Dời Đô Anh Hùng Truyện

Chương 36: 36: Lời Xin Lỗi Muộn Màng Cho Mối Tình Đơn Phương




Editor: Nguyetmai

Chung Minh cũng hơi xấu hổ, tuy bây giờ anh đang giả vờ, nhưng... cho dù loại bỏ phần giả vờ này, anh cũng thật sự không lợi hại cho lắm...

Lý do chủ yếu là vì kiếp trước anh cũng không phải cao thủ chơi game, muốn trở thành cao thủ trong một vài game chiến thuật thời gian thực (A-RTS) chủ chốt như MOBA, FPS và RTS không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

Một phần là năng khiếu cộng thêm sự hiểu biết của bản thân với game, điểm này thì Chung Minh không kém. Nhưng còn một phần nữa là phải chăm chỉ luyện tập, rất nhiều thao tác phải trở thành phản xạ tự nhiên, lại cộng thêm phản ứng của bản thân, như vậy mới có thể điều khiển nhân vật được.

Ở kiếp trước, khi Chung Minh chết đi thì độ tuổi của anh đã được xếp vào nhóm người cao tuổi trong giới thể thao điện tử rồi. Từ khi anh chuyển kiếp đến thế giới này, tuy có một cơ thể trẻ trung nhưng cơ bản lại không có thời gian chơi game.

Huống hồ là game FPS, thuộc loại game mà ngày nào cũng phải luyện tập trong suốt mấy năm trời thì may ra mới có thể thành công.

Ngoài ra anh cũng không tập trung chơi, lại cố ý để thua, dĩ nhiên trong mắt đối phương sẽ trở nên thê thảm đến mức không nỡ nhìn…

Nhưng đây cũng được coi là hành vi cố ý của Chung Minh để có thể kiểm tra độ chuyên nghiệp của đối phương.

Chẳng phải là kẻ chuyên lừa đảo trên mạng sao, trước khi lừa gạt đồng đội của mình, có phải nên gánh team trước không?

...

Lúc này, ở đầu bên kia.

"Bà nó, tức chết bà đây rồi, tại sao cái tên cặn bã này lại vô dụng như vậy, đến nằm cũng không biết nằm!"

"...Trời ơi, mới cử động một chút lại chết rồi!"

"Hầm trú ẩn, không biết nấp cẩn thận đằng sau hầm trú ẩn sao, cứ đứng đần thối một chỗ rồi đọ súng với người ta, thà đập đầu tự tử đi cho rồi!"

"Tôi phục rồi, chưa từng thấy ai phế như anh luôn!"

Kênh giọng nói trong đội đã bị tắt đi, một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang điên cuồng chửi rủa.

Cô ngồi xổm trên chiếc ghế chơi game, để lộ ra đôi chân dài, hai chân che trước ngực, tư thế này có vẻ rất phóng khoáng.

Đương nhiên, tư thế ngồi như thế này đã chứng minh được hai vấn đề, thứ nhất là cô ấy khá gầy, thứ hai, vòng một của cô ấy khá phẳng.

Mặc dù cả ngày ở nhà chơi game làm cho tóc tai bù xù, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.

"Đậu, có được hay không vậy, không nhịn được nữa rồi, hay là không chọn anh ta làm mục tiêu nữa, chỗ tiền đó không đáng để mình phải tức giận như vậy!"

"Làm sao có thể có người chơi game kém như vậy, tôi cũng phục rồi!"

...

Mới chơi một ván mà cả hai người đều cảm thấy mệt mỏi.

Kênh tổ đội yên lặng một lúc lâu, Chung Minh bỗng thấy lo lắng, có khi nào cái tên chuyên lừa đảo trên mạng này sẽ không chơi với mình nữa vì mình quá kém không? Như vậy không phải bị hố rồi sao.

"Này... còn chơi nữa không?" Chung Minh cẩn thận hỏi lại.

"Á, chơi chứ, tôi nghỉ ngơi mấy phút đã, chúng ta trò chuyện đi."

Giọng nói của đối phương rất tự nhiên, hoàn toàn không nhận ra dấu hiệu tức giận.

"Tôi đã nói rồi, tôi rất kém trong khoản chơi game." Chung Minh nói.

Ở đầu bên kia, cô gái tức giận đến mức vò đầu bứt tai.

"Anh còn biết bản thân mình chơi rất kém sao! Nhưng cái giọng điệu đương nhiên thế này là sao! Anh không cảm thấy xấu hổ à!!!"

Mặc dù la mắng như vậy nhưng cô gái vẫn tiếp tục gõ bàn phím bảo: "Ôi chao, không có vấn đề gì, tôi cũng không chơi giỏi lắm. Hơn nữa, chơi game không phải chỉ để giải trí sao."

"...Tâm lý của cô rất tốt, quả nhiên những kẻ chuyên lừa đảo trên mạng đều có tinh thần thép."

Chung Minh âm thầm khen ngợi sự chuyên nghiệp của đối phương, sau đó liếc mắt nhìn bảng phân tích của ván vừa rồi, "Ba trăm tệ trống vắng mình em" giết chết mười ba người, khả năng sát thương 1733, còn bản thân chỉ giết chết hai người, khả năng sát thương 166.

Chung Minh cũng buồn bực: "Kỳ lạ, tôi cảm thấy mình vẫn luôn bắn súng mà, nhưng đạn lại bay đi đâu mất rồi..."

Có lẽ cô gái ở đầu bên kia muốn lập tức kết thúc chủ đề này nên hỏi sang vấn đề khác: "Anh trai nè, công việc của anh là gì vậy?"

Chung Minh: "Là nhà sản xuất game."

Đối phương bật cười: "Anh đừng đùa em."

"Tôi thật sự là nhà sản xuất game, cái này thì có gì mà phải lừa gạt cô, đây là một công việc rất ngầu sao?" Chung Minh hỏi ngược lại.

"Ba trăm tệ" khẽ ho khan hai tiếng: "Anh là nhà sản xuất game, thế mà khi chơi game lại... mù mắt như vậy sao?"

"Chao ôi, sản xuất game và chơi game có phải một đâu, những người chuyên trải thảm cho sân bóng có thể thi đá bóng với cầu thủ chuyên nghiệp sao, chắc chắn là không thể." Chung Minh nói.

"Ồ, thì ra là vậy. Vậy game của anh có ưu đãi gì không, ví dụ như được giảm giá khi mua các loại trang bị chẳng hạn." "Ba trăm tệ" lại hỏi.

Chung Minh cười cười: "Những game do chính tôi sản xuất thì được, nhưng tôi chỉ chuyên làm về dòng game độc lập, nếu cô muốn tôi có thể tặng cho cô hai game để cô chơi thử."

"À, không cần không cần đâu, tôi không có hứng thú với dòng game độc lập. Nhưng những người sản xuất game như các anh có phải đều kiếm được rất nhiều tiền phải không?"

Chung Minh: "Cũng tạm được thôi, may mắn lắm thì một tháng cũng mới kiếm được mấy chục triệu tệ."

"Phụt!"

Kênh giọng nói của tổ đội vang lên tiếng phun nước, có lẽ đối phương bị những lời khoác lác của Chung Minh làm cho không biết phải xoay sở như thế nào.

Ở đầu bên kia, cô gái lau sạch vết nước trên màn hình, gương mặt hiện rõ sự nghi ngờ.

"Sản xuất dòng game độc lập mà một tháng có thể kiếm được mấy chục triệu tệ, anh lừa ai vậy chứ..."

Những người làm nghề như cô đã gặp được rất nhiều gã đàn ông suốt ngày chém gió trên mạng.

"Chao ôi, quên đi, dù sao thì chém gió trên mạng cũng không cần phải nộp thuế. Lần trước còn gặp được một người tự xưng là hacker số một số hai, không phải cũng ngoan ngoãn bị bà đây lừa mất ba trăm tệ, còn đe dọa sẽ hack máy tính của mình, kết quả sau đó lại im thin thít sao, tất cả đều là chém gió."

"Hừ, mới đầu còn định đi thẳng vào vấn đề, nhưng cảm giác làm vậy hơi nóng vội, hơn nữa thời cơ còn chưa đến, thôi thì tiếp tục nói chuyện vậy."

Cô gái bật kênh giọng nói lên: "Anh có tiền như thế, thì sao nhân vật lại không có nổi một trang bị hiếm? Sao tôi cảm thấy hơi nghi ngờ nhỉ?"

Chung Minh nói: "Chuyện này sao, tôi mới bắt đầu chơi thì mua trang bị hiếm gì chứ. Tôi thật sự là nhà sản xuất game, nếu cô không tin, chúng ta có thể kết bạn trên Linking, tôi đưa bằng chứng cho cô xem."

Đối phương lặng im một lúc, có lẽ đang suy nghĩ.

Hiển nhiên cô có vẻ tò mò về thân phận của Chung Minh. Một mặt cô thật sự không tin Chung Minh là nhà sản xuất game, mặt khác lại muốn nhìn xem Chung Minh có thể đưa ra những bằng chứng nào.

Những người khác khi chém gió đều chỉ biết liên tục chém gió, còn loại người dứt khoát muốn đưa ra bằng chứng chứng minh thì thật sự hiếm thấy.

Kênh tổ đội nhanh chóng xuất hiện một tài khoản trên Linking.

Chung Minh tìm kiếm một lúc mới tìm thấy tài khoản Linking của "Ba trăm tệ trống vắng mình em".

Đương nhiên tài khoản đó không dùng cái tên này, mà tên là Triệu Thiểm Thiểm, thêm vào đó là một ảnh đại diện lấp lánh.

Chung Minh cũng không biết đó có phải tên thật của đối phương hay không, nhưng chắc chắn người này họ Triệu. Triệu Thiểm Thiểm có thể là tên thật, cũng có thể là biệt danh, khả năng là biệt danh có vẻ lớn hơn một chút, dù sao một kẻ chuyên lừa đảo trên mạng đâu dễ dàng đưa tài khoản Linking thật của mình cho người khác, nên đây có lẽ là tài khoản phụ.

Còn tại sao lại đưa tài khoản phụ cho người khác, có lẽ là vì muốn làm cho những kẻ coi tiền như rác càng thêm tin tưởng.

Chung Minh gửi lời mời kết bạn, sau đó tùy tiện tải vài bức ảnh trong máy tính lên.

Bao gồm cả tệp bản thảo thiết kế, ảnh thu nhỏ các bản vẽ ý tưởng mỹ thuật, và bản cài của các game, vân vân, rất nhiều thứ có thể chứng minh thân phận của anh, hơn nữa đưa những thứ này cho người khác thấy cũng không có vấn đề gì, bởi vì tất cả đều là ảnh thu nhỏ, chứ không phải văn bản gốc, cùng lắm là cưỡi ngựa xem hoa, chứ không thấy được nội dung cụ thể bên trong.

Sau khi những hình ảnh đó được gửi đi, giọng nói của Triệu Thiểm Thiểm nhanh chóng vang lên trong kênh giọng nói: "Chao ôi? Anh thật sự là một nhà sản xuất game sao?"

Giọng nói tràn ngập sự khiếp sợ.

Thế mà lại gặp được một người không chém gió, cũng rất mới mẻ.

Đương nhiên, điều làm Triệu Thiểm Thiểm khiếp sợ hơn là vì cô vẫn luôn cho rằng những nhà sản xuất game rất lợi hại, mà Chung Minh lại yếu đến mức làm đảo lộn suy nghĩ của cô.

Chung Minh vui vẻ nói: "Đương nhiên, tôi không chỉ sản xuất game, mà còn thiết kế thần tượng ảo. Cô có biết Hạ Nại Nhi không, là do tôi làm đó."

Triệu Thiểm Thiểm: "Chưa từng nghe nói, tôi không thích idol."

Chung Minh: "..."

Mới đầu Chung Minh còn cho rằng, tuy Hạ Nại Nhi không quá nổi tiếng, nhưng vẫn khá có sức ảnh hưởng trong giới trẻ chứ? Dù sao cũng có nhiều người cosplay thành Hạ Nại Nhi như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra anh đã nghĩ nhiều rồi.

Dù sao cũng đã thành công chuyển đề tài câu chuyện sang thần tượng ảo, trong những bức ảnh mà Chung Minh gửi có một tệp tin tên là "Bản vẽ ý tưởng thiết kế Hạ Nại Nhi", có lẽ đã khiến Triệu Thiểm Thiểm chú ý.

"Anh thật sự là người thiết kế thần tượng ảo sao? Nghe nói, nếu bán thần tượng ảo cho các công ty lớn thì có thể kiếm được cả chục triệu tệ, là thật sao?" Triệu Thiểm Thiểm hỏi.

Chung Minh cười cười: "Đại loại vậy."

"Vậy chắc anh vẽ đẹp lắm nhỉ?" Triệu Thiểm Thiểm hỏi.

Chung Minh gật đầu: "Đương nhiên."

"Tôi không tin, anh vẽ cho tôi xem đi?" Triệu Thiểm Thiểm tò mò nói.

Chung Minh: "... Được rồi, tôi cho cô xem vài nét phác thảo."

Chung Minh lấy bảng vẻ điện tử ra, vẽ qua vài nét, các hình khối dần thành hình. Chung Minh vẽ một màn hình máy vi tính, còn có hai nhân vật trong game.

Hoàn thành bản thảo này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, sau đó anh trực tiếp gửi qua phần mềm chat.

Triệu Thiểm Thiểm rất ngạc nhiên: "Trời ơi, anh vẽ đẹp thật đấy! Vậy anh còn biết những thứ khác sao?"

Chung Minh: "Đương nhiên, tôi còn biết hát và viết thư pháp."

"Tôi biết rồi, thảo nào anh chơi game lại kém như vậy, tất cả tài năng của anh đều chia hết cho những thứ này rồi... Vậy anh có thể vẽ tranh chân dung cho tôi không? Tôi rất thích có một hình chibi của mình, chính là kiểu tranh từ ảnh thật biến thành ảnh trong truyện tranh ý." Triệu Thiểm Thiểm thấy hơi kích động.

"À..." Chung Minh suy nghĩ trong chốc lát: "Vẽ những bức tranh kiểu đó rất tốn công. Tôi vẽ bản vẽ tạo hình cho những công ty khác với giá năm nghìn tệ một bức."

Triệu Thiểm Thiểm: "..."

"Nhưng mà..." Giọng điệu của Chung Minh thay đổi: "Nếu vẽ tranh cho các cô gái thì chắc chắn sẽ không đắt như vậy. Thế này đi, cô tặng tôi một trang bị hiếm, tôi sẽ vẽ tặng cô một bức."

Triệu Thiểm Thiểm vui vẻ nói: "Thật sao? Vậy anh chờ một chút, tôi sẽ mua trang bị tặng cho anh."

Gần hai phút sau, Chung Minh nhận được thông báo nói anh được tặng một trang bị hiếm, Triệu Thiểm Thiểm còn rất hào phóng khi trực tiếp tặng cho Chung Minh một bộ trang bị có giá hơn năm trăm tệ.

"Mau lên, nhanh vẽ cho tôi đi, tôi có phải gửi ảnh cho anh không?" Triệu Thiểm Thiểm hỏi.

Chung Minh: "Ha ha."

Chung Minh nhanh chóng rời khỏi kênh trò chuyện, rời khỏi tổ đội rồi chặn bạn tốt, thực hiện liền mạch ba thao tác.

"???"

Ở đầu bên kia, Triệu Thiểm Thiểm còn đang ngơ ngác.

Có ý gì chứ??

Cô vẫn đang nói chuyện trên kênh giọng nói, vậy mà bên kia lại đột nhiên mất tiếng, nhìn kĩ thì không thấy người đâu nữa!

Cũng đã biến mất khỏi danh sách bạn tốt!

"Là sao đây, người đâu rồi?"

"Sao lại thoát khỏi tổ đội rồi?"

"Chẳng lẽ... mình... bị lừa???"

"Móa ơi! Tôi thật sự bị lừa rồi!!!"

Sau khi Triệu Thiểm Thiểm nhận ra thì suýt nữa tức đến ói máu. Một người chuyên lừa đảo trên mạng lại bị người khác lừa, như vậy mà được sao?!

Quan trọng là không có lấy một dấu hiệu nào cả!

Người là do Triệu Thiểm Thiểm chọn trong danh sách bạn bè được đề xuất rồi gửi lời mời kết bạn. Dù sao những người chuyên lừa đảo trên mạng như cô ấy vẫn luôn thả lưới khắp nơi; nội dung nói chuyện sau đó của hai người rất bình thường, Chung Minh còn chứng minh thân phận của mình, là một người sản xuất game rất siêu phàm; quan trọng là đối phương còn gửi cho cô một bản vẽ phác thảo để chứng minh là mình biết vẽ tranh!

Triệu Thiểm Thiểm hoàn toàn không tin được. Cô mới mua trang bị xong là đối phương lập tức rời khỏi tổ đội, tại sao lúc chơi game không thấy động tác của đối phương nhanh như vậy chứ!

Triệu Thiểm Thiểm vội vàng cầm chiếc đồng hồ trên bàn lên, sau đó điên cuồng nhắn tin trên Linking.

"Anh đừng hòng giả vờ biến mất! Tên lừa gạt kia, tôi phải liều mạng với anh!!"

"F*ck, thế mà lại dám chặn tôi, anh chết chắc rồi!"

"A a a a a tức chết mất, tôi muốn tìm hacker hack địa chỉ của anh!!"

Triệu Thiểm Thiểm phát hiện tài khoản Linking của mình cũng nhanh chóng bị Chung Minh chặn. Cô không kìm nén được cơn giận, thậm chí muốn ăn thịt anh luôn!

Quan trọng là một người chuyên lừa đảo trên mạng lại bị người khác lừa, thật sự không thể chấp nhận được!

Huống hồ, Triệu Thiểm Thiểm cũng chỉ lừa người khác ba trăm tệ thôi, thế mà người này lại dám lừa cô lấy năm trăm tệ?! Thật sự là không thể nhịn được mà!

Triệu Thiểm Thiểm điên cuồng nhắn tin cho Chung Minh. Tuy cô biết mình bị chặn, Chung Minh không thể nhìn thấy tin nhắn của mình, nhưng cứ tiếp tục gửi đi, bởi vì cô ấy vẫn còn đang rất tức giận!

Năm phút sau, vẫn không có phản ứng gì.

Triệu Thiểm Thiểm tuyệt vọng, tức giận đến mức vò đầu bứt tai.

Nhưng mà cô thật sự không có cách nào, bởi đây chính là cách mà cô thường dùng để lừa đảo trên mạng!

"Chẳng lẽ đây là người đã từng bị mình lừa, sau đó tạo một tài khoản phụ để lừa mình? Hừ, nếu vậy anh ta đã rắp tâm từ đầu..."

Triệu Thiểm Thiểm cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, chắc chắn là bị trả thù rồi. Nhắc đến việc trả thù, cô đã quá bất cẩn rồi, bình thường cô đều không chấp nhận lời mời kết bạn mà đều tự thân chủ động đi tìm con mồi, hơn nữa vẫn luôn rất cảnh giác, sẽ nói bóng nói gió một lúc rồi mới từ từ lừa gạt đối phương.

Nào ngờ cuối cùng vẫn bị lừa...

Triệu Thiểm Thiểm cảm thấy hôm nay cô không muốn làm cái gì cả, chỉ muốn làm một con cá khô tuyệt vọng nằm trên giường.

Tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cô cảm thấy rất bức bối, rất khó chịu!

Khi cô còn đang nằm ì trên giường như một con cá khô thì đồng hồ vang lên.

Triệu Thiểm Thiểm giật mình, nhìn về phía đồng hồ, cái tên lừa đảo đáng chết kia thế mà lại trả lời tin nhắn của cô ấy!

"Cảm giác khi bị lừa như thế nào?"

Triệu Thiểm Thiểm vừa đọc thì lập tức bùng nổ, bắt đầu điên cuồng trả lời lại.

"A a a a, anh còn dám quay lại à!"

"Không được đi, vào solo với tôi một trận coi!"

"Tên lừa đảo nhà anh, thảo nào anh chơi game lại kém như vậy, trong đầu chỉ toàn ý xấu, đáng đời! Chúc anh sau này chơi game vẫn kém như vậy! Không, phải là càng ngày càng kém!"

Chung Minh thấy tin nhắn liên tiếp thì thấy dở khóc dở cười, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Quả nhiên hình tượng cô bé đáng yêu lúc đầu cũng là do kẻ lừa đảo trên mạng này giả vờ, chỉ e hình tượng thiếu nữ nóng tính này mới là con người thật của đối phương.

Chung Minh suy nghĩ một chút rồi mới gõ chữ: "Muốn lấy lại năm trăm tệ của cô không?"

"Không! Ông mày không thèm! Đừng hòng lừa tôi thêm lần nữa!" Triệu Thiểm Thiểm rất tức giận, cảm giác mỗi lời nói của đối phương đều có bẫy, tuyệt đối không thể dễ dàng mắc câu như vậy.

Giống như nhiều tổ chức lừa đảo khác, mới đầu chỉ lừa một khoản nhỏ, sau đó sẽ lợi dụng tâm ý không cam lòng của con mồi để lừa một khoản lớn hơn!

Chung Minh tiếp tục gõ chữ: "Tôi cảm thấy giọng nói của cô rất thích hợp để lồng tiếng, cô có hứng thú lồng tiếng cho thần tượng ảo không? Tôi sẽ trả cho cô năm mươi nghìn tệ."

"Tên lừa đảo đáng chết, lại còn lừa tôi, nào có chuyện tốt như vậy, chỉ đi lồng tiếng một chút mà có năm mươi nghìn tệ, anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao!" Triệu Thiểm Thiểm không hề tin tưởng.

Chung Minh vò đầu bứt tai, thôi xong rồi, giờ nói thật mà cô ấy lại không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.