Đời Đời Trung Lương

Chương 41




- Thiên Khải đã thức tỉnh, cho dù có là Vương Vũ Hoành cũng chưa chắc ngăn cản nổi. Cơ nghiệp ngàn năm của Vương tộc cũng rất có thể từ nay mà sụp đổ. Vậy nhóc nghĩ sao?

Phù Dung chợt hỏi Văn.

- Nghĩ sao à? Em chẳng biết phải nghĩ sao cả. Mấy chuyện như Vương tộc Trần gia này nọ, em chả biết được. Em không hề quen biết bọn họ, cũng chẳng biết ai tốt ai xấu, em chỉ thấy họ vì đấu với nhau mà khiến quá nhiều người phải chết. Chị Thu Mai phải chết. Rồi Linh bị bắt cóc. Rồi nãy giờ em thấy rất nhiều nạn nhân la liệt ngoài đường nữa. Chỉ vì 2 bên muốn dành lấy chiến thắng mà khiến nhiều người khác phải liên lụy như vậy, em không ưa cả 2!

Văn nói vô cùng thành thật. Toàn bộ những sự kiện xảy ra trong 1 năm nay, nó vẫn vô tri. Nó không hề biết trong thế giới của người lớn, những âm mưu nào được triển khai. Nó chỉ biết, những mưu đồ của họ gây ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của nó, của những người xung quanh nó. Mẹ nó đã dạy, muốn làm gì thì làm, chứ đừng gây ảnh hưởng tới người khác.

Nay biết được những chuyện này, thì phải làm sao chứ? Nó chẳng biết phải làm sao. Nó chỉ muốn bảo vệ tốt những người thân của mình. Linh. Cường. Mẹ nó. Anh Quang…

À mà, nhắc tới anh Quang…

- Nhóc bán đứng Trương Minh Quang cho Thánh Nữ, không thấy ăn năn sao?

Phù Dung lại hỏi. Hẳn là hắn đã được nghe Cầm Dạ Nguyệt kể về giao kèo này.

- Thánh Nữ, là nói chị Nguyệt phải không? Chị ấy nói rất muốn gặp anh Quang, nên em thu xếp cho chị ấy một cái hẹn mà thôi. Chị ấy cũng đã hứa với em sẽ không hại anh ấy.

- Nhóc không sợ cô ta nuốt lời sao?

- Sao vậy được? Chị Nguyệt cũng giống anh Quang, đều là bạn em mà. Chị ấy rất tốt bụng, cũng nhiệt tình giúp đỡ em nữa, dù bề ngoài chị ấy có hơi đồng bóng một chút…

- Khụ! - Phù Dung ho khan. Lần đầu tiên hắn gặp một người dám nói Thánh Nữ như vậy. Mà kể cũng lạ, hắn là kẻ tự nguyện theo chân Thánh Nữ, mà hắn tin tưởng cô ta còn không bằng một thẳng nhóc hay sao? - Này Văn, tại sao nhóc biết Thánh Nữ là Cầm Dạ Nguyệt?

- Vì con Kiki, à anh có biết con Kiki không? Con Drake ấy. Em đã từng gặp ông chủ của nó, là ông Cường của Tập đoàn Fidi. Ông ấy còn hứa sẽ tặng em 1 căn biệt thự, mà em từ chối. Rồi vụ việc dưới cống ngầm, em đã nghe anh Quang kể, có một Thánh Nữ đang nhắm vào anh ấy, mà tập đoàn Fidi lại nhắm vào cô Thánh Nữ ấy. Tới cái sự kiện hồi đó, khi tìm thấy váy của chị Nguyệt ở trong hộc tủ của em, lại có dấu răng con Kiki trên đó, em đã nghĩ con rồng ăn trộm váy của chị Nguyệt. Rồi thay vì đem về cho chủ nó, nó lại để vào chỗ em. Có lẽ vì em thân với nó cũng không khác gì chủ tớ vậy. Vậy là em đã nghĩ tới việc tập đoàn Fidi đang tìm kiếm Thánh Nữ, còn Thánh Nữ lại tìm kiếm anh Quang, mà em thì lại cần nhân lực hùng hậu của Thánh Nữ để thâu tóm thị trường, thế là em đã rỉ tai chị Nguyệt 3 chữ, vừa là để kiểm chứng suy đoán của mình luôn.

- 3 chữ gì?

- Trương Minh Quang. Ai dè chị ấy phản xạ quá là bá cháy luôn, làm em khỏi phải nghi ngờ gì nữa.

Phù Dung vốn là kẻ thật thà. Nay hắn lại thất kinh. Hắn thấy ghê sợ sự mưu mô của đứa nhóc này.

Hóa ra, Cầm Dạ Nguyệt, kẻ có thể đùa bỡn với các bậc Chí Tôn Cường giả, lại dễ dàng bị Vương Thành Văn đùa bỡn lại như vậy.

- Sau chuyện này, anh sẽ đi theo chị Nguyệt rời khỏi Đại Nam?

- Đúng vậy. Cùng rất nhiều anh em khác. Bọn anh sẽ xây dựng một đế chế hùng mạnh có thể đối kháng lại Đại Nam và Bắc Hà, và tất cả các thế lực khác. Nếu mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

- Thuận buồm xuôi gió tức là sao ạ?

- Là mọi chuyện đều tốt đẹp.

- Vậy em chúc anh thuận buồm xuôi gió.

- Nhóc nên rút lại lời nói đó. Vì đúng như kế hoạch, sẽ có rất rất nhiều người phải chết đó.

Văn lè lưỡi. Nó nghe rõ những tiếng rên rỉ quằn quại phát ra trên khắp các đường phố.

- Không thể nào tha mạng cho họ được ạ?

- Đừng hỏi anh. Anh cũng không có quyền quyết định đâu. Bọn họ đều là tế phẩm cho Thiên Khải.

- Thiên Khải sẽ giúp chị Nguyệt mở phong ấn ạ?

- Cũng không hẳn. Tới mức này là được rồi. Nhưng Hắc Y Hội sẽ muốn lợi dụng Thiên Khải tới cùng.

- Tội nghiệp nó quá. Cũng tội nghiệp mọi người đó quá. Vậy nếu bây giờ ta cắt đứt được Trận Pháp ở tòa án, thì mọi người sẽ không phải chết, mà kế hoạch của chị Nguyệt cũng thành công?

- Về lý thuyết là vậy, nhưng với sức của nhóc thì không đủ đâu.

- Vậy anh giúp em nhé?

- Hở?

Phù Dung thấy thật là đau đầu. Hắn với thằng Văn không phải bạn, mà cũng chưa rõ là thù, mà nói chung là chả thân quen mẹ gì. Nói đúng ra nó còn là con tin trong tay hắn. Vậy mà tại sao nói chuyện lòng vòng một hồi, lại thành thằng Văn nhờ hắn giúp đỡ vậy? Đã thế lại còn vô cùng hợp tình hợp lý?

Hóa ra, trong mắt thằng nhóc, không có bạn, cũng chẳng có thù. Nó nhìn tất cả mọi người như mọi người vốn vậy, nó không phán xét bất kì ai, cũng không căm ghét bất kì ai.

Cái gì mà Vương Minh Quang, Cầm Dạ Nguyệt, Phù Dung, Vương Vũ Hoành, Hà Chí Thương, Vũ Hải Phong, Vương Thế Kiệt, vân vân và vân vân, nó chưa bao giờ quan tâm họ thuộc phe nào, họ đang làm gì, nó chỉ coi họ như chính họ.

Phù Dung ngần ngừ.

Hắn đi tìm kiếm tự do. Mà muốn tự do, luôn phải đánh đổi bằng những cái giá nhất định. Hắn không phải trẻ con, hắn không mơ mộng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp cho tất cả. Thường thì niềm vui của người này được đổi lại bằng nỗi đau khổ của người khác.

Hắn từng nhìn thấy những kẻ thí nghiệm mình. Bọn họ cũng không hề vui vẻ khi thí nghiệm cơ thể hắn. Bọn họ làm thế để theo đuổi những thành quả cao cả hơn. Nhưng cũng vì thế mà họ bắt hắn phải chịu đau đớn và giày vò.

Ngược lại, khi hắn tìm kiếm tự do, hắn cũng không ngần ngại đập nát đầu bọn họ.

Hay khi sinh tồn trong đấu trường, hắn cũng đã giết rất nhiều nô lệ đồng cảnh ngộ như hắn.

Nhưng, không ngần ngại đánh đổi để đạt được mục đích, khác với việc giết người bừa bãi. Thánh Nữ không ủng hộ Vương tộc, nhưng cũng chả thích thú gì Hắc Y Hội, cũng chả quan tâm phe nào sẽ thắng. Vậy nếu Trận Pháp đã được khai thông rồi, tại sao không chấm dứt cuộc thảm sát tàn bạo này đi?

“Anh bạn, ngươi còn phân vân gì nữa?”

Một giọng nói ồm ồm dữ tợn vang lên trong đầu hắn.

Phù Dung Ngạ Quỷ, lại là ngươi sao?

“Ta cũng không thích làm những việc vô nghĩa, nhưng phía trước chúng ta kia, ta ngửi thấy một mùi vị quen thuộc. Tại sao ngươi không thả xích cho ta lên, và để hai ta tận hưởng cuộc chiến máu me phía trước?”

“Cuộc chiến? Ngươi ngửi thấy thứ gì?”

“Diệt Thế Tử Nghê!! Thiên địch của ta!! Cũng là kẻ đã thí nghiệm ngươi đó!!”

Chợt gân cốt nổi lên khắp người Phù Dung. Đôi con ngươi hắn đỏ rực như lửa cháy, và lòng trắng đã thay bằng một màu đen kinh rợn.

Hắn nhe hàm răng sắc nhọn ra cười, cả người đã co xuống lấy đà như một con mãnh thú.

- Nhóc con, ta đi trước.

Bằng một giọng nói khác hẳn lúc nãy, Phù Dung lấy đà rồi nhảy một cú như bay, nhắm thẳng về phía Tòa án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.