Đôi Điều Về Anh

Chương 8




Vũ Nguyên Khánh , Vũ Nguyên Sảng!

Nghe thấy hai cái tên này, hai mắt Vũ Mị Nương liền không nhịn được toát ra hỏa diễm hừng hực, khuôn mặt tuyệt mỹ bắt đầu vặn vẹo.

Đừng thấy Đại Đường có bầu không khí cởi mở, cũng đừng thấy Đại Đường xuất hiện những nữ cường nhân như Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình công chúa, Vi Hậu, An Nhạc công chúa, trên thực tế nữ tử ở Đường triều vốn không có bất kỳ địa vị gì. Phần lớn mọi người cho rằng bầu không khí Đường triều cởi mở, nữ quyền thăng lên. Đây hoàn toàn là nhầm lẫn, trên thực tế cũng không phải như thế, những nữ tử có địa vị đều là công chúa, quận chúa. Các nàng lưu truyền tới nay rất nhiều câu chuyện phong lưu, khiến cho người ta hiểu lầm.

Địa vị phát triển của nữ tử, trong lịch sử có một quá trình phát triển dài dòng buồn chán. Mấy ngàn năm trước là xã hội mẫu hệ, thời đại này nữ tử quản gia, địa vị của nam tử có thể so sánh như heo chó, muốn giết cứ giết, sau này cùng với sự biến hóa của thời đại, nam tử bắt đầu cầm quyền, nước lên thì thuyền lên, địa vị của nữ tử tự nhiên cũng hạ thấp.

Đến Hán triều nữ tử vẫn có địa vị nhất định, điều này có thể nhìn thấy từ quyền kế thừa tài sản và thân phận của Hán triều.

Căn cứ vào quy định của “Nhị niên luật lệnh hộ luật”, kế thừa tài sản gia đình của Hán triều được chia theo thứ tự là: Con trai, cha mẹ, quả phụ, con gái, cháu chắt. Cho nên nữ nhân vào thời Hán có được địa vị kinh tế nhất định, có quyền kế thừa tài sản, cũng có thể lấy được thân phận chủ hộ.

Về phần kế thừa tước vị, nữ nhân Hán triều đồng dạng được hưởng quyền lợi kế thừa thân phận.

Gọi là kế thừa thân phận, chủ yếu là chỉ đối với kế thừa tước vị, cũng có thể nói có quan hệ với địa vị chính trị. Nữ nhân mặc dù có thể có được tước vị như nam nhân, nhưng vẫn cần có điều kiện tiên quyết. Nói chung tước vị nữ nhân Hán triều đạt được, không có thụ tước độc lập, không phải dựa vào năng lực của mình cùng cố gắng, mà là dựa vào nam nhân, là biểu hiện của phụ thuộc vào nam nhân.

Bởi vậy có thể thấy được, nữ tử Hán triều đã có thể kế thừa gia nghiệp cũng có thể thụ phong tước vị.

Cùng với sự phát triển của thời gian, địa vị của nữ tử ngày một thấp.

Đến thời đại lưỡng Tấn Nam Bắc triều, nữ tử dần dần mất đi quyền kế thừa tài sản và quyền kế thừa tước vị, đã không có địa vị gì, nhưng các nàng vẫn có quyền thổ địa. Khi triều đình căn cứ vào nhân khẩu phân phát ruộng đồng canh tác, nữ nhân có thể có được một khối thổ địa thuộc về mình.

Đến Đường triều, nữ tử thậm chí ngay cả quyền lực đạt được thổ địa cũng không có.

Về phần thời Tống Nguyên Minh Thanh lại càng không cần phải nói.

Cũng tức là nói, nữ tử trong gia đình Đường triều chỉ ăn cơm trắng, không chiếm được bất cứ trụ cột gì của quốc gia.

Vũ Mị Nương sinh ra vào thời đại địa vị của nữ tử vô cùng thấp, nhưng nàng vẫn hạnh phúc hơn những nữ tử bình thường khác. Bởi vì phụ thân của nàng là Vũ Sĩ Hoạch, một trong những người có công lớn trong khai quốc Đại Đường, đứng hàng nhị đẳng, là một trong những vị đại thần mà Vũ Đức Hoàng Đế Lý Uyên tín nhiệm nhất, không chỉ là một trong bát đại Tể tướng, hơn nữa còn chưởng quản cấm quân Hoàng Đế. Năm đó sau khi vợ cả của Vũ Sĩ Hoạch qua đời, Lý Uyên thậm chí tự mình làm mai mối cho hắn, lấy mẫu thân của Vũ Mị Nương là Dương thị cho Vũ Sĩ Hoạch, có thể thấy được hắn được Hoàng Đế ân sủng như thế nào.

Mặc dù vì Lý Thế Dân đã phát động ra biến cố Huyền Vũ môn, toàn bộ trọng thần trong triều đều thay đổi. Tần vương Mạc Phủ là thân tín của Lý Uyên, không còn được trọng dụng, nhưng vẫn đảm nhiệm Đô Đốc Lợi Châu, quản lý quân chính địa phương, có địa vị không tầm thường.

Ở trong một gia đình như vậy, Vũ Mị Nương đương nhiên không phải lo lắng về ăn mặc.

Nhưng tất cả hạnh phúc đến năm Trinh Quán thứ chín thì dang dở, năm Trinh Quán thứ chín, Vũ Sĩ Hoạch bệnh chết.

Dựa theo cách kế thừa của Đường triều, tất cả tài sản, tước vị trong gia tộc đều do hai con trai của Vũ Sĩ Hoạch là Vũ Nguyên Khánh và Vũ Nguyên Sảng kế thừa, còn bốn nữ tử là Dương thị, Vũ Thuận, Vũ Mị Nương, Vũ Cảnh Nương, không được phân chia một đồng nào.

Vũ Nguyên Khánh , Vũ Nguyên Sảng vốn là tiểu nhân tính cách ác liệt, bốn người Dương thị, Vũ Thuận, Vũ Mị Nương, Vũ Cảnh Nương trong mắt bọn hắn căn bản không tính được xem là “thân thích”, cho nên căn bản cũng không có ý tứ nuôi dưỡng các nàng. Mới đầu bọn họ còn phân cho các nàng một căn nhà để ở lại, Dương thị dựa vào dệt vải nuôi sống cả nhà, nhưng về sau Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng lấy lại căn nhà, đuổi các nàng đến mấy căn nhà rách nát dưới quê.

Một năm mùa đông Vũ Cảnh Nương bị nhiễm lạnh, bệnh tình nguy kịch, tiền dệt vải của Dương thị chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống, làm sao có tiền thừa chữa bệnh? Chỉ có thể mặt dày đi cầu xin Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng giúp đỡ, hai tên súc sinh này chẳng những không quan tâm, thậm chí còn nói những lời bất nhẫn như cùng lắm thì chết, không liên quan đến bọn hắn.

Cuối cùng vẫn là Hạ Lan gia tìm tới tận cửa, khi Vũ Sĩ Hoạch còn sống đã cùng Hạ Lan gia bàn chuyện đính hôn, Hạ Lan gia cũng không ghét bỏ Vũ Thuận, Vũ Thuận được gả đi, từ đó mới có tiền cứu sống Vũ Cảnh Nương.

Chưa qua một năm, bởi vì cải cách và chỉnh đốn thổ địa, Vũ Nguyên Khánh và Vũ Nguyên Sảng tiếp tục đuổi mẹ con Vũ Mị Nương ra khỏi căn nhà tranh, lần này ngay cả nhà ở cũng không để cho các nàng, chỉ cho các nàng ở lại một căn hầm cũ nát.

Cuộc sống càng ngày càng ác liệt, Dương thị bất đắc dĩ mang theo Vũ Mị Nương, Vũ Cảnh Nương rời quê đến Lạc Dương nương nhờ họ hàng, hành trình ngàn dặm xa xôi, trên đường đi các nàng chịu không ít cực khổ, nếu không nhờ Đỗ Hà kịp thời xuất hiện, Dương thị thậm chí có thể đã chết trên đường.

Vũ Mị Nương từ nhỏ đến lớn cũng không phải người thiện tâm, có tâm kế rất mạnh, rất biết mang thù, căm thù hai người Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng đến tận xương tủy.

Trong giấc mộng loáng thoáng nghe thấy đối thoại của Dương thị và Vũ Cảnh Nương, vốn cũng không nguyện ý đứng dậy, nhưng nghe đến cái tên Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng, hận ý chôn dấu dưới đáy lòng thoáng hiện lên, cơn buồn ngủ gì đó đều biến mất, phá cửa mà ra, hùng hổ lên tiếng hỏi thăm.

Tư thế này khiến Dương thị và Vũ Cảnh Nương giật nảy mình.

Thấy hai người không đáp, Vũ Mị Nương truy vấn:

- Nói đi, rút cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong một tháng ta không ở nhà, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vũ Cảnh Nương đang định mở miệng, lại bị Dương thị kéo lại.

Dương thị cười lớn nói:

- Mị Nương, con nghe nhầm rồi, nào có chuyện gì?

Vũ Mị Nương làm sao không nhìn ra vấn đề bên trong, dĩ nhiên kết luận Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng lại đến gây phiền toái, trầm giọng nói:

- Hai tên hỗn đản đó rút cuộc đã làm gì… Tiểu muội, ngươi nói đi!

Vũ Cảnh Nương nhìn Dương thị, lại nhìn Vũ Mị Nương, giãy giụa cánh tay đang bị Dương thị túm lấy, núp sau lưng Vũ Mị Nương. Mặc dù luận về thân phận, Dương thị là mẹ, là người lớn nhất trong nhà. Nhưng Dương thị là tiểu thư khuê các, không muốn tranh giành, không có chủ kiến. Còn Vũ Mị Nương từ nhỏ đã là nữ cường nhân, tất cả quyết sách trong nhà đều là một tay nàng quyết định, luận về uy tín, Dương thị còn kém xa.

Nếu so sánh với Dương thị, trong lòng Vũ Cảnh Nương sợ nhị tỷ của mình nhiều hơn, đối mặt với ép hỏi của Vũ Mị Nương, lúc này liền trốn ở bên cạnh, kể hết sự tình.

Vốn là làm ăn buôn bán của Vũ gia càng ngày càng phát đạt, nhất là lá trà, trên thị trường có thể nói là hoàn toàn lũng đoạn, trà của Vũ gia đã truyền khắp Đại Đường, Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng đều là lũ gà mờ, không có tài năng, sau khi cưỡng chế người của Vũ gia, cũng chỉ biết ngồi không.

Bởi vì không có chức quan, chỉ có thể dựa vào tước vị của phụ thân sống qua ngày. Năm đó, Vũ Sĩ Hoạch để lại không ít tài sản, nhưng hai tên này vốn tiêu tiền như nước, cho dù là núi vàng núi bạc cũng có ngày không còn, trong hai năm đã tiêu xài sạch sẽ tài sản Vũ Sĩ Hoạch để lại.

Mặc dù có tước vị ủng hộ, hàng tháng có thái lộc, không đến mức đói bụng, nhưng loại tài chủ như bọn chúng làm sao quen cuộc sống nghèo đói, sinh hoạt vô cùng gian nan.

Lúc này hai huynh đệ bọn chúng lại nghe được tin tức của Vũ gia, mới đầu còn không để ý, cho đến khi nghe nói quản sự của Vũ gia trà là Vũ Thuận, Vũ Mị Nương, không giống như lúc trước, Vũ Mị Nương là cái tên Đỗ Hà đặt cho, Vũ Thuận lại dùng tên thật của mình.

Sau khi nghe ngóng cẩn thận, biết được Vũ Mị Nương chính là Vũ Chiếu, còn Vũ gia Trường An chính là người của Vũ gia bọn họ.

Vũ Sĩ Hoạch đã qua đời, dựa theo lý niệm đạo đức hiện đại, Vũ Nguyên Khánh , Vũ Nguyên Sảng là người đứng đầu Vũ gia, chỉ cần Dương thị, Vũ Mị Nương, Vũ Cảnh Nương vẫn là người của Vũ gia, như vậy bọn họ nhất định phải nghe lời Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng.

Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng dựa vào cổ huấn này, kiêu ngạo tìm tới tận cửa, rất khách khí đòi chút tiền tiêu.

Vũ Cảnh Nương còn nhỏ tuổi, vạn phần không muốn, nhưng bất lực, còn Dương thị nhu nhược, hơn nữa chịu ảnh hưởng sâu sắc của lễ giáo, lúc nào trước mặt Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng cũng thấp hơn một đoạn, chống cự không nổi sự ngang ngược của bọn chúng, cho bọn hắn một khoản tiền. Cũng may Dương thị cũng không quản sự, nàng không có quyền thuyên chuyển tài chính trong kho tiền của Vũ gia, chỉ đưa cho bọn họ số tiền sinh hoạt trong nhà.

Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng đương nhiên bất mãn, tuyên bố sau khi Vũ Mị Nương trở về, lại đến nữa.

Nghe xong nguyên do, Vũ Mị Nương tức giận:

- Mẹ! Tại sao mẹ lại hồ đồ như vậy, lúc trước bọn họ đã đối xử với chúng ta như thế nào, tại sao lại đưa tiền cho bọn họ?

Dương thị cũng có chút sợ vị nữ nhi bảo bối của mình, vội vàng nói:

- Dù sao bọn họ cũng là ca ca của con?

- Bọn họ không xứng!

Vũ Mị Nương tỏ vẻ khinh thường, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Dương thị, cũng không đành lòng, tiến lên ôn nhu xin lỗi:

- Mẫu thân, là con nặng lời...... Việc này mẹ cứ để con xử lý.

- Mị Nương!

Dương thị có chút lo lắng.

Vũ Mị Nương cười nói:

- Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với bọn họ.

Cùng lúc đó, ở Tề Vương phủ Trường An !

Tề Vương Lý Hữu đã nhận được tin tức Vũ Mị Nương trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.