm cuối cùng lấy cớ muốn đi vệ sinh, vào phòng tắm gọi cho tiểu trợ lý, bảo cậu ta tra lý lịch của Đàm Sơ Chi một chút.

Xác thực Triệu gia nói trắng ra là chỉ làm ăn. Nhưng cõi đời này, trắng đen bất phân, không ai có thể khẳng định mình quá sạch sẽ.

Tiểu trợ lý kháng nghị: “Ông chủ! Tôi đang nghỉ tết!”

Triệu Tiềm gật đầu: “Đúng vậy, cậu đang nghỉ, mà tôi cảm thấy mấy năm nay cậu làm việc rất tốt nên muốn tạo thêm công việc… Còn có… bây giờ tìm việc khó lắm, thị trường kinh tế đình trệ, có mấy người vì một chức vụ mà tranh bể cả đầu!”

Tiểu trợ lý trong lòng cảm thấy không tốt lắm, quả thực Triệu Tiềm đột nhiên nở nụ cười, hỏi: “Sang năm còn muốn đi làm không?”

Cậu trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng rưng rưng chạy đi làm công việc được giao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.