Dời Đô Anh Hùng Truyện

Chương 46: 46: Ánh Trăng H




Editor: Đông Vân Triều

Nghe xong rất nhiều danh kiếm truyền kỳ, ta quyết định đi đến chú kiếm thế gia Thu Trang ở Tô Dương ngon-bổ-rẻ.

Dạ Đàm điều khiển xe ngựa, ta trốn ở trong buồng xe ngủ gật, lảo đảo hướng về Đông Nam, đi được hai ngày, ta chui ra khỏi xe ngựa hít thở, thuận tiện nhét cho Dạ Đàm hai chiếc bánh gạo nếp, không ngờ bị ngăn ở cửa thành.

Người cản bọn ta không phải quan binh, áo thuần trắng gọn gàng, cầm đao cầm kiếm, cũng coi như là người giang hồ.

"Môn nào phái nào? Từ đâu đến? Muốn đi đâu?"

Ta không hiểu lắm, thành thật đáp: "Chúng ta vốn không môn phái, từ Cẩm Thành đến, muốn đi Tô Dương."

Một đao khách mang nón trúc rộng vành không khách khí nói: "Xạo chó, từ Cẩm Thành đi Tô Dương, sao đến được Hạ Lan chúng ta! Đây hoàn toàn là hướng ngược lại."

"Ngược lại?" Ta kinh ngạc.

Chúng khách ngồi bên trong trạm dịch kế bên nghiêng tai qua vừa hay nghe được câu này, liền hứng thú ló hẳn nửa đầu ra hít hà DRAMA.

Ta nghi ngờ nói: "WTF? Không thể nào, mỗi ngã ba đường chúng ta đều hỏi, tất cả đều chỉ về hướng này, một lần cũng không khác đi."

Đao khách đội nón rộng vành quay sang mấy người bên cạnh cười nói: "Vậy mà cũng có thể đi ngược được, đúng là hai đứa não tàn, HA HA HA HA HA."

"Hà huynh đệ, không thể lơ là." Từ đám đông có một người mang bao y phục đi tới, đánh giá trên dưới một phen, "Sai đến kỳ quặc như thế, xem ra là có trá."

"Đương nhiên, ranh con ngươi phải chứng minh thân phận." Đao khách đội nón rộng vành chĩa chuôi đao vào hai người bọn ta lớn tiếng quát, "Hai người các ngươi, quay người chửi một câu "Chung Ly Tử Tức không bằng cầm thú, là tiểu Vương Bát Đản[1]", đại gia ta sẽ để các ngươi qua."

[1] Vương Bát Đản: đồ con rùa.

Chung Ly Tử Tức? Nhị thiếu gia? Team ANTI Chung Ly Uyển Nhị thiếu gia?

Ta toát mồ hôi nói: "Có thể không nói được không?"

"Cũng được, đem ngươi trói ra chỗ kia." Đao khách chỉ ra chỗ thiếu niên đang bị trói gô lại dưới gốc cây, miệng nhét vải đang giãy giụa chửi bới.

... Phục luôn.

Ta đương nhiên không thành vấn đề, chỉ e tên Dạ Đàm đầu gỗ này không như vậy, Nhị thiếu gia dù sao cũng là chủ nhân hắn, hắn lại còn là bậc kì tài trong giới ngu trung[2] mù quáng, trung thành vô cực với lãnh đạo, muốn hắn bất kính với chủ nhân trước khẳng định Nan Vu Thượng Thanh Thiên[3], ta hẳn phải tốn khá nhiều tâm tư để qua được cửa ải này, không thể để hắn cùng thiếu niên bánh chưng kia hai tên ngu ngục làm bạn nơi màn trời chiếu đất này.

[2] Ngu trung: thuật ngữ để chỉ những người bị ảnh hưởng của Nho giáo trung thành với cấp trên một cách mù quáng ở thời nay. (theo Wikipedia)

[3] Nan Vu Thượng Thanh Thiên: ca này khó.

"Chung Ly Tử Tức không bằng cầm thú, là tiểu Vương Bát Đản." Dạ Đàm phổi không nở mặt không đỏ tim không đập hét lên, ngó sang ta, thấy ta trợn mắt há mồm, lại thúc giục, "Chủ nhân, đến người."

Ta: "..."

... Là ta nghĩ quá nhiều.

"Tiểu tử, tại sao ngươi không nói?" Đao khách đội nón rộng vành trừng ta, "Nhìn sắc mặt ngươi khác thường, không phải thực sự là người của tiểu cầm thú chứ?"

Ta lập tức lạnh sống lưng.

Thanh niên áo trắng nhìn ta chằm chằm cẩn thận nói: "Ta xem biểu hiện của ngươi vừa rồi không đúng, nhất định cùng Chung Ly Uyển có liên quan. Quỳ xuống cho ta."

Ta không hiểu đầu cua tai nheo gì, "rầm" quỳ xuống.

Dạ Đàm kinh hãi nói: "Chủ nhân! Sao có thể như vậy?"

Hả? Chẳng nhẽ không thể chống cả hai đầu gối mà chỉ được chống một? Đau chân chết.

Người thanh niên lại nhìn chằm chằm Dạ Đàm nói: "Ngươi cũng vậy."

Thanh âm Dạ Đàm âm vang quyết liệt: "Ngoại trừ chủ nhân, ta ai cũng không quỳ."

Ta nhỏ giọng cùng hắn thương lượng: "Vậy ngươi ra sau ta quỳ đi, nhìn được lưng ta cũng coi như quỳ ta rồi."

"HA HA HA HA HA, thuộc hạ của ngươi thật thú vị, rất có cốt khí, đại gia ta rất yêu thích. Chỉ tiếc chủ nhân của ngươi lại là bùn nhão không trát nổi tường." Đao khách đội nón rộng vành cười ầm lên, vỗ người áo trắng, "Kỳ huynh đệ, chúng ta là danh môn chính tông, bắt nạt hai tiểu oa nhi không biết võ công này làm chi."

Kỳ huynh đệ không tỏ rõ ý kiến, ngồi trở lại chỗ. Đao khách đội nón rộng vành vung tay nói thả bọn ta đi.

Ta vừa quỳ xuống, sao có thể nói đứng là đứng lên, Dạ Đàm nửa ôm ta vào xe, vừa vỗ bụi bặm trên gối. Hắn dẫn ngựa tiến vào cửa thành, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên ngoài trạm dịch.

"Chủ nhân, sau này vạn lần người không được như vậy." Dạ Đàm trầm giọng nói, "Dạ Đàm nguyện liều mạng một lần cũng không nguyện thấy chủ nhân chịu khuất nhục này."

Ta không hiểu: "Khuất nhục gì? Có gì không ổn sao?". Quả nhiên chỉ được chống một đầu gối thôi.

Dạ Đàm biểu tình phức tạp nhìn ta: "... Không có gì."

Ta lại nói: "Ngược lại là ngươi đó, ngươi mắng Nhị thiếu gia có trình tự thưa gửi như vậy, đây không phải là chủ nhân trước của ngươi à."

"... Hả? Chủ nhân thuộc hạ là người, liên quan gì đến Nhị thiếu gia." Nói rồi Dạ Đàm lại hơi suy nghĩ: "Có điều... Nhị thiếu gia xác thực từng có ân chủ tớ với ta, thuộc hạ sau này sẽ chú ý."

"Không không không, như vừa nãy rất tốt, tiếp tục phát huy." Ta khen hắn, lòng nở hoa.

Ta bỗng nhiên phát hiện hắn sống thông suốt như vậy, không bị quá khứ trói buộc, có cảm giác như thể đứa con cưng của mình đã trưởng thành, đáng quý cỡ nào.

"Vâng." Dạ Đàm không biết mấy ý nghĩ lòng vòng trong đầu ta, ngoan ngoãn đáp ứng.

Ta lại hỏi: "Vừa rồi ngươi liên tục nhìn xung quanh, có chuyện gì sao?"

Dạ Đàm đáp: "Thuộc hạ biết người bị trói kia, không khỏi nhìn thêm mấy lần."

Tên đầu đất không chịu chửi Nhị thiếu gia rồi bị trói như khúc giò kia í hả, còn ngu trung hơn cả ngươi nữa? Ta liền hỏi: "Ai vậy?"

"Hắn gọi Tần Trầm Uyên." Dạ Đàm nói xong, lại giải thích, "Hắn là đệ đệ của Tần Khả Tấu chủ nhân đầu tiên của thuộc hạ."

Ta kinh ngạc: "Người Tần gia?"

Dạ Đàm gật gật đầu: "Đúng vậy. Trước khi Tần Thất công tử mất, hắn với công tử rất thân thiết... Có điều bây giờ ta đã không còn là thuộc hạ của công tử nữa, người nhà họ Tần cùng ta vô can."

"Không đúng, chờ chút, là cái người Tần gia... đánh nhau với ngươi nửa tháng để đoạt xác Tần Khả Tấu nhập mộ, hận ngươi thấu xương?" Ta phi thường kinh ngạc.

Dạ Đàm lại gật gù: "Đúng, Tần Trầm Uyên cùng Tần Thất công tử tình thâm nghĩa trọng, từng liều mạng cùng ta huyết chiến."

"Không hợp lý!" Ta nắm chặt lấy bả vai hắn nói, "Tần gia hận không thể đâm chết ngươi cho an lòng, Nhị thiếu gia lại càng muốn che chở ngươi, hại bọn họ không cửa báo thù, người nhà họ Tần làm sao sẽ cùng Nhị thiếu gia giao hảo?" Hơn nữa Tần Trầm Uyên còn là một tên ngu ngục như vậy.

Dạ Đàm cũng mờ mịt: "Thuộc hạ cũng không biết."

Ta sờ sờ cằm: "Không được, ta phải tìm cơ hội hỏi một chút."

Dạ Đàm nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Ta lại giảng giải khơi thông cho hắn: "A Đàm. Chuyện ngươi không muốn nói, ta tuyệt sẽ không hỏi. Nhưng là bản thân ta tra được thì sẽ không giống nhau hiểu không?"

Dạ Đàm cúi đầu ủ rũ gật gật, ta thấy hắn đáng thương, không khỏi lại xoa đầu hắn.

Huống hồ lần này chúng ta sai đường đến kỳ quặc như thế.

Chỉ sợ có người buộc ta phải nhúng tay vào chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.