Đời Con Gái, Tin Vào Ai?

Chương 54: Ngàn Dặm Đi Tìm Kiền




Từ phía sau 1 sườn núi thấp, hình dáng 1 người đàn ông thấp thoáng hiện ra dần dần, ung dung tự tại, dường như đang thong thả bước đi.

Lúc này người đó rõ ràng cách xa mọi người chưa đến 20 mét, nhưng mọi người đều phát hiện, bản thân hình như không nhìn rõ động tác của người đó ra sao, dáng người ra sao, chỉ biết, người đó đang đến gần.

Cho đến khi người thanh niên đó bước đến trước mặt của mọi người, mới nhìn rõ, đúng là 1 dáng người tuấn tú, mặt mũi ôn hoà vui vẻ, người thanh niên có mái tóc dài đen óng bù xù, mặc chiếc áo dài xanh thẫm, cách ăn mặc hơi giống với đạo sĩ già Ngọc Ki Tử của phái Côn Luân, chỉ là có vẻ như hơi tùy tiện.

Người đàn ông cao 1 mét 7, tướng tá có chút giống người trí thức, khiến người ta không hiểu nụ cười của gã có ý gì, chỉ cảm thấy người đàn ông này có chút gì đó là lạ.

- Ngài là…

Người đầu tiên mở miệng hỏi là Ngọc Ki Tử, không phải gã muốn ra mặt, chỉ là, gã cảm thấy tướng tá và bộ đồ của người đàn ông trước mắt hơi quen quen.

Người đàn ông như cười mà không phải cười liếc mắt lên xuống nhìn Ngọc Ki Tử, tấm tắc nói:

- Không ngờ, Tiểu Ki Tử năm đó, giờ đã mặc áo dài lão sĩ già của Côn Luân, sao, cả sư thúc cũng không nhận ra ư?

Ngọc Ki Tử bỗng tỏ ra giật mình, hình như nhớ ra chuyện gì đó, run lẩy bẩy bước lui 2 bước, cẩn thận nhìn lại người đàn ông trước mặt, hình như nhớ rõ chuyện gì, lộ vẻ hoảng sợ và lúng túng.

Người đàn ông cười ha hả.

- Chú còn nhớ, lúc con mới lên núi, chuyện gì cũng ko biết, mỗi khi có vấn đề tu luyện thì lại kiếm chú để hỏi, chú có hỏi con, tại sao không tìm sư huynh trưởng môn, mà cứ hỏi chú, con nói là sư phụ dữ quá, còn sư thúc không chửi con ngu, lúc đó chú đã nghĩ, trong tương lai, thành tựu của con sẽ không tầm thường, lúc nhỏ đã dám biến báo, không giống đám đệ tử kia, cứ trừng mắt chịu chửi cũng không biết đi hỏi sư bá đồng môn khác, đáng tiếc, con vẫn chưa thực sự nhìn thấu mọi việc, đã 80 mấy năm rồi, tại sao vẫn cứ quanh quẩn mãi ở chỗ bắt đầu của Tiên Thiên?

“Phịch phịch”

Ngọc Ki Tử bỗng quỳ xuống dưới đất, cả người giật mình 1 cái, nặng nè cúi lạy sát đất trước mặt mọi người, hô to:

- Ngọc Ki Tử, bái kiến sư thúc Lăng Hư Tử.

- Sư thúc Lăng Hư Tử?

Vân Miểu sư thái đứng 1 bên hình như cũng nghĩ ra điều gì đó, còn Lâm Chí Quốc và Áo Xám với vẻ mặt tràn đầy suy nghĩ.

Còn Dương Thần và Thái Ngưng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lăng Hư Tử là ai?

Còn nữa, người này nói “80 năm”, và được Ngọc Ki Tử gọi là “sư thúc”, làm sao có thể? Nếu là sư thúc 80 năm trước của Ngọc Ki Tử, thì đến giờ ít nhất cũng trăm mấy tuổi rồi, tại sao lại có dáng vẻ như 1 người thanh niên? Thậm chí còn trẻ hơn cả gã Dương Thần 24 tuổi.

Lăng Hư Tử thở dài nói:

- Chẳng trách tại sao con không thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên, thì ra là bị người sư huynh cố chấp của chú dạy hư rồi, hành lễ như vậy có ý gì, cúi lạy chú, chú không phải là thần phật, Ngọc Ki Tử không cần phải cúi lạy, nếu con có hiếu, gặp mặt sư thúc, phải biếu chút tiền mới đúng, mấy ngày nay chú đi dạo ở Trung Hải, thấy rất nhiều quán ăn, nhưng trên người không đủ tiền, thèm ăn quá trời.

Sắc mặt Ngọc Ki Tử nhăn nhó, gã vừa rơi vào trạng thái đờ đẫn hoàn toàn, lại nghe Lăng Hư Tử nói như vậy, buồn bã nói:

- Sư… sư thúc, bần đạo… à không Tiểu Ki Tử, Tiểu Ki Tử cũng không mang theo tiền.

Nghe Ngọc Ki Tử đỏ mặt tự xưng là “Tiểu Ki Tử” trước mặt 1 người sư thúc trẻ tuổi, Dương Thần như nhịn không được cười.

- Thôi đi, thôi di, dù sao giải quyết xong việc đêm nay, chú cũng về rồi.

Ánh mắt của Lăng Hư Tử nhìn sang Lâm Chí Quốc ở 1 bên, cười hỏi:

- Với tư cách là tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, ông hẳn đã đoán ra, ta là ai?

Vẻ mặt của Lâm Chí Quốc cười miễn cưỡng, cảm thấy ông trời đang đùa rất dai, bùi ngùi than thở nói:

- Tiền bối, chắc là người của “Hồng Mông”.

- Không sai, tôi chính là người đảm nhiệm “sứ giả Hồng Mông” 5 năm nay, năm nay, cũng là năm cuối cùng tôi đảm nhiệm, không ngờ, đến cuối năm, ông lại đem tới cho tôi 1 việc đau đầu.

Lăng Hư Tử lắc đầu thở dài nói.

Hồng Mông? Sứ giả Hồng Mông?

Là gì vậy?

Trong lòng mọi người, ngoài Lâm Chí Quốc ra, đều thắc mắc như vậy.

Lâm Chí Quốc nhắm mắt.

- Tại sao lại như vậy, trước đó, Viêm Hoàng Thiết Lữ của chúng ta đã mất đi nhiều chiến sĩ như vậy, lúc chống đỡ đến nỗi tái nhợt, Hồng Mông trước giờ vẫn như trong truyền thuyết, hư vô mờ mịt, không 1 chút dấu vết, nhưng giờ đây, đợi đến lúc tôi hết hy vọng đưa ra quyết định này, Hồng Mông, lại thực sự xuất hiện trước mặt tôi?

Lăng Hư Tử khẽ cười.

- Ông vẫn không hiểu sao, từ trước đến giờ Hồng Mông không từng từ bỏ mảnh đất này, là ông, lòng của ông đã dao động rồi.

Sắc mặt Lâm Chí Quốc thê lương, im lặng không nói gì.

Lúc này, Ngọc Ki Tử không kìm được, bèn hỏi:

- Sư thúc, không phải… không phải chú… sao giờ lại…

- Trời ơi, muốn nói thì cứ nói, ấp a ấp úng làm gì, chuyện gì vậy?

Lăng Hư Tử bất mãn nói.

- Phải phải phải…

Lăng Hư Tử cẩn thận hỏi:

- Năm đó chú mới 20 tuổi, không phải lúc chú đi du lịch ở Hoa Hạ, bị kẻ thù ám sát… không… không phải vậy sao? Tại sao lại.

- Con muốn nói, không phải chú chết rồi sao? Sao lại đứng trước mặt của con, đồng thời lại trẻ tuổi đến như vậy phải không?

Lăng Hư Tử như cười mà không phải cười.

Ngọc Ki Tử gật đầu lia lịa.

- Chú không nói cho con biết đâu.

Lăng Hư Tử đắc ý nói.

Mọi người im lặng 1 hồi, nhưng đồng thời cũng vô cùng lay động, người thanh niên này, thật sự là sư thúc của Ngọc Ki Tử?

Vân Miểu sư thái cuối cùng cũng nghĩ ra người đứng trước mặt là ai, kinh ngạc nói:

- Tôi nhớ ra rồi, Côn Luân Lăng Hư Tử, ông chính là… chính là kỳ tài Côn Luân ngàn năm không ai sánh bằng, Lăng Hư Tử?

Lăng Hư Tử “ừ” 1 tiếng.

- Bé gái nhỏ, cô cũng nhận ra tôi ư?

Vân Miểu nuốt nước bọt, mới nói:

- Lúc tôi còn nhỏ, đã từng nghe sư thúc tổ nói, tiền bối là bậc kỳ tài đã tu luyện Tiên Thiên Đại Viên Mãn đã đạt được bí kíp võ công mạnh nhất của Côn Luân “Càn Nguyên Vô Lượng Quyết” trong 100 năm trở lại đây của phái Côn Luân, sau này, lúc ngao du chốn hồng trần bị kẻ thù cao tay ám sát, mới không may thiệt mạng, nhưng sao lại… đồng thời, lúc đó tiền bối không phải đã 40 mấy tuổi rồi sao?

- Nhìn nội công của cô, chắc là hậu duệ của Thục Sơn, sư thúc của cô, có phải là tên đầu hói Mạc Đạo Nhiên?

Lăng Hư Tử bĩu môi nói:

- Gã đúng là nhàn quá hóa khùng, phá không nổi cảnh giới Tiên Thiên, lại có hứng nói kể chuyện cho đám vãn bối nghe.

- Quả nhiên, sư thúc đã… đột phá thành công cảnh giới Tiên Thiên, bước qua cánh cửa trong truyền thuyết đó sao?

Ngọc Ki Tử kinh ngạc nói:

- Chẳng trách, chẳng trách nhìn sư thúc trẻ đến như vậy.

Lăng Hư Tử không phủ nhận mỉm cười, nói với Lâm Chí Quốc:

- Đi theo tôi, ông đã không còn thích hợp ở lại đây nữa.

Lâm Chí Quốc đau khổ nhắm mắt, hỏi:

- Tiền bối, có thể nói cho tôi biết, tại sao đợi đến lúc Viêm Hoàng Thiết Lữ thê thảm như vậy, mới chịu xuất hiện, lúc chúng tôi chiến đấu gian khổ, sao không ra tay giúp đỡ. Truyền thuyết của Hồng Mông, là tướng quân tiền nhiệm đã để lại trước lúc chết, đây là cái tên gần như bị lãng quên, cả tôi cũng không tin. Vì sao, tiền bối thực sự tồn tại, lại không chịu cứu quốc gia lúc gặp nạn chứ?

Nụ cười trên mặt Lăng Hư Tử dần dần tan đi, nghiêm nghị nói:

- Lâm Chí Quốc, ông còn chưa hiểu sao? Gặp nạn không phải là quốc gia này, mà là chính lòng tham của ông. Ông thực sự nghĩ rằng, Hoa Hạ đã gặp phải đại nạn? Ông thực sự cho rằng Hoa Hạ hơn 5 ngàn năm kế thừa, sắp bị tiêu diệt sao?

Không chờ Lâm Chí Quốc trả lời, Lăng Hư Tử nói tiếp:

- 1 dân tộc hùng mạnh thực sự, muốn tiếp tục tồn tại, thì không thể dựa vào sự bảo vệ của số người ít ỏi để phát triển. Nếu đám thanh niên của Viêm Hoàng Thiết Lữ của bọn ông, gặp chút khó khăn, chết 1 số người, thì mấy lão già chúng tôi phải ra tay giúp đỡ bọn ông, như vậy, nếu trong lòng ai cũng có cách nghĩ này – chúng ta đã chiến bại rồi, lạc hậu rồi, cũng không sao, vì sẽ có sức mạnh tuyệt đối giúp tôi thu thập tàn cuộc…

- Cách nghĩ như vậy, chỉ làm cho tất cả thanh niên, đánh mất ý chí tiến thủ của mình.

- Cao thủ thực sự, đều đã trải qua thử thách sống chết, sau khi quanh quẩn ở biên giới của sự sống và cái chết, mới có thể hiểu ra mọi chuyện, thành tựu mới có hy vọng đột phá đến đỉnh điểm.

- Hoa Hạ của tôi, là 1 dân tộc duy nhất từ trước đến giờ không thể bị tiêu diệt trong vô số quốc gia văn minh cổ đại trên thế giới, chỗ dựa không phải là sự tồn tại của “Hồng Mông” chúng tôi, mà chính là mỗi người dân Hoa Hạ thực thụ, mang trong người dòng máu bất khuất kiên cường, chống lại kẻ thù đến cùng tràn đầy tự hào.

- Chỉ có không ngừng rèn luyện bước qua máu lửa, tài năng của dân tộc mới có thể không ngừng được tiếp tục kế thừa.

- Ông là tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, không những không tin vào bản thân, mà còn không tin vào thuộc hạ của mình, chỉ cảm thấy ông trời không công bằng, bất công với nhà họ Lâm của ông. Làm như tất cả người dân Hoa Hạ đều thiếu nợ ông ko bằng…

- Ngu xuẩn đến hết mức! Ông cho rằng, những chiến sĩ Viêm Hoàng Thiết Lữ đã hy sinh vì điều gì!? Ông cho rằng, những chiến sĩ đó cho dù biết phải phơi thây nơi chiến trường, cũng phải điều mình chiến đấu vì dân tộc này là vì điều gì?

- Cả bọn họ biết rằng sẽ chết, cũng không chút do dự đứng trước mặt của ông, ông là người chỉ huy, chưa gì đã không kìm không nổi… ông xứng đáng với sự tin tưởng của tướng quân tiềm nhiệm, xứng đáng với những thuộc hạ này, với tấm lòng nhiệt huyết của những người thanh niên đó sao?

Lăng Hư Tử nói xong, Thái Ngưng, Vân Miểu sư thái đều tỏ ra hơi đau xót, đồng thời cũng có chút sục sôi, trong lòng trào dâng.

Sắc mặt của Lâm Chí Quốc thì tái nhợt, sắc mặt đau thương đứng đó như người mất hồn, không thể nói thêm lời nào nữa.

- Xong rồi, điều cần nói đã nói hết, giờ tôi sẽ thực hiện 1 trong 2 nhiệm vụ của Hồng Mông, đưa ngươi đi.

Lăng Hư Tử nói xong, đi về hướng Lâm Chí Quốc.

Nhưng, kẻ cứ đứng 1 bên không nói gì – Áo Xám, đã nhanh chóng lách mình về phía trước mặt của Lâm Chí Quốc, trên gương mặt đầy nép nhăn, lộ vẻ đau buồn.

- Muốn đưa lão gia đi, hãy giết Áo Xám này trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.