Dời Đô Anh Hùng Truyện

Chương 12: 12: Người Có Tình Rồi Sẽ Quay Về Bên Nhau H Nhẹ




Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

“Lạc Tiểu Xuyên che dấu đúng là giỏi, thậm chí còn không tự mình ra mặt, nhưng mà…”

Dịch Phong Nghiêu vẫn tiếp tục huyên thuyên, nhưng Dịch Tân đã không còn tâm tình nghe nữa, trong đầu anh nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề. Lạc Tiểu Xuyên là người của Thẩm Ngôn, mà Thẩm Ngôn vẫn còn tâm tư với Tân Hoành…

Không ổn! Dịch Tân lập tức ngắt điện thoại. Đầu bên kia, Dịch Phong Nghiêu vẫn đang hăng say phân tích, chợt nghe thấy tiếng đường dây bận thì nụ cười ung dung tự tin thoáng chốc trở nên cứng ngắc, khí lạnh thổi qua biến thành từng mảnh từng mảnh vỡ nát. Dịch Tân, anh đúng là đồ khốn nạn qua cầu rút ván!

Còn Dịch Tân sau khi cúp máy của Dịch Phong Nghiêu thì nhanh chóng gọi điện thoại cho Tân Hoành, nhưng đáp lại anh chỉ có giọng nói khiến anh an tâm mà là một âm thanh máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Trái tim Dịch Tân đột nhiên nặng nề, mạnh mẽ ngắt điện thoại. Anh gọi về biệt thự, sâu trong đáy lòng anh như đang có âm thanh gào thét vang gội, dồn dập và kịch liệt: Tân Hoành, em nhất định phải ngoan ngoãn, không được đi đâu! Em đã đồng ý với anh sẽ ngoan ngoãn chờ anh!

Quản gia nhấc điện thoại lên, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy tiếng gầm trầm thấp của Dịch Tân: “Tân Hoành còn ở nhà không?”

Giọng nói âm trầm này khiến quản gia biết ngay không ổn, trái tim co rúm lại, tiếng nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Thiếu… Thiếu phu nhân không, không ở nhà.”

“Chết tiệt!” Dịch Tân khẽ mắng, lập tức hỏi lại: “Ai đưa cô ấy ra ngoài?”

Da đầu quản gia run lên, nhất thời cảm thấy tai họa sắp ập đến, nhưng chưa kịp trả lời anh thì bên kia, Nguyên Thâm đột nhiên đẩy cửa vào. Anh ta không gõ cửa mà đẩy cửa vào thẳng, vẻ mặt hoảng hốt. Dịch Tân ngẩng đầu lên, trái tim thoáng chốc rơi xuống đáy vực.

“Tân thiếu, thiếu phu nhân bị Mạc Tương Đằng bắt đi rồi.”

“Ầm!” Dịch Tân vung mạnh tay lên, điện thoại trên tay lập tức rơi xuống đất, nảy lên rồi lại rơi xuống, thoáng chốc đã vỡ tung. Dịch Tân đẩy ghế ra nhanh chóng rời khỏi phòng.

***

“Không cần biết là ai, anh ta bắt tôi rời khỏi Dịch Tân thì chính là làm hại tôi."

Tân Hoành không do dự, khi Lạc Tiểu Xuyên bảo đảm người đó sẽ không làm hại cô, cô không cần nghĩ đã lên tiếng phản đối. Lạc Tiểu Xuyên nghe xong, tròng mắt hơi híp, nhưng chỉ cười nhạo: “Không thể nói chắc thế được, cô yêu Dịch Tân chẳng qua là vì cô không còn cách nào khác, anh ta lại là người đàn ông đầu tiên của cô, cô dám khẳng định không phải cô bị ép nên mới ở bên anh ta không?”

Tân Hoành bị cô ta hỏi lại, nhưng vì khó thở nên nhất thời không nói chuyện.

Lạc Tiểu Xuyên lắc đầu: “Tình yêu của cô quá chật hẹp, trong đời cô chỉ có một người đàn ông là Dịch Tân, cho nên cô đương nhiên cho rằng cô yêu anh ta, nhưng nếu ngay từ đầu, Dịch Tân và người đàn ông khác cùng xuất hiện trong đời cô, cùng công bằng cạnh tranh thì cô có thể dễ dàng lựa chọn Dịch Tân như thế không?”

Mặt Tân Hoành biến sắc. Cô và Dịch Tân đã cùng thảo luận về vấn đề này. Không, chắc chắn là không! Nhưng cho dù có là không thì sao?

Tân Hoành cười lạnh: “Có bao giờ cô nghe qua câu này chưa, hiện tại chính là tốt nhất? Chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ, có thể đi đến ngày hôm nay chính là do định mệnh an bài, mà tôi luôn tin hướng đi của định mệnh luôn là tốt nhất! Còn nữa, cô cũng không biết khởi đầu của tôi và Dịch Tân là thế nào, càng không có tư cách phủ nhận chúng tôi của hiện tại.”

Tân Hoành nói rất kiên định, Lạc Tiểu Xuyên nhìn cô, hơi ngẩn ra, chớp mắt một cái có chút ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó cô ta lại cười, khẽ nói với Tân Hoành: “Đây là tôi cho cô cơ hội lựa chọn một lần nữa, nói không chừng cô sẽ phát hiện ra điều còn tốt hơn.”

Tân Hoành nghe thế thì ánh mắt trở nên căng thẳng: “Rốt cuộc ai là người đứng sau cô?”

Lạc Tiểu Xuyên cười, trong nụ cười có sự chua xót ẩn giấu, còn chưa nói gì chiếc xe đã dừng lại. Cả người Tân Hoành nghiêng đi, Lạc Tiểu Xuyên giật mình, lạnh giọng hỏi tài xế: “Sao thế?”

Lái xe hoàn toàn không quan tâm, chỉ mở cửa xuống xe, đây là ở ven đường, nhưng là ở khu ngoại thành, phương tiện đi lại rất ít. Sau khi xuống xe, lái xe nhanh chóng đi đến cửa sau, mở bên cửa bên Lạc Tiểu Xuyên ra: “Lạc tiểu thư, mời xuống xe.”

Tân Hoành kinh ngạc, nhìn gương mặt không cảm xúc của tài xế, lại nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên, lại thấy cô ta sẵng giọng, nhìn thẳng vào tài xế: “Anh có ý gì?”

Lái xe không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: “Lạc tiểu thư, đây là sự sắp xếp của ông chủ.”

Lạc Tiểu Xuyên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, bật thốt thành lời: “Anh ấy vẫn không tin tôi!”

Trong mắt lái xe không hề có chút cảm xúc nói: “Đây là mệnh lệnh của ông chủ, mong Lạc tiểu thư đừng khiến chúng tôi khó xử.”

Sắc mặt Lạc Tiểu Xuyên đột nhiên yếu ớt, trên mặt hiện lên sự thất vọng, đau lòng và sa sút không thể che giấu. Tân Hoành nhìn thì thấy trong lòng mơ hồ hiểu ra gì đó: “Ông chủ của cô là ai?”

Lạc Tiểu Xuyên cười chua chát.

“Cô thích anh ta.” Lúc này, giọng điệu của Tân Hoành hoàn toàn khẳng định. Lạc Tiểu Xuyên không trả lời, chỉ nói với cô: “Từ nay về sau, có thể chúng ta thật sự sẽ không gặp nhau nữa. Cô đi cùng anh ấy đi, người kia, nếu cô có thể tiếp nhận anh ấy thì anh ấy cũng có thể làm được như Dịch Tân.”

Lạc Tiểu Xuyên nói rồi nhanh chóng xuống xe. Tân Hoành cuống quít bắt lấy tay cô ta: “Dịch Tân sẽ không tha cho cô đâu!”

Lạc Tiểu Xuyên quay đầu, nhìn Tân Hoành rồi chua xót mỉa mai: “Cô yên tâm, Dịch Tân không phải vạn năng, cũng có người anh ta không thể tìm được. Tôi nghĩ cô cũng hiểu được đạo lý này, nếu không thì khi đó làm sao cô có thể trốn khỏi anh ta?”

Tân Hoành lắc đầu, con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn về phía cô ta: “Không, nếu cô đưa tôi đi mất, anh ấy nhất định sẽ bắt được cô, giống như lúc đó anh ấy có thể dễ dàng tìm được tôi.”

Lạc Tiểu Xuyên thế thì sững sờ, nghĩ một chút mới gật đầu: “Ừm, có lẽ, không phải tôi bắt cô, là Mạc Tương Đằng bắt cô, cho dù Dịch Tân có không tha cho tôi thì anh ta cũng không thể tìm được cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.