Đôi Điều Về Anh

Chương 13: Hồi kết




Thanh âm Vũ Nguyên Khánh không lớn, nhưng Đỗ Hà đều nghe rõ từng tiếng vọng vào trong tai, trong lòng biết chuyện này không yên, chỉ mỉm cười không chút sợ hãi.

Gương mặt Lý Hữu âm tình bất định, Đỗ Hà lợi hại thế nào hắn cũng từng nghe thấy, thái tử Lý Thừa Kiền cũng từng nhiều lần nếm đau khổ trên tay Đỗ Hà, nếu không cần thiết hắn cũng không muốn đối nghịch với Đỗ Hà, chỉ là trong lòng nhớ nhung Vũ Mị Nương thâm tình vạn chủng, thật sự khó thể chịu được vưu vật như thế lại ở nằm bên dưới thân thể nam nhân khác.

"Vũ Mị Nương là của ta, ngoại trừ ta ai cũng không thể có được nàng!"

Lý Hữu quyết tâm, thầm nghĩ:

"Ta là hoàng tử, cho dù Đỗ Hà có hung hăng ngang ngược thế nào cũng phải cho ta chút mặt mũi, không đến mức vì một nữ nhân mà đắc tội ta!"

Vừa nghĩ tới đây, hắn xoay người lại đi thẳng tới chỗ Đỗ Hà.

Đi tới gần bên, Lý Hữu trầm giọng nói:

- Đỗ Hà, Vũ Nguyên Khánh đã nhận quà tặng của ta, Vũ Mị Nương đã là người của ta. Nghe nói ngươi đi lại thân mật với nàng, vì tránh hiềm nghi ảnh hưởng danh vọng của ngươi, ngươi nên cách xa nàng thì tốt hơn!

Vẻ mặt Đỗ Hà kinh ngạc, khẽ mỉm cười nói:

- Tề Vương đang nói đùa sao? Mị Nương là người của ngươi từ khi nào? Mấy ngày hôm trước nàng còn cùng ta du ngoạn Hoàng Hà, du ngoạn Hà Đông, còn chưa từng nghe qua nàng nhắc tới Tề Vương lời nào.

Hắn cố ý nói có vẻ thật mờ ám, tựa hồ chuyện cô nam quả nữ ở chung một chỗ những chuyện nên làm cũng đã làm, không nên làm cũng đã làm.

Ngoài ra, ta dự tính cầu hôn với Mị Nương, qua không lâu nàng chính là người của Đỗ gia, lời này của điện hạ ta nghe không hiểu rõ đi?

Thân phận của Tề Vương tuy cao quý, nhưng loại người như Tề Vương chỉ là thuận cột mà trèo cây, càng kiêng kỵ thân phận của hắn, càng khiêm cung ngược lại càng giúp cho hắn thêm thanh thế, để cho hắn càng lòng tham không đáy, khiến cho bản thân mình lâm vào bị động.

Phương thức đối chọi gay gắt của Đỗ Hà tuy rằng sẽ chọc giận Lý Hữu, nhưng vẫn nắm giữ chủ động, minh xác biểu thị Vũ Mị Nương đã là người của hắn, vì thế vững vàng chiếm cứ chữ lý.

Lý Hữu xem trúng Vũ Mị Nương, muốn cưới nàng, vậy đã chú định giữa hai người là quan hệ đối địch, nếu đã đối địch, cũng không cần sợ đắc tội hay chọc giận.

Nghe lời này trong đầu Lý Hữu không khỏi xuất hiện cảnh tượng Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương cô nam quả nữ ở chung một chỗ, trong lòng dữ dội ghen ghét, không thể tưởng được Đỗ Hà không cho hắn chút mặt mũi, lạnh giọng nói:

- Nói như vậy ngươi khăng khăng muốn cùng bổn vương tranh nữ nhân?

Đỗ Hà bình tĩnh đáp:

- Tề Vương điện hạ nói sai rồi, không phải Đỗ Hà này cùng điện hạ tranh nữ nhân, mà là lấy việc cần nên biết có thứ tự trước sau. Ta cùng Mị Nương quen biết từ ba năm trước đây, tương xử ba năm, hiểu nhau ba năm, nếu nói về tranh tự nhiên là điện hạ người sau đòi vượt lên trước, muốn tranh với ta đi! Điện hạ, nói lời không dễ nghe, ta đã quyết định cưới Mị Nương rồi!

Lý Hữu giận như điên, nhưng cũng nói không nên lời. Luận trí tuệ hay tài ăn nói, hắn kém Đỗ Hà không biết bao nhiêu lần.

Vũ Nguyên Khánh thấy có cơ hội nịnh nọt liền nói:

- Vũ Mị Nương là nhị muội của ta, đại sự Vũ gia do ta làm chủ! Ta đã đem nhị muội hứa gả cho Tề Vương điện hạ, hôn sự của đại nhân không có bà mai, không có trưởng bối chấp nhận dựa vào cái gì đòi cưới nhị muội…

Lời của hắn còn chưa dứt, sắc mặt Đỗ Hà đã phát lạnh vung tay tát tới.

Hắn ghét nhất loại tiểu nhân bất hiếu vô tình vô nghĩa lại còn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như Vũ Nguyên Khánh, nên vừa ra tay cũng rất nặng.

Chỉ nghe “ba” một tiếng vang thật lớn!

Cả người Vũ Nguyên Khánh bị cự lực tát lật nhào, ngã trên đất, miệng phun máu tươi phun ra hai chiếc răng gãy.

Một cái tát mạnh mẽ của Đỗ Hà vượt ngoài dự liệu của mọi người, Tề Vương Lý Hữu mặc dù không được sủng ái nhưng dầu gì cũng là vương gia, không chừa chút đường lui như thế thật sự không thể nào nói nổi.

Phòng Di Ái, Trình gia huynh đệ đều là những nhân vật thích gây chuyện, chỉ cảm thấy kinh ngạc, Lý Kính Nghiệp cùng La Thông đều lộ ra thần sắc lo lắng, hai người liền tiến lên một bước.

Lý Kính Nghiệp nói:

- Thanh Liên uống nhiều quá, ta dìu hắn về trước…

Đỗ Hà biết ý tứ của hắn, lắc đầu nói:

- Ta vô cùng thanh tỉnh, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn tên vương bát đản này một chút!

Nói xong hắn lại đá ra một cước vào bụng Vũ Nguyên Khánh, đem Vũ Nguyên Khánh đang té trên mặt đất còn chưa kịp đứng dậy đá bay ra ngoài.

Vũ Nguyên Sảng đỏ mắt kêu quát:

- Ta liều mạng với ngươi!

Hắn liền giương nanh múa vuốt chộp tới Đỗ Hà.

Phòng Di Ái một tay chụp lấy cổ tay của hắn, một tay nắm dây lưng quần, trực tiếp đem Vũ Nguyên Sảng giơ cao lên, như ném gà con vứt mạnh ra xa.

Phanh!

Một tiếng vang lên, lập tức đập vỡ bàn khách trên lầu.

Lý Hữu thấy Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái lần lượt ra tay, hoàn toàn không cho hắn mặt mũi, tức giận nói năng lộn xộn:

- Ngươi…giỏi, tốt lắm, Đỗ Hà, Phòng Di Ái, hai ngươi thực sự dám vô pháp vô thiên sao?

- Hừ!

Thanh âm Đỗ Hà lạnh lùng nói:

- Loại tiểu nhân này ta gặp một lần đánh một lần. Tề Vương điện hạ, Đỗ Hà cho ngài lời khuyên nhủ. Bệ hạ ghét nhất chính là loại tiểu nhân bất hiếu với phụ mẫu, Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng ngay khi phụ thân Vũ Sĩ Bùi vừa qua đời, lại đem mẹ kế Dương thị đuổi ra nhà hầm ở lại, mặc kệ chết sống, tìm đủ mọi cách bạc đãi. Làm cho Dương thị phải mang theo hai nữ nhi phiêu bạt xa xứ, suýt nữa phải chết dọc đường. Nếu để cho bệ hạ biết được ngài cùng loại tiểu nhân này làm bằng hữu, sẽ có hậu quả thế nào? Chỉ bằng hành vi bọn hắn từng làm, còn có mặt mũi đòi làm mai mối cho Mị Nương năm xưa bị đuổi ra khỏi nhà, thực là buồn cười! Đánh hắn mấy cái tát, xem như tiện nghi cho hắn!

Đỗ Hà vẫn chưa mất lý trí, trái lại có quyết định của chính mình.

Cưới Vũ Mị Nương đối với Đỗ Hà căn bản không phải là chuyện gì khó khăn, bọn họ đã tình đầu ý hợp, chỉ cần thuyết phục hai vị phu nhân trong nhà đồng ý, đưa đi sính lễ, ngươi tình ta nguyện, chủ yếu xem như mã đáo thành công. Lý Hữu căn bản không có tư cách cùng hắn tranh phong, nhưng trong tay Lý Hữu lại có hai người Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng.

Đúng là lời Vũ Nguyên Khánh đã nói với Lý Hữu, ở thời đại chế độ phong kiến, hôn nhân của nữ tử không được tự chủ. Chỉ cần Vũ Mị Nương một ngày còn là người của Vũ gia, làm huynh trưởng Vũ Nguyên Khánh vẫn còn có quyền lực khống chế hôn nhân của Vũ Mị Nương. Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng là hỗn đản không cần nghi ngờ, nhưng Vũ Sĩ Bùi lại là một vị phụ thân cực kỳ đủ tư cách để Vũ Mị Nương kính yêu, muốn nàng thoát ly Vũ gia là chuyện không khả năng.

Cho nên nói có thể uy hiếp hắn cưới Vũ Mị Nương chỉ có Vũ Nguyên Khánh, nếu như làm lớn việc này, Vũ Nguyên Khánh có được quyền lực của huynh trưởng, có thể sẽ mang đến phiền phức thật lớn cho Đỗ Hà.

Hiện tại hắn đánh Vũ Nguyên Khánh, chính là không thể để cho Lý Hữu dựa vào Vũ Nguyên Khánh gây thêm phiền toái cho mình. Tuy rằng hắn cũng biết một cái tát kia chẳng khác gì đánh thẳng lên mặt Lý Hữu, nhưng cũng đã thật sự đắc tội, lại làm gì cần sợ hãi đắc tội nhiều hơn một chút?

Lý Hữu thở dốc như sắp đứt hơi, nhưng hắn lại tìm không ra lý do gì để xuất đầu cho Vũ Nguyên Khánh. Trong các triều đại thay đổi tại Trung Quốc, đều chú ý một chữ “Hiếu” là lớn nhất.

Có hiếu không chỉ là nhân phẩm tốt, còn là một loại tinh thần mỹ đức.

Dương thị tuy không phải chính thê của Vũ Sĩ Bùi, nhưng sau khi chính thê của Vũ Sĩ Bùi qua đời, bà được Cao Tổ hoàng đế tứ hôn gả cho Vũ Sĩ Bùi, trở thành chính thê, thực sự không phải thiếp thất địa vị thấp hèn, cho dù bà không phải mẫu thân sinh ra Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng, nhưng bọn hắn cũng có nghĩa vụ nuôi dưỡng bà.

Nhưng Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng chẳng những không nuôi dưỡng bà, còn đuổi bà với nhi nữ ra khỏi nhà, là hành vi súc sinh bất hiếu.

Đỗ Hà lấy cớ bất hiếu làm lý do giáo huấn Vũ Nguyên Khánh, dù Lý Hữu mất lý trí thế nào cũng không dám can thiệp cho bọn hắn trong giờ phút này.

- Chúng ta chờ xem!

Lý Hữu bất đắc dĩ chỉ có thể phẩy tay áo rời đi, trên mặt lộ ra biểu tình âm tàn.

Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng té trên mặt đất được Lý Hữu phái người dìu khỏi khách điếm.

La Thông không hiểu ý tứ của Đỗ Hà, nhíu mày nói:

- Lý Hữu dù sao cũng là hoàng tử, việc này chỉ sợ khó yên…

Lý Kính Nghiệp lạnh lùng cười:

- Từ khi Tề Vương tới khuyên Thanh Liên rời khỏi Vũ cô nương, đã khó thể yên được rồi. Hiện tại bất quá chỉ là chuyển biến xấu hơn một chút, cũng không đáng để ý. Chân chính để ý là Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng đã bò lên Tề Vương, dù bọn hắn ngàn vạn lần không phải nhưng cũng có quyền lợi quyết định tương lai Vũ cô nương!

Hắn cũng đã nhìn ra dụng ý của Đỗ Hà.

Sắc mặt La Thông cùng Phòng Di Ái phát lạnh, thấp giọng nói:

- Như vậy chỉ cần bọn hắn không giúp được Tề Vương thì sẽ vô sự sao?

Đỗ Hà cười ngăn cản bọn họ:

- Đừng lo lắng cho ta, các ngươi còn không tin ta sao? Chỉ là hai tên hỗn đản, đối phó thật rất dễ dàng. Các ngươi không cần động thủ, ta đã có diệu chiêu đối phó!

Nói xong hắn tự tin cười, làm cho người ta có loại cảm giác vạn phần tin cậy.

La Thông, Phòng Di Ái vốn có ý ra tay, chỉ cần đem Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng không thể nói chuyện cùng viết chữ, không thể giúp Lý Hữu mà phá hư chuyện tốt của Đỗ Hà. Nhưng nghe Đỗ Hà nói như thế, cũng thu hồi ý nghĩ này trong đầu.

Hai người đều biết tài trí của Đỗ Hà hơn mình gấp mười lần, thấy hắn quyết định ra tay nên bản thân cũng ngại ngùng động thủ, chỉ nói:

- Có chỗ nào cần giúp, Thanh Liên nói một tiếng là được!

- Đây là tự nhiên!

Đỗ Hà cười vỗ vỗ bả vai hai người, nhìn Tiết Nhân Quý nói:

- Nhân Quý, Trường An long xà hỗn tạp, ngươi mới đến có một số việc không cần để ý, ngươi chỉ cần hảo hảo luyện binh, làm tốt phần việc của mình, chờ khi chiến sự đến đều có cơ hội thi triển sở trường!

Xuất thân của Tiết Nhân Quý không tốt lắm, làm nông dân tới tuổi này cũng chưa từng gặp qua loại chuyện rắc rối như vậy, Đỗ Hà lo lắng hắn có chút không thích ứng.

Nhưng hiển nhiên lo lắng này chỉ là dư thừa, Tiết Nhân Quý cười nói:

- Ta hiểu được, nếu Tiết Lễ đã gia nhập dưới trướng tướng quân, tự nhiên nghe theo lệnh tướng quân!

Hắn là người thông minh, dù chưa từng tiếp xúc qua chuyện chính trị, nhưng rõ ràng hiểu được mình đã bước lên cùng một thuyền với Đỗ Hà, chỉ cần Đỗ Hà tốt bản thân mình cũng sẽ tốt.

Chỉ cần không phải việc trái pháp luật, vì Đỗ Hà dốc sức là trách nhiệm nên làm.

Hắn tin ánh mắt của mình không sai lầm, Đỗ Hà sẽ là một vị thượng cấp tốt, chính mình theo hắn làm việc đương nhiên không kém cỏi.

Đỗ Hà cũng đoán được ý nghĩ của Tiết Nhân Quý, hiểu ý cười.

Cáo biệt La Thông cùng Phòng Di Ái, Tiết Nhân Quý bọn họ, Đỗ Hà cũng không trực tiếp hồi phủ, một mình đi tới Trường An Bình Khang Phường.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, bên trong phường khói bếp đã tắt dần, ngã tư cũng dần vắng vẻ bóng người qua lại. Xác định không có ai theo dõi, hắn lắc mình tiến vào một phòng ốc thật bình thường.

Tần Dục đang ở bên trong giúp đỡ Chu đại nương nhóm lửa nấu cơm, thấy Đỗ Hà xuất hiện bên ngoài phòng bếp, cười vỗ vỗ tay, cùng Chu đại nương nói một tiếng đi ra ngoài.

Hai người cũng không nói chuyện, đi thẳng ra đại sảnh, Đỗ Hà mở miệng nói:

- Dạy ngươi khinh công võ nghệ đã nửa năm, tiến bộ của ngươi ta đã nhìn thấy, hôm nay ta dự định cho ngươi chấp hành một nhiệm vụ, là nhiệm vụ đầu tiên sau khi võ nghệ ngươi luyện thành…

Diệt Hồng Trần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.