Dời Đô Anh Hùng Truyện

Chương 39: 39: Một Trận Sốt Cao




Editor: Đông Vân Triều

Trạch Tước nói gì về cũng nộp lên, sách CHEATING của ta không biết là đang ở chỗ Nhị thiếu gia hay Đại thiếu gia nữa. Xem ra sẽ không tìm được trong thời gian ngắn, ta thất vọng thở dài.

Nói xong, Trạch Tước liền muốn giãy giụa hồi phủ tiếp tục bị tra tấn, còn rất tức giận ta ngăn hắn chuộc tội. Ta không hiểu nổi LOGIC của những người này, liền giúp hắn tìm người đưa thư về Chung Ly Uyển.

Trở lại Trường Lạc, ta lại trở về quán trọ cũ uống chén trà, tiện đường hỏi thăm Dạ Sát một chút. Tin tức lấy được không quá khác lời Trạch Tước nói, chỉ là ít đi đoạn "ở Chung Ly Uyển náo loạn ba năm". Mọi người nói, Dạ Sát từ sau khi quy thuận Nhị thiếu gia liền mai danh ẩn tích.

Mỗi ngày tam quan đều được đổi mới.

Thần Sáng Thế ta càng ngày càng cảm thấy, thế giới này, thật là cmn phức tạp.

Đầy bụng nghi hoặc trở về y quán Nhậm gia.

Nhìn thấy Dạ Đàm đang cầm châm tuyến thêu hoa, ta say.

Trong đầu ta còn đang sôi trào hình ảnh Dạ Sát đẫm máu cuồng ma giết người như ngóe, thấy tình cảnh này liền muốn hôn mê.

Dạ Đàm thấy ta trở về vội vàng đứng dậy hành lễ.

Ta run cầm cập nói: "Ngươi, ngươi..."

"Chủ nhân y quán tuy rằng đồng ý tiếp tế, nhưng suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy thuộc hạ chung quy hổ thẹn trong lòng. Liền hỏi có thể giúp một tay hay không... Nữ chủ nhân liền cho thuộc hạ cái này."

Trên bàn bày một chồng quần áo đã vá, còn có một nửa đang chờ vá.

"Ngươi... Ngươi còn có thể làm cái này."

"Lâu không động vào, quả thật có chút gượng tay." Dạ Đàm thả châm tuyến xuống, lật quần áo đang được gấp gọn gàng lên, "Bởi vì chủ nhân trước giàu có, không có cơ hội luyện tập... A, tìm được rồi." Hắn lấy ra một bộ quần áo bằng vải bông đơn giản, "Bộ y phục của chủ nhân có hơi tổn hại chút, thuộc hạ đã vá lại rồi. Ngài có muốn tắm rửa thay y phục hay không?"

Ta thấy người mình bẩn không ít, tắm là vừa vặn. Dạ Đàm liền tới hỗ trợ.

Vừa mới cởi thắt lưng, ta nghe "lạch cạch" một tiếng, trong nội y rớt xuống vật gì đó.

Vừa nhìn rõ là gì ta đã trợn mắt.

Đó là một hầu bao đen vàng giao nhau thêu mây mây.

Rõ ràng là cái ta trộm từ tên "con nhà giàu" hôm qua.

Tên gì nhỉ... Diệp Ô Hữu[1]? Diệp Tử Hư[2]? Hình như.

[1] Ô Hữu (wūyǒu); [2] Tử Hư (zǐxū) cả hai đều mang nghĩa "giả dối".

Nhặt hầu bao lên lật nhìn một lát, ta nghĩ mãi không ra, rõ ràng ta đã tự tay nhét về người hắn... Hơn nữa so với ngày hôm qua, hầu bao này nhiều ra một ít bạch ngọc và bạc, còn buộc một dải vải nhỏ.

Vải này cũng quen mắt ghê, càng nhìn càng cả kinh: góc áo ta thiếu mất một ít vải, không biết là bị xé đi lúc nào.

Vừa nghĩ lông gì cũng dựng hết lên luôn.

Dạ Đàm nhìn vẻ mặt ta không đúng, thấp giọng hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

"A Đàm, việc khâu vá này ngươi không cần làm nữa." Ta áng chừng hầu bao một chút, "Có người đưa ta tiền rồi."

"... Nhưng thuộc hạ đã đáp ứng rồi..." Dạ Đàm vẫn còn chần chờ.

"A Đàm, ngươi không tức giận sao?" Ta đột nhiên hỏi, "Ngươi vốn có công phu đỉnh kout, cũng trải qua những tháng ngày cơm ngon áo đẹp, hiện nay tay trói gà không chặt, lại chịu đủ cơ hàn, còn phải làm những việc cỏn con vặt vãnh này..."

Dạ Đàm chăm chú suy tư một lúc, lại nói: "Thuộc hạ thân là hộ vệ, nói như vậy hơi không thích hợp, thế nhưng... từ sau khi võ công bị phế, trái lại vận may đột nhiên trở nên rất tốt."

"A?"

Mắt Dạ Đàm sáng lấp lánh nhìn ta, cũng không định nói nhiều rồi.

Ta nghĩ nghĩ, cảm giác mình không nên lừa gạt Dạ Đàm: "Ta hai ngày nay nghe được rất nhiều đồn đại về "Dạ Sát", bất luận là thật hay giả... Cảm thấy nếu ta là ngươi, lúc này nhất định có rất nhiều oán hận đi."

"Ngài... nghe rồi ư." Âm thanh Dạ Đàm bỗng nhiên hạ thấp.

Ta gật đầu nói: "Ta nghe được rất nhiều phiên bản, không biết cái nào mới là thật."

Dạ Đàm thống khổ giãy giụa: "Ta... Thứ cho thuộc hạ không thể nói. Nếu nói chính là bất trung bất nghĩa. Nhưng chủ nhân đã hỏi, thuộc hạ nếu lừa gạt lảng tránh, cũng là bất trung bất nghĩa... Ta..."

Dạ Đàm rối rắm thành một đống.

Ta vội động viên: "Không sao không sao, không nói thì không nói."

"Vậy sao được..."

"Vậy ngươi có thể nói cái khác mà ta không biết." Ta thực sự nhọc lòng.

Dạ Đàm yên lặng một lúc, không đầu không đuôi nói: "Dạ Hành dạy, kẻ thắng làm vua. Sư phụ nói cường giả có thể bảo vệ được người mình muốn, ta liền liều mạng luyện võ. Ai đến cướp cái danh Dạ Sát này ta đều dốc hết sức đánh hắn quỳ. Ta là Huyết Ma đã không người thăm hỏi, nếu mất đi danh hiệu này, liệu còn ai nguyện ý nhìn đến... Nhưng sau đó... cuối cùng ta cũng đứng trên đỉnh cao võ học, lại càng ngày càng cảm thấy... toàn bộ thế gian này, dù cho công phu của ta tốt như thế nào, vậy... cũng không cứu được bất luận người nào."

Hắn cúi đầu vô lực nắm quyền, nhẹ giọng nói: "Bây giờ ta cảm thấy, làm một phế nhân... Đúng là rất thoải mái..."

Trong lòng ta lộn xộn không biết là tư vị gì.

Chỉ biết nếu có người đâm ta một đao cũng sẽ không đau đớn hơn bây giờ.

"A Đàm, ngươi sợ nhất cái gì?"

Dạ Đàm mờ mịt nói: "Chuyện ta sợ nhất... Đều đã xảy ra rồi. Dù có thêm chuyện gì nữa cũng không quá quan trọng."

"Ta sợ nhất nhìn thấy mỹ nhân buổi xế chiều, anh hùng lúc đường cùng, ta sợ cùng tình nhân ly tán, người tốt xuống địa ngục, người kiên cường mà lại tuyệt vọng, cường giả nỗ lực lại nguyện trở nên tầm thường."

Ta nửa quỳ nắm chặt tay hắn, gằn từng chữ một, "A Đàm, kiếm đạo của ngươi không sai, không nên chịu kết quả này. Ngươi yên tâm, ta nhất định tìm được biện pháp chữa khỏi cho ngươi."

Dạ Đàm ngạc nhiên: "Chủ nhân, ngài đã nghe thấy những lời đồn đại kia, tại sao còn..."

"Chung Ly Uyển Đại thiếu gia hoang dâm vô độ nhưng ngươi bảo đó thôi, chỉ là có tâm lãng tử. Trạch Tước luôn miệng nói Nhị thiếu gia trạch tâm nhân hậu lại vì một lỗi nhỏ mà đày đọa người đến cảnh da tróc thịt bong. Ta tin mấy lời trà dư tửu hậu ấy mới là trong đầu có cặn." Ta hừ một tiếng, kéo Dạ Đàm lên, "Đi, đi tìm một vị bằng hữu với ta."

Không lâu lắm bọn ta liền hỏi thăm được vị Diệp gia ngoài thành. Khá là bất ngờ chính là tên nhà giàu nhìn thô tục thế mà lại có tiểu viện thanh nhã ra phết.

"Tên nhà giàu" mang dây chuyền vàng chẳng phong độ chút nào ngồi xích đu chắn trước cửa, nhìn thấy ta liền cao hứng nhảy dựng lên: "Tiểu gia ta tính đúng canh giờ, mỹ nhân tiểu huynh đệ đến rồi."

"Dù sao có người mời ta uống trà, về tình về lý nên đến nhà nói cảm ơn." Ta kéo Dạ Đàm đang trợn mắt há mồm, ra hiệu hắn phải sang lên.

"Tiểu mỹ nhân nói gì dị? Là ngươi có bản lĩnh trộm đi, đương nhiên là của ngươi." Diệp Tử Hư lấy lòng.

Ta thở dài: "Rốt cục ngươi có ý gì? Là đe dọa hay khoe của?"

"Không rõ ràng sao? Lấy cớ kết ân tình, mỹ ngọc điểm la anh[3]." "Tên nhà giàu" cười khanh khách nói, "Tiểu gia ta yêu thích ai liền muốn cho tiền hắn. Có gì không ổn sao?"

[3] Mỹ ngọc điểm la anh: Ngọc đẹp đính lên dải tua. Ở đây, Tử Hư muốn nói Tuyền Hành đẹp nên phải đi với vàng bạc châu báu.

Ta đỡ trán: "Thẳng thắn như vậy không hổ là Chung Ly Uyển Đại thiếu gia Chung Ly Tử Hư."

Giả dối hay không thì chưa rõ nhưng giả danh ngu ngốc như vậy thì thấy rồi.

- ----

Đông Vân Triều: Chiều nay (có thể) có chương 15.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.