Dời Đô Anh Hùng Truyện

Chương 51: 51: Trở Về H




Editor: Đông Vân Triều

Cố sự vừa dài lại vừa buồn.

Ta ứ thích.

Đũa tre trong tay ta rơi xuống bàn cái "cạch", bốn người mang bốn tâm sự khác nhau đều cùng nhìn vào hai chiếc đũa nằm lăn lóc, lại không có ai nhặt lên.

Vân Giang Ly chợt nói làm lỡ dở thời gian, muốn đi chuẩn bị, vội vàng lôi kéo Tần Trầm Uyên đi ra.

Dạ Đàm ngồi không nói một lời, đôi mắt âm u ẩn dưới từng tầng tóc đen, bên ngoài mặt trời chói chang nhưng lại không chiếu tới đáy mắt hắn.

Ta gọi: "A Đàm."

Dạ Đàm hơi ngẩng đầu nhưng không nhìn ta, máy móc đáp: "Vâng."

Ta: "Sao lúc nào ngươi cũng thành bia đỡ đạn thế HA HA HA HA HA."

Dạ Đàm: "..."

Ta lại hỏi: "Nhị thiếu gia mua ngươi với giá bao nhiêu?"

Dạ Đàm đáp: "Giá giảm đi một nửa, bẩm chủ nhân, là ba trăm mười hai lượng."

Nếu như Dạ Đàm có tên giang hồ, nhất định phải gọi: Đuýt nồi Đại hiệp. Vừa rẻ rúng lại còn là bị thịt đỡ đạn cao cấp.

Ta: "HA HA HA HA HA HA HA HA."

Dạ Đàm ho khan một tiếng, biểu hiện dần dần có chút buồn bực.

"Rất buồn cười sao?" Hắn hỏi.

"A xin lỗi... Đây đại khái là nỗi đau của ngươi đi." Ta ép buộc chính mình quên chuyện này, nghĩ đến Dạ Đàm của tuổi mười bảy tràn đầy hi vọng khi đạt được cái danh hiệu này, nhưng trái lại cũng bởi vậy mà bị lạnh nhạt... Hắn rõ ràng là người cố gắng nhất lại có thiên phú, cũng rất chú ý chuyện giá cả này đi.

Nhưng ta còn chưa chịu thôi.

Ta nói: "A Đàm, may là ngươi chịu mấy chuyện này, không sao ta lại tiện nghi có một ám vệ như ngươi đây."

Ta biết rõ ý nghĩ này quả thật không hay ho gì, nhưng lượng hổ thẹn trong lòng ta chẳng là gì so với cả tá vui mừng.

Dạ Đàm ngây ngốc trả lời: "Cũng đúng."

Vân Giang Ly xuất hiện giữa cơn mê, làm ta nghi ngờ hắn có khi nghe được hết chuyện bọn ta rồi. Hắn vỗ vỗ vai giục chúng ta ra ngoài, ta vừa đứng dậy vừa nói: "Vân huynh, tạ ơn ngươi không vạch trần chuyện Dạ Đàm là Dạ Sát."

"Không có gì, ta còn hi vọng hai vị giúp chúng ta một chút." Vân Giang Ly cười nhìn Dạ Đàm, lại nói, "Huống hồ, Dạ Đàm sớm đã không phải Dạ Sát trước kia rồi."

Dạ Đàm nháy mắt nghi hoặc, cúi đầu nhìn bản thân, ánh mắt rơi xuống thanh kiếm tàn tạ này mới hoàn toàn tỉnh ngộ gật đầu.

Ta đoán hắn nhất định là vừa thông suốt chuyện gì đó.

Lên xe, Tần Trầm Uyên nói một câu cũng như không, nếu không muốn bảo là cực kì ngu ngục.

"Sau lần đó, Tần lăng nhận được một phong thư từ Chung Ly Uyển. Nhị thiếu gia nói, tra ra được chuyện kỳ lạ, ngày ấy Dạ Sát bỗng nhiên phát điên là bởi vì có người hạ độc hắn."

Dạ Đàm nhẹ giọng ngớ ra: "Hả?"

Trong lòng ta sáng tỏ, xạo chó nha. Có điều nếu lúc này Dạ Đàm mới phản ứng, lẽ nào mấy câu trước Tần Trầm Uyên nói đúng? Trong lòng ta bách chuyển thiên hồi[1], trên mặt vẫn làm bộ cảm thấy rất hứng thú, học Dạ Đàm nói: "Hả?"

[1] Bách chuyển thiên hồi: lòng trải qua trăm nghìn ý nghĩ.

"Nhị thiếu gia nói nếu ảnh vệ thật sự đại nghịch thí chúa, sao Dạ Hành còn để hắn sống sót ở lại? Đây cũng là chứng cứ tốt nhất." Tần Trầm Uyên trầm giọng nói, "Giết nhầm Dạ Sát là chuyện nhỏ, không thể tìm ra hung phạm thật sự giết chết Thất ca mới là chuyện lớn, hắn sao có thể ở dưới cửu tuyền nhắm mắt. Ta cẩn thận nghĩ, lời này không sai được."

Ta vội hỏi: "Vậy, hung thủ sau màn rốt cuộc là ai?"

Tần Trầm Uyên dừng một chút, nói: "Nhị thiếu gia nói biết người đó là ai, nhưng không có chứng cứ xác thực, không thể báo cho chúng ta."

...Vậy không phải là nói cũng như không thì còn là gì?!

Tần Trầm Uyên tiếp tục: "Nhị thiếu gia nói, thân phận tên hung thủ này vô cùng nhạy cảm, nếu không có chứng cứ mang tính thuyết phục thì nhất định sẽ bị chụp lên đầu cái mũ ly gián, bị song phương chán ghét —— nhưng ta biết, hắn nếu nói như vậy nhất định phải là người thuộc gia tộc này."

Trong lòng ta nhảy một cái.

"Thái Hành giản, " Tần Trầm Uyên nhả từng chữ đẫm máu và nước mắt, run giọng nói, "Cố Thử Khúc."

Hắn như vậy ta lại thấy lòng sáng sủa hẳn ra, cũng có thể nha.

Cố Thử Khúc phí biết bao sức lực để kết thân cùng Tần Khả Tấu. Có lẽ là do sau khi du ngoạn trở về Tần Khả Tấu có ý muốn từ hôn đã đả kích Cố Thử Khúc khiến nàng nảy ra sát tâm, hạ độc mượn tay Dạ Sát giết người.

Ta vừa mới nghĩ, Dạ Đàm đã đột ngột mở miệng nói: "Tần tiểu công tử, không có chứng cứ, không thể nói lung tung."

Hắn khuyên vậy, ta lại cảm thấy, việc này có ít nhất chín mươi phần trăm là thật.

"Cõi đời này làm gì có thứ gì ăn vào có thể khiến người ta giết người tinh chuẩn như vậy?" Ngôn từ của Dạ Đàm bình tĩnh, hắn khinh thường nói, "Mặc dù có thể mê hoặc chốc lát nhưng trong nửa tháng truy kích thì cũng nên thanh tỉnh rồi chứ."

Ta nổi lòng tôn kính: người này lúc bị nghi ngờ, hành động tích cực, lời nói có thứ tự rõ ràng, làm người tín phục a.

Tần Trầm Uyên thở dài nói: "Đúng thế... Điểm này, xác thực rất khó nói thông. Bởi vậy mà trưởng bối trong nhà cũng không hoàn toàn tin tưởng Nhị thiếu gia."

Ta không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngươi có biết tung tích của Cố Thử Khúc sau đó không?"

"Sau ngày đó, ta hoàn toàn không thấy bóng nàng." Tần Trầm Uyên ấn lại mi tâm, đau buồn nói, "Vân Tích Chỉ ca ca cũng từ đây lại không tin tức... Thất ca gặp tai bay vạ gió, hắn nhất định là người thương tâm nhất. Chỉ mong hắn không nghĩ quẩn rồi làm việc ngu ngốc."

Ta nghĩ đi nghĩ lại. Nếu Dạ Đàm thực sự bị bỏ thuốc, vì sao hắn lại phải giấu xác, còn giấu nguyên do?

Ta bỗng nhiên linh quang chợt lóe: "A Đàm, ta muốn hỏi ngươi, trong ba ảnh vệ mang danh hiệu, Dạ Ẩn, Dạ Quân, Dạ Sát, nếu bàn về công phu dùng độc, ai lợi hại nhất?"

Dạ Đàm nói: "Đương nhiên là Dạ Sát rồi."

"...Vậy ngươi cảm thấy có người có khả năng hạ độc ngay trước mắt hắn?" Ta biết mọi chuyện không ổn.

Dạ Đàm kiêu ngạo nói: "Tuyệt đối không thể."

...Xong, giả thiết sụp đổ.

Khổ cực suy nghĩ mấy chục phút, đổ trong một giây.

Nếu thần trí hắn tỉnh táo, tại sao lại thí chúa? Đầu óc ta đặc lại như keo dán, đủ loại suy nghĩ chằng chịt nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy chẳng cái nào ra cái nào.

Càng ngày càng cảm thấy, cực kì phức tạp, cực kì phiền phức. Thật muốn mở VIDEO ghi chép ra nhìn.

Lý tưởng thì hay lắm nhưng thực hành lại không ra gì, ta u oán nhìn Dạ Đàm, lần cuối hắn hôn ta phảng phất cứ như thể chuyện kiếp trước rồi vậy, xa tít mù khơi.

Ta cảm giác nếu không cởi bỏ nút thắt này – mà thậm chí ta còn chả biết là cái gì – thì hắn sẽ không bao giờ hôn ta nữa luôn, giữ rịt lấy cái trinh môi chết tiệt của hắn!

Eo ôi vừa nghĩ là mồ hôi chảy lạnh cả người!

- ----

Đông Vân Triều: Như vậy túm quần là các bạn có thể thấy tên chương nó chả liên quan gì đến nội dung luôn, tác giả đặt chơi chơi vậy thôi:)) Với cả nhiều bạn cmt với like quạ, tớ ấm cả lòng, cảm ơn các bạn:">

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.