Đôi Điều Về Anh

Chương 12




Đỗ Hà cũng không biết người bên trong phòng chữ thiên số một là nhân vật nào, nhưng nghe khẩu khí người quyết định cưới Vũ Mị Nương là một vương gia, hai người khác chính là hai tên vương bát đản Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng không cần nghi ngờ. Ban đầu ở Túy Tiên Phảng, Vũ Mị Nương từng nói với hắn về thân thế của chính mình, trong chuyện này đương nhiên không thiếu việc nhắc tới hai tên khốn Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng.

Tại sao Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng lại xuất hiện tại nơi này Đỗ Hà không cần suy nghĩ cũng biết được Vũ gia được sự cố gắng của Vũ Mị Nương đã trở thành cự tử kinh thương nổi tiếng đương thời. Sự phát đạt này đương nhiên hấp dẫn ngưu quỷ xà thần kéo tới. Vũ Mị Nương tuy có tài trí siêu phàm, nhưng lòng dạ nàng cũng không rộng rãi, lại rất nhớ thù.

Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng đối đãi gia đình nàng như vậy, với tính cách của nàng nếu gặp lại hai người muốn trả thù là chuyện đương nhiên. Ngữ khí phẫn hận của Vũ Nguyên Khánh đã nói rõ hết thảy.

Đỗ Hà thầm nghĩ:

- Hai tên vương bát đản năm đó đối đãi tệ hại với gia đình Vũ Mị Nương, hiện giờ Vũ gia phát đạt lại muốn đến nhờ vả. Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy…còn có mặt mũi đòi mai mối cho Mị Nương, là thứ đồ chơi gì!

Hắn có chút tức giận bất bình ngẫm nghĩ, trong mắt hiện lên lợi mang muốn xông vào giáo huấn hai người một chút, nhưng lại lập tức cảm giác được mình vốn không có tư cách này.

Ta cùng Mị Nương mặc dù tình đầu ý hợp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa cho nàng một lời hứa hẹn, càng không nói qua muốn cưới nàng, có tư cách gì đi chỉ trích Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng, dựa vào thân phận gì đi ngăn cấm bọn hắn?

Nghĩ như thế hắn chợt kiên định gật đầu, trong mắt lộ ra một tia hiểu rõ, hết thảy hẳn nên có một quyết định, còn kéo dài cũng không phải biện pháp. Hiện giờ tuổi tác Vũ Mị Nương cũng đã sớm vượt qua tuổi thành thân, còn tiếp tục kéo dài chỉ cô phụ một mảnh tình nghĩa thắm thiết của nàng, đối với cả hai người cũng là một loại tra tấn.

Đỗ Hà vốn không phải người không quả quyết, nhưng chuyện này quan hệ tới người nhà hắn thật khó thể mở miệng. Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã quyết định xuống, cũng không còn bất kỳ băn khoăn, thầm nghĩ: Đêm nay đem hết thảy mọi chuyện nói rõ với Trường Nhạc và Tuyết Nhạn, ngày mai tìm bà mai hướng Mị Nương cầu thân!

Việc này một khi đã quyết định, cả người Đỗ Hà liền cảm thấy thật thoải mái không ít, mỉm cười, cũng không tiếp tục để ý bên trong phòng chữ thiên số một là vương gia hay Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng gì, cứ cho các ngươi tự gây sức ép đi thôi, dù sao Vũ Mị Nương chỉ có thể là lão bà của ta.

Trở lại phòng chữ thiên số hai, tâm tình biến hóa của Đỗ Hà cũng không che giấu được mấy vị bằng hữu.

Phòng Di Ái bưng chén rượu chào đón, nói:

- Lão đại, chẳng lẽ đi tiểu cũng gặp được mỹ nữ sao, làm cho ngươi vui vẻ như thế?

Lý Kính Nghiệp nói:

- Tám phần như thế, có thể làm cho Thanh Liên có được biến hóa như thế này, chỉ có tuyệt đại giai nhân!

Đỗ Hà lắc đầu cười khổ nói:

- Xem lời nói của các ngươi, giống như ta không có nữ nhân liền không sống nổi, cũng không có gì, chỉ là gặp được một chuyện thú vị, hạ một quyết tâm mà thôi …Nhưng thật là bị các ngươi nói trúng rồi, quả thật quan hệ đến mỹ nữ.

Nếu như hắn đã quyết định thành hôn với Vũ Mị Nương, liền không còn muốn đổi ý, cũng không có ý định giấu diếm, càng không sợ bị người hay biết.

Vừa nghe có chuyện bát quái, Phòng Di Ái, Lý Kính Nghiệp cùng Trình gia huynh đệ chợt sáng mắt, nhìn chằm chằm vào Đỗ Hà, bộ dáng như ngươi phải lập tức nói cho rõ ràng.

Đỗ Hà thoải mái nhún vai nói:

- Chỉ là dự tính cưới thêm một lão bà mà thôi.

Lời này vừa nói ra, Phòng Di Ái, Lý Kính Nghiệp cùng huynh đệ Trình gia đều sợ ngây người.

- Mà thôi? Lão đại, làm người đừng quá phô trương đi, ngươi chính là phò mã kiêm quận mã, mặc dù nói không có quy định rõ ràng phò mã không thể nạp thiếp, nhưng ngươi nhìn xem trong Đại Đường lại có phò mã nào có gan nạp thiếp? Ngươi cưới vị công chúa xinh đẹp nhất Đại Đường không nói, còn thuận tiện đem luôn vị quận chúa xinh đẹp nhất Đại Đường cũng cùng cưới đi luôn. Bây giờ còn muốn cưới thêm…có cho những người như chúng ta tiếp tục sống nữa hay không đây?

Đồng dạng cũng là phò mã, Phòng Di Ái cùng Trình Xử Mặc đều đồng bệnh tương liên, cưới con gái của hoàng đế, chú định cả cuộc đời đều gặp bi kịch.

Đỗ Hà ra vẻ thoải mái nói:

- Chuyện này có gì đâu chứ, Trường Nhạc cùng Tuyết Nhạn đều là những vị phu nhân rất tốt, sẽ không ngăn cấm ta!

Kỳ thật khi hắn nói ra lời này tận đáy lòng cũng không dám nắm chắc, nhưng nếu như hắn đã quyết định, cho dù không nắm chắc hắn cũng muốn thử xem một lần.

Trong mắt Phòng Di Ái cùng Trình Xử Mặc đều lộ ra vẻ hâm mộ vô tận.

Kỳ thật hai người bọn họ cũng còn tính là may mắn, cưới được hai vị công chúa tính cách cũng không tồi tệ, cũng xem như hiền lành, nhưng hai vị công chúa đối với việc trượng phu tầm hoa vấn liễu lại quản thật chặt.

Nhất là Phòng Di Ái, Thành Dương công chúa được Phòng phu nhân dạy dỗ thủ đoạn dạy trượng phu đang từ từ tinh tiến. Phỏng chừng qua thêm vài năm, nàng cũng sẽ là Phòng phu nhân thứ hai.

Lý Kính Nghiệp vội vàng hỏi:

- Có thể vào được pháp nhãn của Thanh Liên, nhất định không phải là người bình thường đi? Đến tột cùng là ai có được vinh hạnh này, làm Thanh Liên huynh ưu tú của chúng ta phải mất hồn?

Hắn đùa giỡn khoa trương nói.

Trong đầu Đỗ Hà hiện lên thân ảnh giai nhân, cười nói:

- Tên của nàng các ngươi có thể cũng từng nghe qua. Chính là đông gia của Nghênh Tân Lâu Vũ Mị Nương!

Ba chữ Vũ Mị Nương vừa thốt ra khiến mọi người còn đang kinh ngạc lại kinh hô lần nữa.

Đỗ Hà còn không biết kể từ khi Vũ gia trà của Vũ Mị Nương truyền lưu khắp Đại Đường, thanh danh của nàng đã vang dội Trường An. Ở Trường An không có ai không biết thanh danh của nàng, nàng được thừa nhận là vị thê tử có giá trị nhất, cưới được nàng không thể nghi ngờ chính là được cả người lẫn của cải. Nhưng nàng lại giống như thạch nữ, đối với bất cứ nam tử nào cũng không hề để ý, đem hàng ngàn người đến cầu thân cự tuyệt bên ngoài.

Vẻ mặt Phòng Di Ái thật sự bội phục:

- Đại ca chính là đại ca, không ra tay thì thôi, vừa ra tay bỗng nhiên nổi tiếng!

Lý Kính Nghiệp cũng lộ ra vẻ mặt đồng ý.

- Thanh Liên!

La Thông bình tĩnh nói:

- Ngươi muốn cưới thêm thê tử, làm huynh đệ tự nhiên ủng hộ, nhưng thân phận của Vũ Mị Nương là thương nhân, luật pháp Đại Đường quy định người nhà của quan viên không được kinh thương. Nếu như ngươi thật cưới Vũ Mị Nương, chẳng khác gì chính diện đối kháng luật pháp Đại Đường. Ngươi ở trong triều có không ít đối thủ, để cho người bắt được nhược điểm cũng không dễ chịu!

Lời của hắn vừa thốt ra, trường hợp cũng chợt lạnh xuống.

Luật lệ Đại Đường quả thật có điều này.

Bởi vì từ xưa tới nay chuyện quan thương cấu kết, người làm quan dựa vào tiện lợi chức quyền làm thân thích người nhà theo kinh thương, giành được tư lợi rất nhiều. Vì ngăn chặn hiện tượng này, sau khi Lý Thế Dân lên ngôi không lâu, trong luật pháp Đại Đường liền bỏ thêm một quy định như vậy, hơn nữa còn vô cùng nghiêm ngặt. Đừng nói là biết rõ còn cố phạm, mặc dù là người nhà quan viên lén lút buôn bán bị phát hiện, quan viên kia cũng bị liên lụy.

Đây là một việc cực kỳ nghiêm trọng.

Đỗ Hà cười thản nhiên:

- Điểm ấy không cần để ý, ở mặt ngoài nhìn qua là sinh ý của Vũ gia, nhưng trên thực tế hết thảy đều treo chiêu bài của Hạ Lan gia…

Hắn nói tới đây ngữ khí thoáng dừng lại, một dấu hỏi chiếm lĩnh trong lòng đã lâu cũng liền chiếm được đáp án.

Vũ gia thuộc loại môn hộ tự lập, cùng Hạ Lan gia năm xưa đã hoàn toàn không còn liên quan. Nhưng Vũ Mị Nương vẫn luôn kiên trì dùng danh nghĩa của Hạ Lan gia kinh thương, điểm này chính Vũ Thuận cũng cảm thấy kỳ quái. Cũng có nghĩa là, mặc dù Vũ gia do Vũ Mị Nương nắm quyền, nhưng đông gia trên danh nghĩa là nhi tử còn chưa đầy năm tuổi của Vũ Thuận, Hạ Lan Mẫn Chi. Vũ Mị Nương trên danh nghĩa chỉ làm công cho Hạ Lan gia, trong bản ghi chép của quan gia cũng chỉ ghi tên của Hạ Lan Mẫn Chi, chỉ là phần lớn người không hay biết điều này mà thôi.

Đỗ Hà cũng nhờ vào chuyến đi Giang Nam mới biết được của cải của Vũ gia tại Giang Nam đều lấy tên của dòng họ Hạ Lan. Hơn nữa là do Vũ Mị Nương kiên trì làm như thế, thực sự không phải do Vũ Thuận có tư tâm. Lúc trước hắn cùng từng hỏi Vũ Mị Nương vì sao làm như vậy, Vũ Mị Nương cũng không trả lời thẳng thắn, chỉ có chút thẹn thùng nói:

- Bởi vì đáy lòng Mị Nương có một chút tham vọng nên làm thế!

Lúc ấy hắn cũng không nghĩ sâu xa, cũng không hiểu được hàm ý trong lời nói này, hiện giờ nhớ tới hết thảy đều hiểu rõ, tất nhiên là vì Vũ Mị Nương đã sớm đem điều kiện trong luật pháp ghi nhớ trong lòng, vì vậy đem toàn bộ tài sản treo tên của Hạ Lan gia, như vậy nàng có thể thanh thanh bạch bạch gả cho mình.

Nghĩ tới thâm tình của Vũ Mị Nương, lòng hối hận của Đỗ Hà càng thêm dâng tràn, nếu không phải hắn chậm chạp không quyết định, Mị Nương vì sao phải si ngốc thủ hộ niềm tham vọng mà nàng cho rằng quá đáng đó?

Nghe Đỗ Hà giải thích, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Đỗ Hà dấn thân vào nguy hiểm.

Chỉ là không nghĩ tới Trường An Vũ gia đều không phải thật sự thuộc Vũ gia, hẳn nên gọi là Hạ Lan gia mới phải!

Vẻ mặt Lý Kính Nghiệp đắc ý.

- Đó là bởi vì không ai đi tra xét Vũ gia, hơn nữa Vũ gia cũng không giải thích rõ, chẳng qua là vì người của Vũ gia nắm quyền nên bên ngoài nghe nhầm đồn bậy, vì vậy ai cũng nghĩ là của Vũ gia!

Đỗ Hà mỉm cười giải thích.

Bằng hữu cùng chung chí hướng mỗi khi gặp nhau tụ họp đều cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống.

Nhóm người Đỗ Hà ăn uống no say, thấy sắc trời không còn sớm, liền ước hẹn lần sau gặp lại, thanh toán xong tiêu phí, cùng nhau đi ra khỏi phòng chữ thiên số hai. Khi bọn họ đi ngang qua phòng chữ thiên số một, may mắn thế nào cửa phòng đúng lúc cũng mở ra, trong phòng đi ra vài người.

Đi đầu tự nhiên là người có thân phận cao nhất, Tề Vương Lý Hữu.

Đỗ Hà cùng Lý Hữu cũng không quen, cũng không nghe được thanh âm của hắn, lúc này đối mặt mới biết được nguyên lai có ý đồ giành lão bà với mình không ngờ là Lý Hữu? Lúc này hắn chợt cười lạnh, ở trong số những nhi tử của Lý Thế Dân, cho dù là người có tính cách tồi tệ, nhưng cơ hồ mỗi người đều có kỹ năng, đều có tài hoa thiên phú, chỉ riêng Lý Hữu là một ngoại tộc, hoàn toàn dốt nát.

Chỉ bằng hắn cũng xứng cưới Vũ Mị Nương? Thật sự buồn cười!

Ánh mắt Đỗ Hà lập tức rơi xuống hai người đi phía sau, liếc mắt liền nhận ra thân phận của bọn hắn. Tuy rằng Đỗ Hà chưa bao giờ gặp qua Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng, nhưng vết thương trên mặt bọn họ đã nói lên hết thảy. Ban đầu hắn thầm đoán hai người này bị Vũ Mị Nương trả thù, tổn thương trên người như vậy có thể thấy được bị trả thù không nhẹ. Đoàn người Lý Hữu đi ra khỏi phòng, vừa lúc đi phía trước bọn họ, chắn ngang đường.

- Tề Vương!

Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái bọn họ kêu lên một tiếng, dừng bước.

Lý Hữu ngạo mạn gật đầu, Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng vênh váo đắc ý ngẩng cao đầu, rất

có cảm giác như cáo mượn oai hùm.

Nhìn thấy vẻ mặt hai người như thế, trong mắt Đỗ Hà hiện lên một tia khinh miệt, đáy lòng cân nhắc nên làm sao mới có thể giúp lão bà tương lai trút giận, ngoài ý muốn phát hiện trong hai người cũng không biết là Vũ Nguyên Khánh hay Vũ Nguyên Sảng, đôi mắt đang theo dõi hắn, ngay lập tức tiến lên một bước kề tai Lý Hữu nói:

- Người ở giữa chính là Đỗ Hà, ta nghe nói nhị muội đi lại với hắn rất gần, tam muội cũng gọi hắn là tỷ phu tương lai!

Lý Hữu nghe tới đó liền dừng chân lại.

Diệt Hồng Trần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.