Đời Đời Trung Lương

Chương 33




Tiêu Cửu Uyên nghe người này nói xong, trong nháy mắt quanh thân nổi lên cuồng phong giận dữ, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ âm trầm.

Hắn nghiêm giọng nói: “Nếu như các ngươi dám động đến nàng, ta tuyệt đối sẽ không để yên, nếu các ngươi động đến nàng thì dù có chết ta cũng sẽ giết các ngươi, giết người của Thanh Long thế gia.”

Lời nói của Tiêu Cửu Uyên khiến hai trưởng lão của Thanh Long thế gia bắt đầu lo lắng. 

Hai người nhìn nhau, trong mắt đồng thời tỏ vẻ lo âu.

Tình cảm của thiếu chủ và nữ nhân kia đã sâu nặng đến mức độ này.

Vậy sao trước đó bọn họ nghe nói thiếu chủ từng thích một nữ nhân khác. 

Lại nhanh chóng thích một nữ nhân khác nữa rồi.

Như vậy xem ra thiếu chủ còn là một người đa tình.

Hai vị trưởng lão suy nghĩ, nói thật nhanh: “Thiếu chủ, xin theo chúng ta lập tức trở về Thanh Long thế gia, việc này không nên chậm trễ.” 

“Thiếu chủ theo chúng ta trở về, chúng ta có thể đảm bảo sẽ không làm tổn thương đến vị tiểu thư kia.”

Tiêu Cửu Uyên nheo mắt lại, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.

Một trong hai vị trưởng lão nói nhanh: “Nếu như thiếu chủ không theo chúng ta trở về, chúng ta sẽ liều cái mạng già này giết ả nữ nhân kia.” 

Đây là dùng tính mạng Vân Thiên Vũ uy hiếp Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên tức giận đến mức muốn giơ tay lên xử lý người vừa nói chuyện, nhưng cuối cùng lại không động thủ.

Bởi vì người này là ngũ tinh linh hoàng, mà chính hắn chỉ là nhất tinh linh hoàng, căn bản hắn không phải là đối thủ của người ta. 

Cấp bậc linh hoàng trở lên, mỗi một cấp bậc chênh lệch, tu vi linh lực chênh lệch không ít.

Xem ra lúc này Thanh Long thế gia đến đây đã có chuẩn bị, mới phái trưởng lão ngũ tinh linh hoàng đến bắt hắn trở về.

Bây giờ nếu như hắn không trở về, nhất định Vũ Nhi sẽ gặp nguy hiểm. 

Hắn có thể khẳng định một việc, đó chính là ngoại trừ hai vị trưởng lão linh hoàng ra, chắc chắn còn có các trưởng lão cấp bậc linh hoàng đang ẩn nấp khác, cho nên hắn hoàn toàn không có phần thắng.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ như thế, trong lòng có chủ ý, trầm giọng nói.

“Ta có thể theo các ngươi trở về…” 

Hắn vừa nói xong hai trưởng lão thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó Tiêu Cửu Uyên lại nói: “Thế các nhưng ngươi phải đồng ý với ta đem tất cả mọi người rút lui, đừng tưởng rằng ta không biết dự định của các ngươi, các ngươi định sử dụng kế điệu hổ ly sơn, nghĩ cách đưa ta đi trước sau đó sẽ sai người giết người, các ngươi nghe rõ cho ta, nếu các ngươi dám cả gan làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, không bỏ qua cho Thanh Long gia.”

Lời nói của Tiêu Cửu Uyên khiến hai trưởng lão nhanh chóng biến đổi sắc mặt, suy nghĩ thật nhanh. 

Cuối cùng đồng ý với Tiêu Cửu Uyên: “Chỉ cần thiếu chủ nguyện ý theo chúng ta trở về, chúng ta nguyện ý triệu hồi tất cả người về Đế Kinh.”

Lúc này đưa thiếu chủ trở về mới là quan trọng.

“Được.” 

Tiêu Cửu Uyên đồng ý, nghĩ đến việc Vân Thiên Vũ không biết hắn phải đi, không nhịn được nói: “Ta muốn gặp nàng, muốn nói với nàng một tiếng.”

Hai vị trưởng lão lập tức đồng thanh nói: “Không được, xin thiếu chủ đừng gây khó dễ cho chúng ta, nếu như thiếu chủ không đi, hai người chúng ta sẽ tự động thủ, nếu làm bị thương nữ nhân kia, thiếu chủ chớ có trách chúng ta.”

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm trừng mắt với hai người kia, cuối cùng trầm giọng nói: “Được, đi thôi.” 

“Các ngươi nhanh rút người về Đế Kinh đi, nếu để ta biết các ngươi động đến nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.”

“Được.”

Hai vị trưởng lão liền đồng ý, lúc này mang thiếu chủ về là quan trọng nhất, còn chuyện nữ nhân kia cứ để sau. 

Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn thoáng qua, thậm chí hắn còn nghe truyền đến bên tai tiếng Vân Thiên Vũ kêu la.

Nhưng hắn lại không thể nói thêm với nàng lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.