Đôi Đũa Lệch

Chương 19




Editor: Z.

Đàm Lâm Kha ở biệt thự của Triệu Tiềm chưa được nửa tháng liền tất bật mua vé máy bay chuẩn bị về quê. Triệu Tiềm thấy cảnh ấy, nhịn không được ỉ ôi thời gian hai người ở cạnh nhau thực sự quá ít! Nhưng hết cách, hai người đều mang mệnh lao lực, lúc nào cũng bận rộn chạy khắp nơi. Cậu dù sao cũng phải về thăm bố mẹ, là chuyện tốt cả mà. Huống hồ sau tết, ông chủ Triệu cũng phải về vấn an hai cụ.

Thời điểm cuối năm, nội bộ công ty đều lục đục rã đám, tuy ở thành phố không phải quá nồng hậu như người nông thôn, nhưng ngày tết đối với mọi người dân Trung Hoa rất quan trọng. Triệu Tiềm tự mình đưa bà chủ đến sân bay, vé là hắn mua cho cậu, khoang hạng nhất, đãi ngộ tốt không ít. Đàm Lâm Kha ngồi trên ghế, nhắm mắt nghe tiếp viên hàng không thông báo sắp cất cánh, chẳng hiểu sao trong lòng hơi xúc động.

Năm nay thực sự không bình thường như mọi năm!

Giờ này năm ngoái cậu vẫn chỉ diễn viên quần chúng không tên không tuổi. Đảo mắt qua một năm lên voi xuống chó, tuy vẫn là người mới nhưng cậu đã có được rất nhiều thứ mà những người không tên, không tuổi ảo tưởng.

Đàm Lâm Kha vẫn chưa nói cho phụ huynh hôm nay về, sợ hai cụ lại háo hức như đón thủ tướng về làng, cả đêm như trẻ con hôm sau được đi tham quan mà không ngủ, sáng sớm đeo hai cái vành mắt đen như gấu trúc cùng thân thể vô cùng mệt mỏi đến sân bay chờ đợi, chờ đến lúc con trai lâu không về xuất hiện liền nở nụ cười đón chào. Bố mẹ Đàm không biết hôm nay con trai về nên không có ai gọi điện cho cậu. Cũng may ông chủ Triệu đã sắp xếp thỏa đáng, cho người đợi sẵn rồi đưa cậu về an toàn. Triệu Tiềm trước đó không có nói đưa người tới đón cậu khiến cậu có chút kinh ngạc nho nhỏ, sau đó lại bị sự tri kỷ này làm cho cảm động. Cậu gọi điện cho hắn, báo mình tới nơi an toàn, Triệu Tiềm ở đầu bên kia mỉm cười: “Qua mấy ngày nữa anh sẽ tới tìm em!”

Đàm Lâm Kha cũng không nhịn được, cong khóe môi: “Được!”



Ông bà Đàm vẫn ở tại một khu tập thể kiểu cũ nằm ở cuối ngõ hẻm, xung quanh đều là hàng xóm vô cùng thân thiết. Cậu xuống xe, kéo hành lý của mình đến dưới lầu thì đã có người chạy sang gõ cửa báo con trai ông bà về rồi!

Ông Đàm run tay đến đổ ly trà, nhưng vẫn giả bộ trấn định bằng cách cầm tờ báo, quay đầu nhìn vợ mình vạn phần kích động loẹt xoẹt dép từ trong bếp chạy xuống nhà, trong tay vẫn cầm xẻng chiên trứng vẫy vẫy. Nhìn thấy con trai, bà vui vẻ ra mặt, lôi kéo người lên nhà, sau đó vội vàng kiểm tra vết thương trên người bảo bối. Lần trước ông bà gặp con thì cậu nằm trên giường, giờ khắc này nhìn thương thế đã khỏi từ lâu thì bà mới yên lòng. Nhưng nhìn thấy vết sẹo khó coi trên cánh tay Đàm Lâm Kha, người mẹ vẫn không tránh khỏi có chút đau lòng.

Đột nhiên từ bếp truyền ra mùi khét khét, bà Đàm lúc này mới nhạy dựng lên, hớt hải phi vào bếp.

Đàm Lâm Kha dở khóc dở cười, quay đầu nhìn bố mình… Dưới đất là cốc trà vỡ nát, trong tay là tờ báo giải trí thường ngày ông ghét nhất, cậu cười cười, gọi ông: “Con về rồi, thưa bố!”

Ông Đàm nhàn nhạt gật đầu tỏ thái độ đã biết, nhưng bình tĩnh đến đâu cũng không giấu nổi đôi mắt thoáng cong lên sau đôi mắt. Bà Đàm sau khi đã dọn dẹp xong một nồi thịt “kho” cháy khét liền đi ra giúp con trai sắp xếp hành lý, còn vì dị thường hài lòng mà đặc biệt nói khá nhiều chuyện. Lúc dọn dẹp phòng ốc bố cậu cũng chạy tới giúp hai mẹ con, Đàm Lâm Kha một năm không về nhà, ông không tránh khỏi có chút kích động.

Thời điểm ăn cơm, ông Đàm hỏi cậu tình trạng gần đây, còn nói thêm anh trai cậu mấy ngày nữa cũng về. Lần lữa mãi, Đàm Lâm Kha tạm thời chưa định nói với ông bà chuyện “ông chủ tới thăm nhà nhân viên”, ăn xong liền giúp mẹ thu dọn bát đũa rồi chơi cờ với bố. Hai người già nghỉ sớm, chờ bố mẹ lên giường đi ngủ, Đàm Lâm Kha lén lút chạy ra ban công, ngó nghiêng liền gọi cho Triệu Tiềm.

Triệu Tiềm hình như đang ở tiệc, hơi ồn ào, mãi lúc sau mới nhận điện thoại: “Sao em còn chưa nghỉ ngơi?”

Đàm Lâm Kha đứng trên ban công nhìn đèn thu côn trùng ngoài đường, cười: “Còn sớm mà… anh đang ở đâu thế?” Nói xong còn dừng lại, trêu ghẹo: “Em chắc chắn, ông chủ Triệu đang ra ngoài… trêu hoa ghẹo bướm?”

“Đừng oan uổng anh mà!” Hắn nói: “Anh và bọn Chu Hạo đang ngồi với nhau. Cuối năm nên cả bọn tập hợp, đáng tiếc…”

Ngữ điệu của người kia thực tiếc hận, Đàm Lâm Kha sửng sốt, không nhịn được hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc em không ở đây!” Triệu Tiềm cười cười: “Phải cho chúng nó gọi một tiếng chị dâu!”

Triệu Tiềm bên này vừa dứt lời, Đàm Lâm Kha quýnh lên cúp điện thoại cái rụp. Nghĩ thầm tên Triệu Tiềm này quả thực đúng là lưu manh choai choai mới nổi, cứ thích nói hươu nói vượn!

Điện thoại vừa cúp lại vang chuông, hắn nhẫn cười hỏi: “Sao lại tắt?”

Đàm Lâm Kha nghiêm mặt giả bộ sinh khí, bên phía Triệu Tiềm truyền đến một trận cười vang, còn mơ hồ nghe thấy tiếng người trêu chọc, hắn mắng mỏ: “Lục Thăng! Còn ồn ào tôi trừ hết tiền thưởng!”

Nhưng câu này không có nửa điểm uy hiếp, Lục thiên vương căn bản không bị ông chủ của mình làm cho sợ. Đàm Lâm Kha có chút ngạc nhiên, hỏi: “Hôm nay có những ai?”

“Hả? Chu Hạo, Lục Thăng, Sở Phong, Lý Nhất Minh, Cảnh Nguyệt… Hắc! Lâm Kha à, em biết chưa?” Triệu Tiềm hạ thấp giọng vờ thần bí: “Cảnh Nguyệt với Chu Hạo…”

Cảnh Nguyệt cả giận nói: “Nói hươu nói vượn nữa thì bổn tiểu thư xé miệng của ông!”

Hắn tằng hắng một tiếng, câm miệng không dám nói thêm, nhưng Đàm Lâm Kha trong lòng biết tỏng, không nhịn được cười cười. Cái đôi này đã sớm có dấu hiệu, cũng thực xứng đôi, chỉ có điều hai đương sự cứng đầu không chịu thừa nhận, chẳng biết bao giờ mới cho người ta ăn kẹo cưới.

Có nhiều người vây quanh thì kể cả da mặt dày đến đâu thì Triệu Tiềm vẫn không tiện nhiều lời. Chỉ có thể vội vã hỏi thăm hai, ba câu liền cúp điện thoại, Ở tỉnh lẻ thì phương tiện giải trí rất ít, nhưng cậu vẫn không dám chạy ra khỏi cửa để tránh bị paparazi không may bắt được rồi quấy nhiễu bố mẹ cậu.

Vì vậy cậu đi ngủ rất sớm, mấy ngày sau đó luôn cùng mẹ tổng vệ sinh. Hàng xóm xung quanh đều biết con trai diễn viên nhà họ Đàm đã vê nhà, nhưng mà từ nhỏ đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên nên không có cảm giác gì khác. Đàm Lâm Kha cũng không phải minh tinh gì quá lớn, ở tỉnh lẻ vốn ít người quan tâm chuyện giải trí bát nháo nên không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt của hai cụ.

Ngày cuối cùng của năm cũ, Đàm Lâm Kha thay mẹ đến cửa hàng quen thuộc mua câu đối, tranh tết. Câu đối là do lão chủ cửa hàng tự tay viết, chuyện trò với ông đến trưa thì cậu mới được về. Vừa mở cửa nhà ra…

Bà Đàm ở trong bếp hát dị thường vui vẻ, một người ngồi trên salon phòng khách đọc báo của ông Đàm. Đàm Lâm Kha phục hồi sửng sốt, sau đó ném hết đồ đang cầm trên tay qua một bên, cởi giày chạy tới: “Anh!”

Đại ca nhà họ Đàm tên là Đàm Sơ Chi, lớn hơn cậu sáu tuổi, vừa vặn bằng tuổi Triệu Tiềm, sang năm sẽ chạy qua tuổi ba mươi. Bố mẹ anh bắt đầu lo lắng chuyện kết con của con cả, nhưng Đàm Sơ chi đã thông báo rằng mình đó có bạn gái từ lâu, chỉ là chưa dám đưa nàng về gặp gia trưởng.

Ước chừng vì Đàm Lâm Kha cách anh nhiều tuổi, từ trước đến giờ Đàm Sơ Chi rất thương em trai. Đàm Sơ Chi phụng ý nguyện của bố gia nhập quân y, rất hiếm khi về nhà. Cũng bởi anh tuân theo nguyện vọng của bố nên quản giáo của ông đối với con trai út hơi hơi nới lỏng, thành công để Tiểu Lâm Kha chạy đi học diễn xuất.

Cơm tối, mẹ Đàm nóng sốt hỏi con trai trưởng bao giờ con dâu tương lai mới đến nhà dùng cơm. Anh chỉ chậm rãi nói cô tạm thời chưa có thời gian rảnh, ngữ điệu đổi một chút, đột nhiên giương mắt nhìn em trai, trong mắt mang ý tứ hàm xúc không rõ ràng, nói: “Mẹ, sao không hỏi Lâm Kha bao giờ mới có bạn gái?”

Lời này tuy bình thường, nhưng ánh mắt của Đàm Sơ Chi lại khiến Đàm Lâm Kha hơi kinh hãi, luôn cảm thấy đại ca nhà mình đã ngửi ra được cái gì. Nhưng nghĩ kỹ thì không thể, Đàm Sơ Chi hoàn toàn không quen biết với Triệu Tiềm, cũng không có nửa điểm liên quan, sẽ không thể phát giác được chuyện hai người.

Vì vậy cậu liền cười cười: “Anh, em vẫn chưa vội!”

Đàm Sơ Chi cười mà như không cười: “Thế là vẫn chưa có?”

Cậu: “… Vâng…”

Anh cau mày lắc đầu, dáng dấp kia… Đàm Lâm Kha vẫn luôn cảm thấy anh cả nhà mình nhất định là biết chuyện gì, phi thường chột dạ, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Đàm Sơ Chỉ ngược lại không tiếp tục bàn luận đề tài này, ăn cơm xong liền cùng em trai giúp mẹ thu dọn, bà Đàm bố trí lễ vật cúng Ông Táo, Đàm Sơ Chi liền qua đánh cờ với bố. Kỹ thuật cờ của anh so với em trai tốt hơn nhiều, chơi đến ông Đàm thập phần vui vẻ. Đàm Lâm Kha liền xem xét tình hình rồi chuồn ra ngoài gọi điện cho Triệu Tiềm. Điện thoại rất nhanh được nhận, hai người tùy tiện hỏi thăm hai, ba câu, cậu liền vào vấn đề: “Triệu Tiềm, anh biết anh trai của em?”

Hắn vô cùng mờ mịt: “Em còn có anh trai?”

Đàm Lâm Kha: “…”

Triệu Tiềm tằng hắng: “Anh trai em tên là gì? Nói không chừng anh thật sự biết!”

Đàm Lâm Kha nói ra đại danh anh cả, kết quả hắn càng thêm mờ mịt. Cậu nghĩ thầm chắc do mình suy diễn rồi, quả nhiên trong lòng có bí mật thì hay nghi thần nghi quỷ!

Bên này Triệu Tiềm ngừng lại một lúc, đột nhiên mở miệng: “Lâm Kha, anh đến nhà em ăn tết được không?”

Đàm Lâm Kha sợ hết hồn: “Anh không phải ở nhà…”

“Ba anh mang theo mẹ đi du lịch rồi, nói cái gì mà muốn trải qua thế giới của hai người, ngại con trai bóng đèn quá lớn rất chướng mắt!” Hắn tức giận, bất bình: “Không ở nhà ăn tết mà còn chạy ra ngoài, đã cả một bó tuổi rồi mà còn thế giới hai người… Em nói xem… anh rốt cuộc chướng mắt chỗ nào?”

Đàm Lâm Kha ngây ngẩn một lúc, cuối cùng không nhịn được xì xì cười, nguyên lai mối quan tâm của ông chủ Triệu là ở câu cuối cùng?

Triệu Tiềm vô cùng đáng thương: “Anh đến nhà em ăn tết được không?”

Cậu nhẫn cười, đáp ứng hắn ngày mai đi hỏi bố mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.