Dời Đô Anh Hùng Truyện

Chương 49: 49: Trang Minh Khôi




Editor: Đông Vân Triều

Tần Trầm Uyên mang theo thương thế trên người xem bản đồ, tìm một thị trấn nghỉ chân.

Vân Giang Ly dẫn hắn vào y quán, ta và Dạ Đàm ở lại tiệm bánh bao chờ.

Ta hỏi: "Tần tiểu công tử hình như không nhận ra ngươi?"

Dạ Đàm gắp bánh bao vào bát ta, đáp: "Vâng, thuộc hạ quanh năm ẩn nấp xung quanh Tần Thất công tử, tình cờ hiện thân cũng có mặt nạ che đi, Tần tiểu công tử xác thực chưa từng gặp chính diện ta."

Ta gật gù, lại hỏi: "Tần Trầm Uyên có thể tin sao?"

Dạ Đàm hiển nhiên chưa từng cân nhắc qua vấn đề này, ngữ khí ngập ngừng nói: "... Có thể đi?"

"Ta thấy Tần Trầm Uyên cứ ngu ngu, đúng là rất có hảo cảm. Vân Giang Ly thì lại không chắc lắm." Ta gặm xong một cái, cảm giác không quá khó, tự tay thử kẹp đũa.

"Chắc cũng có thể tin." Dạ Đàm lại nói, "Hắn rất giống một người... rất giống chí giao hảo hữu năm đó của Tần Thất công tử. Cũng họ Vân, tên là Tích Chỉ. Lúc Tần Thất công tử mất, không yên lòng nhất chính là hắn."

Dạ Đàm chưa ý thức được rằng mình nói lỡ miệng, ta không khỏi liếc hắn.

Dăm câu này tiết lộ ba chuyện, thứ nhất là Tần Trầm Uyên chưa từng gặp hắn, chuyện Dạ Sát thường xuyên tranh chấp với chủ nhân rồi để bị phạt quá nửa là giả, đồn vớ đồn vẩn; thứ hai, Tần Thất biết mình sắp chết; thứ ba, Tần Thất đã nói với Dạ Đàm chuyện của mình. Dạ Đàm là một kẻ đầu gỗ, nếu không phải Tần Thất chính miệng nói với hắn, Dạ Đàm của bây giờ tuyệt đối không nói ra được câu kia.

"... Sai rồi." Hắn bỗng nhiên nói một câu, cầm tay ta bẻ lại ngón trỏ vuốt ngón giữa, rồi nhét đũa vào, "Phải như vậy."

Ta đáp một tiếng, thu lại tâm tư, quyết đấu với hai cái đũa tre.

Ta luyện mãi mà vẫn rất trơn, miễn cưỡng gắp được, Vân Giang Ly đỡ Tần Trầm Uyên đến muộn, hào phóng ngồi xuống: "May mà chỉ bị thương ngoài da, đã rịt thuốc băng bó, sẽ khỏi nhanh thôi."

Ta hết sức chăm chú nhìn đũa trên tay, vừa mới ngẩng đầu định chào hỏi thì đũa đã tạm biệt định bay vèo xuống đất.

Dạ Đàm tập mãi thành quen đỡ được, nhét lại vào tay ta, lại giúp ta điều chỉnh góc độ.

Tần Trầm Uyên mắt sáng quắc: "Hai ngươi không thể hảo hảo ăn cơm sao?"

Ta trợn mắt nhìn hắn, nỗ lực giải thích: "Ta bị nội thương, không cầm nổi đũa nhưng lại không muốn phiền người khác."

Tần Trầm Uyên nghe vậy, ánh mắt chầm chậm rơi xuống người Vân Giang Ly.

Vân Giang Ly được hắn nhìn chăm chú đến run lên.

Tần Trầm Uyên trầm mặc một lúc, chậm rãi giơ đũa lên, cạch phát đôi đũa KO.

"A, bị thương nặng quá, không cách nào động đũa, cần người hỗ trợ." Hắn mặt không cảm xúc nói một lèo.

Vân Giang Ly thất kinh: "Ngươi, ngươi sẽ không phải... là lại muốn... Ta...? A? Đi...?"

"Vậy thì thôi!! Ta cũng mới bị đói có mấy ngày thôi chứ đâu có nhiều! Mặc ta chết đói đi!" Tần Trầm Uyên giận dữ nện bàn, thức ăn bát đũa đều dùng tư thế của chim trên cành hỏa tiễn trên đường bay lên nửa thước.

Sắc mặt Vân Giang Ly biến hóa như bảng pha màu, nhận mệnh dỗ hắn nhưng ngữ khí không hề có thành ý, Tần Trầm Uyên càng giận tím mặt.

Hai người lại đánh thành một đoàn.

Vân Giang Ly e ngại trên người hắn có thương tích, không dám đánh thật nên rất nhanh bị Tần Trầm Uyên đè xuống đất ngồi lên mà đánh.

Tần Trầm Uyên "bị đói mấy ngày" nhưng ra tay thì như thể một ngày phải ăn tới năm bữa, cuối cùng không tận hứng lắm mà ngừng, phủi tay đứng dậy rồi ngồi quay lưng với bàn ăn tự hờn dỗi. Vân Giang Ly mặt mũi sưng phù, vỗ vỗ bụi trên người, để ý thấy tà áo Tần Trầm Uyên không sạch lại vỗ vỗ cho hắn, thấy tóc hắn rối cũng bỏ ra buộc lại. Lúc này mới an ổn ngồi vào bàn cạnh Tần Trầm Uyên, do dự cầm đũa, thỉnh thoảng lại liếc ta với Dạ Đàm cứ như định rình làm chuyện thất đức vậy.

Ta nghĩ người này ngoài miệng bất đắc dĩ nhưng chuyện nên làm đều rất thành thạo.

Sắc mặt Vân Giang Ly ửng đỏ: "...Hai vị, có thể đừng nhìn ta chằm chằm được không?... Ta thật sự, rất khó hạ thủ được..."

Ta nghi hoặc nói: "Có gì không thích hợp? Ngươi cứ ăn của ngươi là được rồi."

Vân Giang Ly hiển nhiên đầy bụng oán hận, rất muốn thực hiện kiểu tự túc này nhưng vì Tần Trầm Uyên đột nhiên quay đầu lại trừng hắn, hắn liền sợ đến không dám nhiều lời, lấy tư thế sét đánh nhét đồ vào miệng Tần Trầm Uyên.

Ta kiên trì chờ hai bọn hắn cơm nước xong vẻ mặt hòa hoãn không ít, mới hỏi: "Tần tiểu công tử, mạn phép hỏi ngươi, chuyện Tần Thất công tử năm đó rốt cuộc là như nào?"

Tần Trầm Uyên nhíu mày, rơi vào trầm tư, ta bèn tiếp lời: "Nguyên bản là do ta cũng nghe được một số lời đồn đại, nếu không biết được sự thật chỉ e sẽ bôi nhọ thanh danh của người đã khuất."

"...Các ngươi là bằng hữu của Vân đại ca, ta không nên giấu. Chuyện này, xác thực bên trong có uẩn khúc." Hắn nghĩ chốc lát, mở miệng, "Ngày ấy, ta ở ngay đó, Thất ca hắn... Đúng là bị Dạ Sát giết chết."

Lòng ta căng thẳng.

Tần Trầm Uyên nói: "Ngày ấy, ta đang ở đại sảnh uống rượu, Thất ca đi vào nói chuyện cùng chúng ta, thấy Dạ Sát đang ngồi một chỗ, mới quát: "Một tiện nô cũng xứng ngồi chỗ quan khách sao", Dạ Sát giận điên, một kiếm xuyên tim Thất ca."

Dạ Đàm bên cạnh hờ hững nghe, hô hấp đều đặn như thường.

Ta lắc lắc đầu nói: "Không đúng, ngươi nói lại một lần nữa. Từ đầu luôn... Mặc dù ta biết ta không liên quan nhưng làm ơn, hãy nói lại một lần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.