Đôi Điều Về Anh

Chương 7




Đông Cung, phủ Thái tử!

Lý Thừa Càn đang không có việc gì, cùng Lô Tử Thiên đánh cờ.

Hai quân hắc bạch chém giết trên bàn cờ đặc biệt kịch liệt.

Lần trước Lý Thừa Càn vu cáo Đỗ Hà khiến Lý Thế Dân căm giận ngút trời, ngoài thưởng cho hắn một bạt tai, còn lập tức kêu hắn cấm bế suy nghĩ, trừng phạt như vậy, nhìn như bình thản tha thứ, kỳ thật không phải. Đối với bản thân Lý Thừa Càn mà nói, trừng phạt như vậy còn đáng sợ hơn đánh hắn 50 trượng thừa sống thiếu chết.

Bởi vì hắn là Thái tử, Thái tử là người sẽ thừa kế ngôi vua tương lai, để rèn luyện năng lực trị quốc của Thái tử, Hoàng Đế các triều đại đều giao một số tấu chương chính vụ cho Thái tử phê duyệt, để Thái tử thương nghị xử lý với các mưu thần dưới trướng mình, còn Hoàng Đế từ trong những tấu chương phán đoán trình độ trị quốc của Thái tử.

Lý Thế Dân trước đây bất kể không thích hành vi của Lý Thừa Càn, nhưng đều đối đãi với hắn như Thái tử, hàng ngày đều kêu hắn giúp đỡ xử lý một số quốc sự, sau đó viết lời bình.

Nhưng cấm bế này cũng có nghĩa tấu chương đưa đến chỗ hắn sẽ đứt đoạn, lúc này hắn đã không có cách nào thực hiện quyền lực của Thái tử.

Điều này đối với một Thái tử mà nói, chính là một đòn trí mạng.

Lô Tử Thiên dâng ra chứng cứ phạm tội của Đỗ Hà, mặc dù khiến cho hắn phải ăn tát, nhưng Lý Thừa Càn đối với Lô Tử Thiên cũng không có điều gì bất mãn, ngược lại càng coi trọng hơn, chỉ có điều đổ hết tất cả sai lầm lên người Đỗ Hà và Lý Thế Dân, thầm hận Lý Thế Dân bất công, hận Đỗ Hà lại một lần nữa khiến hắn nếm mùi vị bi kịch.

- Thái tử điện hạ, Đỗ Hà trở về rồi.

Một gã thị vệ phủ Thái tử đi vào đại điện, bẩm báo với Lý Thừa Càn.

Lý Thừa Càn nghe thấy tin tức này, trong mắt hiện lên một tia hận ý:

- Trở về rồi? Ngươi có nhìn rõ không?

Thị vệ khẳng định nói:

- Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, hắn mang theo một nông dân tiến về doanh địa Tả uy vệ đồn trú.

- Lô tiên sinh, ngươi thấy thế nào?

Lý Thừa Càn cầu kế hỏi Lô Tử Thiên.

Lô Tử Thiên đặt quân cờ màu đen lên chỗ mấu chốt nói:

- Thái tử điện hạ xin cứ an tâm, chớ nóng vội, nếu Công Tôn Dạ Nguyệt thật sự được Đỗ Hà che giấu, hắn đi xa trở về, chuyện hàng đầu là đi tìm Công Tôn Dạ Nguyệt, xác định nàng có việc gì hay không. Chỉ cần chúng ta đi theo hắn, là tìm ra hành tung của Công Tôn Dạ Nguyệt, đến lúc đó Đỗ Hà sẽ phạm vào tử tội chứa chấp thích khách, cho dù Bệ Hạ cố tình thiên vị cũng bất lực. Nếu việc này không quan hệ đến Đỗ Hà, như vậy đã qua hai ba tháng, Công Tôn Dạ Nguyệt đoán chừng đã dùng phương pháp đặc biệt, trốn ra khỏi hoàng cung. Nhưng theo tính toán của ta, Công Tôn Dạ Nguyệt không có khả năng chạy thoát, cho dù có, nhất định cũng có nội ứng tương trợ, khả năng của Đỗ Hà là lớn nhất.

Lý Thừa Càn cười lạnh nói:

- Ta hiểu, ta sẽ cho người quan sát nhất cử nhất động của Đỗ Hà, nhất định phải bắt được căn cứ chính xác hắn cấu kết với Công Tôn Dạ Nguyệt, đến lúc đó xem phụ hoàng thiên vị như thế nào….

Sau khi Đỗ Hà phó thác Tiết Nhân Quý cho La Thông, ý định đi xem Công Tôn Dạ Nguyệt như thế nào, lần này đi gần một tháng, có chút bận tâm an nguy của nàng, không biết nàng có bị người khác phát hiện hay không.

Nhưng trên đường đi đến hoàng cung, hắn lại bất giác sinh ra cảnh giới.

Đỗ Hà nghĩ lại, từ bỏ ý nghĩ này. Hắn lăn lộn trong triều rất ác liệt, bởi vậy sẽ đưa tới một số người lòng dạ nhỏ mọn ghen ghét. Mình và Lý Thừa Càn thế bất lưỡng lập, tên gia hỏa này kia chỉ đợi bắt được yếu điểm của mình. Dưới trướng hắn tựa hồ có một mưu sĩ lợi hại, đã từng hoài nghi mình, nếu trong lòng mưu sĩ đó còn có nghi kỵ, chắc chắn sẽ phái người âm thầm theo dõi.

Lý Thừa Càn là nửa chủ nhân của hoàng cung, cho dù hắn đang bị cấm bế, nhưng muốn tìm một người theo dõi mình, nghe ngóng hướng đi của mình cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nếu nhiều lần đến Hoằng Văn quán, rất dễ dàng khiến cho người ta để ý, bất lợi cho mình và Công Tôn Dạ Nguyệt. Hôm nay mình vừa trở về, lập tức quay về Hoằng Văn quán, khiến người khác hoài nghi. Hắn hiện giờ, trải qua kiếp sống ở triều đình nhiều năm, cách đối nhân xử thế cũng ôm lòng cảnh giới, chỉ có thận trọng từng bước, mới có thể cười nói đến cuối cùng.

Hắn hơi trầm ngâm, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng mục tiêu đã không phải là Hoằng Văn quán, mà là viện khoa học kỹ thuật, đi kiểm tra xem la bàn đã hoàn thành hay chưa.

Hắn lại không biết, một bước cẩn thận này chẳng những cứu được Công Tôn Dạ Nguyệt, đồng thời còn giúp hắn không rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.

Đỗ Hà đến viện khoa học kỹ thuật, trực tiếp tìm quản sự phụ trách nghiên cứu la bàn, cũng là sư phụ kỹ thuật.

Sư phụ phụ trách kỹ thuật nghiên cứu la bàn không phải người nào khác, mà chính là thần côn đệ nhị nổi tiếng Đại Đường Lý Thuần Phong.

Nói ra Lý Thuần Phong cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Đường, năm nay hắn chưa quá 37 tuổi, còn chưa đến bốn mươi, nhưng lại là nhân vật thứ hai của Đạo gia, cùng với Viên Thiên Cương, là nhà thiên văn học kiệt xuất, nhà số học, tinh thông thiên văn, địa lý, lý học, thuật âm dương.

Từ những năm đầu Trinh Quán, Lý Thuần Phong đã bộc lộ tài năng ở vương triều Lý Đường, hắn cải tiến máy định vị thiên thể, phát minh nổi tiếng “Lạc Hạ Khoát” của thời đại nhà Hán, cộng thêm hoàng đạo, xích đạo, bạch đạo tam hoàn, khiến cho việc quan trắc thiên văn càng nhanh và chính xác, là một dụng cụ quan trắc thiên văn tiên tiến nhất trên thế giới đương thời.

Hôm tại máy định vị thiên thể và la bàn có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, đều là dùng dụng cụ tinh diệu để phân biệt trị số cực nhỏ, để dụng cụ càng thêm tinh chuẩn. Bất đồng duy nhất chính là máy định vị thiên thể dùng cho thiên văn, là dụng cụ đo đạc thiên thể, còn la bàn lại đo đạc phương hướng.

La bàn sở dĩ xuất hiện ở thế gian, cũng vì nhà thiên văn học của cổ đại dùng tinh tú trên bầu trời, dùng ngũ hành trên mặt đất làm đại biểu cho mọi sự vạn vật, Thiên can địa chi toàn bộ khắc đặt ở trên la bàn. Một số nhà thiên văn học thông qua chuyển động của kim la bàn, đặc biệt tìm kiếm phương vị hoặc thời gian.

Cho dù trong thiên văn học cổ đại không nói tới khái niệm “từ trường”, nhưng tất cả những nghiên cứu trên la bàn như phương hướng, phương vị, phối hợp khoảng cách lại mơ hồ ẩn chứa quy luật của “từ trường”.

Cho nên muốn tạo thành la bàn cũng cần dùng đến một số lượng lớn tri thức thiên văn học.

Ở điểm này, Lý Thuần Phong chính là đệ nhất Đại Đường.

Lúc trước khi Đỗ Hà đang cảm thấy phiền lòng vì chế tác la bàn, cần một số lượng lớn tri thức thiên văn học. Tri thức thiên văn học cổ đại rất thâm sâu, bát quái, thứ đồ chơi mười hai địa chi, Đỗ Hà chưa bao giờ tiếp xúc qua, vì vậy đã tìm đến Thái Sử cục. Thái Sử cục là nơi chấp chưởng thiên văn, địa lý, chế lịch, tu sử. Lý Thuần Phong vì cải tiến lịch pháp Đại Đường, được Lý Thế Dân an bài ở Thái Sử cục chưởng quản thiên văn tinh tượng, vừa vặn là người Đỗ Hà cần tìm.

Đỗ Hà cũng quyết đoán dùng chức quyền của mình, biến Lý Thuần Phong trở thành tổng quản chế tác la bàn.

Lý Thuần Phong cũng xác thực bất phàm, có lẽ phải nói là quá lợi hại.

Thời cổ đại muốn phân biệt phương vị không có khả năng phân chia được rất nhỏ. Chỉ có thể dùng tám phương vị bắc, đông bắc, đông, đông nam, nam, tây nam, tây, tây bắc tám miêu tả phương hướng. Căn cứ vào nhắc nhở của Đỗ Hà, Lý Thuần Phong dùng bát quái để thay thế bát đại phương vị này, theo thứ tự là quẻ Khảm đại diện phương bắc, quẻ Cấn đại diện phía đông bắc, quẻ Chấn đại diện phương đông, quẻ Tốn đại diện phía đông nam, quẻ Cách đại biểu phía nam, quẻ Khôn đại diện tây nam, quẻ Đoái đại diện tây phương, quẻ Càn đại diện tây bắc. Theo đó lại dùng bình diện chia làm mười hai phần, dùng mười hai địa chi: Tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi để chỉ thị phương vị. Một chiếc la bàn nhỏ bé lại có thể dung nạp cửu cung bát quái, mười hai địa chi, tràn đầy trí tuệ vô cùng vô tận của cổ nhân.

Trước khi Đỗ Hà rời đi, phương hướng khắc độ của cửu cung Bát Quái mười hai địa chi đã thành hình, chỉ còn kim la bàn còn phải điều chỉnh. La bàn dùng cho trên biển, đương nhiên càng chính xác càng tốt, kim la bàn là thao tác làm việc cuối cùng, cũng là khâu dễ dàng nhất, mấu chốt nhất, yêu cầu là trước khi hắn trở về, phải hoàn thành điều chỉnh thử.

- Đại nhân!

Lý Thuần Phong nghe thấy Đỗ Hà kêu to, mỉm cười nói:

- Dựa theo chỉ thị, kim đồng hồ la bàn cuối cùng đã điều chỉnh thử hoàn tất, la bàn chính thức nghiên cứu chế tạo thành công!

- Thật tốt quá!

Đỗ Hà nắm chặt tay, nhận lấy chiếc la bàn đầu tiên trên thế giới Lý Thuần Phong đưa cho, thử chuyển động để khảo thí phương vị, dưới sự chỉ hướng của nam châm bắc nam, đến cửu cung bát quái, nhỏ đến phương vị đối ứng của mười hai địa chi, vừa xem là hiểu ngay.

- Có lợi khí này trên biển, Đại Đường ta có thể hoành hành khắp nơi, không cần cố kỵ nơi nào!

Lý đạo trưởng, công lao phát minh la bàn của ngài có thể nói là tạc vào sử sách.

Đỗ Hà cẩn thận đặt la bàn lên bàn, khó dấu niềm vui sướng chi tình, thuyền biển đã thành công, thuyền trưởng kinh nghiệm phong phú cũng đã tìm được, hiện giờ ngay cả la bàn cũng chuẩn bị sẵn sàng, tất cả mọi thứ đều đã có đủ, mậu dịch trên biển đã có thể triển khai.

Lý Thuần Phong nói:

- Những điều này đều là công lao của đại nhân, chúng ta chẳng qua là làm theo suy nghĩ của đại nhân mà thôi, làm sao dám luận công lao. Đại nhân đừng trêu ghẹo chúng ta.

Đỗ Hà đối với thiên văn địa lý vốn dốt đặc cán mai, chỉ là biết rõ một số thường thức cơ bản, mà những thường thức này vừa vặn chưa có vào thời Đường triều một ngàn năm trước.

............

Ngay khi Đỗ Hà và Lý Thuần Phong đang nói chuyện với nhau, Vũ Mị Nương lại gặp phải phiền toái không nhỏ.

Vũ Mị Nương hành trình mệt mỏi, sau khi trở về nhà, chào hỏi mẫu thân Dương thị, tiểu muội Cảnh Nương xong, nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát.

Sau khi ngủ chừng một canh giờ, loáng thoáng nghe thấy Dương thị và Vũ Cảnh Nương đang tranh luận.

- Mẹ, Nhị tỷ trở về rồi, cũng nên nói cho tỷ ấy biết. Hai tên hỗn đản ấy chính là bạch nhãn lang, căn bản không đáng sống. Trừ phi đem tất cả tài sản của chúng ta cho bọn chúng, nếu không bọn chúng nhất định không bỏ qua.

Ngữ khí của Vũ Cảnh Nương tràn đầy tức giận và bất mãn.

- Nha đầu… Đừng không biết lớn nhỏ, bọn họ dù gì cũng là đại ca, nhị ca của con, làm sao có thể làm như vậy.

Ngữ khí của Dương thị nặng nề, nhưng cũng không có ý tứ trách tội, chỉ là tràn đầy bất đắc dĩ.

Vũ Cảnh Nương cao giọng nói:

- Con không có loại ca ca vô liêm sỉ như vậy, năm đó bọn hắn ép chúng ta phải rời quê xa xứ, gánh chịu bao nhiêu khổ cực. Hiện tại chúng ta phát đạt, lại muốn chia phần, nằm mơ đi! Hừ, có Nhị tỷ ở đây, ta cũng không tin, bọn hắn có thể làm gì chúng ta….

- Kẹt……

Cửa phòng mở ra!

Vũ Mị Nương xanh mặt đi ra:

- Mẹ, tiểu muội, các ngươi nói gì? Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng tìm tới tận cửa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.