Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 49: Trầm mặc quyền trượng




Ôn Uyển vừa về tới phòng ngủ, Duệ ca nhi nhìn thấy Ôn Uyển thì hừ hừ, tỏ vẻ hắn đói bụng. Ôn Uyển ôm lấy hắn, tiểu tử liền hướng về phía lương thực của mình cọ cọ, có chút gấp gáp không thể đợi tiếp.

Ôn Uyển vuốt đầu Duệ ca nhi, cái bộ dạng này, hẳn không phải là xuyên qua hay trọng sinh rồi. Như thể nếu trọng sinh sống xuyên qua, sẽ không cần phải bú sữa mẹ vậy! Lão đại nhà nàng hình như không chút nào quan tâm đến mọi chuyện a. Trong lòng Ôn Uyển tự an ủi, là mình suy nghĩ nhiều. Nàng cho rằng lão đại chính là một thiên tài, một thiên tài làm cho nàng bớt lo.

Cẩn ca nhi phải sau khi Duệ ca nhi ăn xong mới tỉnh lại, mỗi lần đều như vậy, luôn tỉnh muộn hơn một bước. Ôn Uyển lại cho bé ăn, Cẩn ca nhi chỉ có thể ăn nửa bụng. Chờ Ôn Uyển không còn sữa nữa, tiểu tử này có đói bụng, cũng chỉ có thể ậm ừ bú sữa của bà vú thôi.

Bình thường sau khi cho bé ăn xong, Ôn Uyển sẽ đi theo hai đứa nhỏ thủ thỉ một hồi. Nhưng hôm nay Ôn Uyển không có trò chuyện với đám nhỏ, tự mình ôm lấy Duệ ca nhi, Hạ Dao ôm Cẩn ca nhi: “Quận chúa, ta nghĩ sau này Cẩn ca nhi khẳng định sẽ nói người thiên vị Duệ ca nhi.”

Ôn Uyển không có đồng ý: “Yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử bình đẳng. Đến khi bọn hắn hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không cảm giác được ta nặng bên này nhẹ bên kia.” Mặc dù nói không làm được trăm phần trăm công bằng, nhưng chín mươi chín phần trăm, vẫn có thể làm được.

Ôn Uyển ôm con ra ngoài, Giang Lâm đứng lên. Nhìn hai đứa bé nằm trong tã lót, lớn nhìn Giang Lâm một cái liền cảm thấy không có hứng thú, còn lại nhỏ thì xoay tròn mắt nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện. Giang Lâm khen ngợi: “Hai công tử đều thật tốt.” Nói xong, đem lễ vật đã chuẩn bị đặt trong tã lót, lễ vật là hai phần giống nhau như đúc.

Ban đầu Ôn Uyển cảm thấy Giang Lâm rất không tệ, nếu được còn có thể làm bằng hữu tri kỷ. Nhưng trải qua lần thử dò xét tiểu Giang thị lần này, trong lòng Ôn Uyển có chút ngán ngẩm. Cho nên trong lời nói, mang theo nhàn nhạt xa cách.

Giang Lâm tất nhiên cũng phát giác ra được, có điều nàng chỉ là người đi lướt qua, cũng không phải thật sự muốn cùng Ôn Uyển kết thâm giao. Cùng Ôn Uyển kết giao sâu, cũng không phải là chuyện tốt, vì rất có áp lực. Giang Lâm nói thêm hai câu khách sáo với Ôn Uyển liền cáo từ.

Ở trên đường trở về, Giang Lâm nhớ tới ánh mắt của Ôn Uyển, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Tiểu tâm tư này của nàng, đoán chừng đã bị Ôn Uyển nhìn ra rồi. Danh tiếng của Ôn Uyển Quận chúa, thật chẳng phải hư danh. Cùng người như vậy chung đụng, tố chất tâm lí quả thật không phải mạnh bình thường.

Giang Lâm đối với tràng hôn sự này. Có chút do dự: “Ma ma, ngươi nói xem. Ôn Uyển Quận chúa lợi hại như thế. Sau này nữ nhi của ta làm con dâu nàng, có phải rất có áp lực hay không, ngày ngày trôi qua sẽ mệt chết đi?” Ôn Uyển nếu biết nàng ta nói câu này tuyệt đối muốn thổ huyết. Trải qua chuyện lần này, ý niệm kết thành thân gia với Yến Kỳ Hiên, liền bị chặt đứt.

Quảng ma ma lắc đầu: “Sau này tiểu thư chỉ gả làm con dâu của Ôn Uyển Quận chúa, cũng không phải làm người nối nghiệp. Cái gì mà áp lực với không áp lực. Hơn nữa, nhìn Quận chúa hôm nay đối với thế tử phi nhàn nhạt, đoán chừng Quận chúa vẫn còn không muốn đâu! Như vậy cũng tốt, đến lúc đó thế tử cũng không thể trách trên đầu thế tử phi. Thế tử phi cũng đừng lo lắng. Dù sao vẫn còn sớm, có lẽ hài tử trong bụng chính là thiếu gia! Cho dù là tiểu quận chúa, ít nhất cũng phải mười mấy năm sau. Quận chúa không phải nói. Không đến mười lăm tuổi sẽ không cho thiếu gia nghị hôn. Mười mấy năm sau ai biết chuyện sẽ thế nào.” Thật ra bà rất mong chờ tiểu quận chúa tương lai trở thành thế tử phu nhân. Nhưng nếu hai người đều không có ý này, vậy coi như thôi đi.

Giang Lâm cũng nhíu chân mày. Chuyện này, thế tử cũng thật hoang đường, ở đâu có chuyện lấy nữ nhi thân sinh của mình đi ra ngoài nói giỡn. Hôm nay còn bị người ta ghét bỏ, nói ra nàng liền bực bội.

Quảng ma ma cũng nhìn ra trong lòng Giang Lâm không thoải mái: “Thế tử phi, người cũng đừng phiền não. Người không nhìn thấy La thế tử cũng muốn gả nữ nhi sao? Tình nghĩa giữa thế tử cùng Phất Khê công tử, ai cũng không sánh bằng. Chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt. Dù sao tình huống xấu nhất, thì đưa tiểu quận chúa đến nơi hơi xa một chút.” Đây cũng là kết quả tệ nhất.

Giang Lâm hạ giọng: “Cũng là Ôn Uyển Quận chúa mệnh tốt, sinh liền hai nhi tử. Khụ, phúc khí không phải ai hâm mộ là có thể có được. Ôn Uyển Quận chúa không chỉ có thủ đoạn, mà còn có năng lực xuất chúng, có tài sản bậc này. Tài hoa xuất chúng là chuyện tốt, nhưng nữ nhân danh tiếng vang dội như vậy, nếu không gặp được Bạch Thế Niên, người nói xem có ai dám cưới nàng. Cho dù có cưới, cũng sẽ bị đè chết. Ôn Uyển Quận chúa, vận khí thật không phải quá tốt a!” Bạch Thế Niên không phải người bình thường, hắn là nam nhân duy nhất có thể nổi danh cùng Ôn Uyển. Còn là nam nhân có lòng dạ rộng lớn, nếu không, với địa vị kia của Ôn Uyển, có thể gả đi ra ngoài thật đúng là chuyện lạ.

Quảng ma ma thấy trong mắt Giang Lâm có hâm mộ liền than thở: “Thế tử phi, như lời người nói, hâm mộ cũng không hâm mộ nổi. Đại Tề ta hơn hai trăm năm, cũng chỉ có một vị tôn quý Quận chúa. Cho dù như thế, cũng phải qua một hồi bảy tai tám họa mới đến được. Thế tử phi, tiểu thư xuất giá trong phủ đệ, ai không hâm mộ tôn sùng địa vị của thế tử phi. Còn muốn nhìn thế tử phi có thể đứng vững gót chân trong gia tộc.” Ý của Quảng ma ma là làm người phải biết đủ. Đứng ở góc độ của người khác, nàng cũng được người ta hâm mộ như vậy. Nếu cứ hâm mộ so sánh với Quận chúa, rất dễ chui vào ngõ cụt. Ôn Uyển Quận chúa, hơn hai trăm năm nay mới chỉ có một vị thôi. Không phải cứ hâm mộ ghen tỵ mà tới được.

Giang Lâm cười: “Là ta đầu óc mụ mẫm. Nhưng ngươi nói cũng đúng. Nếu thật sinh nữ nhi, cho dù Quận chúa lợi hại, nhưng nghe Mai nhi nói đến nàng, cũng là khuôn mặt than thở, đối với người khác rất hiền lành, như vậy, nàng đối với con dâu sẽ không khắt khe. Có điều trải qua chuyện lần này, sợ rằng Ôn Uyển Quận chúa cũng đã chặt đứt ý nghĩ này. Ta lo lắng, thế tử gia sẽ không bỏ qua.”

Ôn Uyển vẫn đang chơi đùa với hai đứa bé.

Hạ Dao nhìn Giang Lâm rất không vừa mắt: “Quận chúa, thế tử phi Thuần Vương tâm nhãn nhiều như vậy. Người tốt hơn là đừng suy tính. Tương lai nhất định sẽ đem cô nương dạy thành nhiều tâm nhãn giống như nàng.”

Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi, để cho Cẩn ca nhi ở một bên nhìn. Thường nói hài tử khóc có sữa uống. Nhưng Ôn Uyển cũng không theo cái lệ này, so với thích khóc thì nàng càng thích giống như Duệ ca nhi không khóc không làm khó hơn. Hơn nữa sau này nàng còn muốn lão đại thiên về ổn trọng, thì Cẩn ca nhi cũng có người trông coi. Có thể bớt cho nàng không ít chuyện. Dĩ nhiên, nếu bàn về thương yêu, đương nhiên là yêu thương giống nhau.

Thật ra có đôi khi Ôn Uyển cảm thấy, cha mẹ thiên vị quá nhiều, đối với hài tử mà nói, không phải là yêu thương, mà là hại con. Bỏ qua anh em khác mẹ, trường hợp này đã cách bụng, có thể vì lợi ích, không thân cận là rất bình thường. Thậm chí rất nhiều huynh đệ ruột cả đời không qua lại với nhau, nguyên nhân chủ yếu chính là vì cha mẹ thiên vị. Thiên vị một chút thì không sao, nhưng nếu hoàn toàn không để ý mà thiên vị, thì chỉ khiến cho tim của những nhi tử khác rét lạnh. Ôn Uyển nghe được rất nhiều bát quái, trong đó có một chuyện đặc biệt làm cho nàng không hiểu. Một số người nói con lớn khó sinh nhất, thiếu chút nữa lấy luôn mạng của nàng, cho nên đặc biệt chán ghét con lớn nhất, mà yêu thích tiểu nhi tử dễ sinh hơn. Nói thật, Ôn Uyển không thể hiểu, sinh dễ hay sinh khó, đó là do hài tử định đoạt sao? Ôn Uyển không giải thích được, cũng chỉ có thể coi là một loại tâm lý biến thái. Nhưng như vậy, trước lúc thành thân thì không sao. Nhưng một khi thành thân, có thê tử, khó tránh khỏi những chuyện đáng tiếc. Ngươi cũng không thể trách thê tử thổi gió bên gối, lòng người cũng là thịt, tại sao phải nặng bên này nhẹ bên kia? Cứ thế mãi, sẽ khiến cho huynh đệ ruột cuối cùng cả đời không qua lại với nhau.

Ôn Uyển đặt hài tử xuống, không đồng ý với Hạ Dao, phát biểu ý kiến của mình: “Tại sao lại không thích có tâm nhãn? Sau này nàng đem cô nương dạy dỗ khéo léo, có trái tim thất khiếu linh lung không phải rất tốt sau. Chẳng lẽ ngươi hi vọng sau này Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi cưới kẻ ngu dốt, chỉ biết làm ầm ĩ .”

Hạ Dao có chút kinh ngạc: “Quận chúa. Người không phải là không thích kẻ nhiều tâm nhãn đó sao?” Chẳng lẽ lại thay đổi rồi. Vì nữ nhi của thế tử Thuần Vương mà thay đổi. Đây thật không giống tác phong của Quận chúa.

Ôn Uyển nở nụ cười: “Ta lúc nào thì nói không thích nhiều tâm nhãn. Ở trong mắt người khác, không phải ta cũng nhiều tâm nhãn sao? Nhưng cho tới bây giờ ta không có tồn tại tâm tư hại người đấy thôi. Tương lai trọng trách của Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi không nhẹ, cưới vợ nhất định phải là người có thể chống đỡ gia đình của chính bọn hắn. Ngươi cho rằng người người đều có thể như ta, làm ổ trong nhà không giao tế với bên ngoài sao? Ta là đặc thù, vợ của bọn hắn nhất định là phải đi ra ngoài xã giao. Thông tuệ, tài giỏi, tâm cơ, những thứ này nhất định phải có, chỉ cần tâm tính tốt, nơi nào còn yêu cầu nhiều như vậy. Về phần nói quá lợi hại áp chế không nổi? Ngươi đừng quên, Bạch tướng quân nhà ngươi cũng áp chế không nổi ta. Hai người sống với nhau, chỉ cần một lòng muốn cuộc sống hòa hợp, người nào chiếm thượng phong người nào chiếm hạ phong thì có quan hệ gì.”

Hạ Dao nháy mắt, nàng có thể nhìn ra. Sau này Quận chúa, nhất định sẽ là một mẹ chồng tốt vô cùng. Nhà người khác, có ai nguyện ý nhi tử bị vợ đàn áp chứ: “Quận chúa thật không để ý chuyện Giang Lâm lợi dụng lần này sao?”

Ôn Uyển cười: “Ta vốn muốn cùng nàng làm bằng hữu. Chẳng qua hiện nay nhìn thấy, thật không có cái duyên phận này. Có làm con gái thân gia hay không, đến lúc đó phải nhìn xem có duyên phận hay không?” Nếu hài tử nhà nàng coi trọng, cô nương có thể qua nàng mắt, Ôn Uyển cũng không phản đối. Bây giờ nói những thứ này vẫn còn hơi sớm.

Thời điểm Hạ Dao đi ra ngoài, chớp mắt một cái đã len lén cho người đem cái này tin tức tiết lộ cho La thế tử phi, dĩ nhiên cũng tiết lộ cho thế tử phi Thuần Vương. Sau đó Hạ Dao lại suy tư, nàng dâu là phải nhìn trước, biết gốc biết rễ, sẽ yên lòng hơn.

Ôn Uyển mỗi ngày lấy trêu chọc nhi tử làm thú vui. Trong kinh thành, cũng bởi vì sổ con của một vị quan viên mà bắt đầu náo nhiệt lên. Trình sổ con chính là Lễ bộ hữu Thị Lang, nói hoàng đế lên ngôi đã đến sáu năm, hôm nay quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, hoàng đế cũng nên nạp thêm tần phi, kéo dài huyết mạch hoàng gia.

Ba năm trước khi hòang đế mãn hiếu, đại thần cũng đề nghị nạp thêm tần phi. Đáng tiếc hoàng đế không đồng ý. Sau lại lục tục mấy vị mỹ nhân vào cung, nhưng đó là ở kinh thành, trong phạm vi nhỏ. Nhân số vào cung cũng ít đến đáng thương. Sổ con lần này, vốn cho rằng hoàng đế sẽ cự tuyệt giống như trước. Đáng tiếc, mọi người đều tính sai, hoàng đế đồng ý nạp thêm phi tần. Cô nương xuất thân tứ phẩm trở lên, mười bốn tuổi trở lên, mười tám tuổi trở xuống, chưa lập gia đình, đều có thể tham gia cung tuyển.

Tin tức giật gân như vậy, muốn Ôn Uyển không nghĩ cũng khó, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của Ôn Uyển chính là hỏi Hạ Dao “Lần cung tuyển này, có phải ngươi ở sau lưng thúc đẩy không?”

Hạ Dao không nói chuyện, trầm mặc, ở một tầng ý tứ khác chính là không phản đối.

Ôn Uyển khẽ thở dài: “Ngươi cần gì phải làm vậy? Chuyện này lớn thế này, còn không biết gây họa đến bao nhiêu lương gia nữ tử.”

Hạ Dao đầu đầy hắc tuyến: “Quận chúa, thánh chỉ nói tất cả là cô nương nhà quan viên tứ phẩm trở lên. Lương gia nữ tử thì không sao rồi. Lương gia nữ tử, cho dù nghĩ vào cung, cũng không có tư cách này.” Hoàng cung hậu viện là địa phương tôn quý nhất thiên hạ. Nhìn ý tứ của Quận chúa, lại nghe cái giọng điệu này, người không biết còn tưởng nàng muốn đem những cô nương này bán vào kỹ viện.

Ôn Uyển không có lên tiếng. Cảm giác, trong lòng không đành. Những nữ tử xinh đẹp thuần khiết kia, sẽ phải đưa đầu vào cái chảo đen đục nơi hậu cung.

Nói quá nhiều…, Hạ Dao cũng biết Ôn Uyển than thở gì. Hạ Ảnh đi vào thấy không khí có chút trầm mặc, thì hơi kinh ngạc. Chờ Hạ Dao ám hiệu Quận chúa nghe hoàng thượng chọn mỹ nhân có chút tức giận. Hạ Ảnh liền đoán được nguyên nhân Ôn Uyển sinh khí: “Quận chúa là vì Hạ Dao âm thầm làm việc, thúc đẩy lần cung tuyển này, cho nên trong lòng không vui?” Dù sao Ôn Uyển tâm từ thủ nhuyễn, trong lòng bọn họ đều có ấn tượng, ai cũng sửa đổi không được.

Ôn Uyển biết lúc này hờn dỗi là không hề có đạo lý. Nhưng trong ngực hoảng hốt. Ôn Uyển đối với hậu cung đã có một loại chán ghét theo bản năng. Nơi đó đẹp như thiên đường, nhưng cũng bẩn thỉu như địa ngục. Những năm này, Ôn Uyển đều né tránh hậu cung, lại càng không nguyện ý cùng nữ nhân trong hậu cung tiếp xúc. Nếu không phải cần thiết, Ôn Uyển thật sự cả đời cũng không muốn đi vào nơi đó.

Hạ Ảnh đưa hoa trong tay thả vào bình. Mỗi ngày Ôn Uyển đều muốn nhìn thấy những đóa hoa tươi mới rực rỡ, nói rằng nhìn rất thoải mái. Cho nên trong phòng mỗi ngày cũng đều thay hoa tươi. Hạ Hương trông coi noãn phòng trồng hoa trong phủ Quận chúa, không so sánh với hoàng cung quý tộc khác. Cung ứng cho nhu cầu của một mình Ôn Uyển vô cùng dư dả.

Hạ Ảnh thay hoa xong, mới uyển chuyển nói “Quận chúa thật là đa tâm. Chuyện này chính hoàng thượng hạ thánh chỉ yêu cầu cung tuyển, không liên quan đến Quận chúa. Cho dù Hạ Dao có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể làm chủ thay quân chủ được. Quận chúa hoàn toàn không cần phải đau lòng. Cho dù không có Hạ Dao, không được bao lâu cũng sẽ nạp tần phi . Vì chuyện tình không liên quan mà đau lòng, đây không phải là tác phong của Quận chúa.” Lời này mới là căn bản. Người làm chủ chân chính là hoàng thượng, Hạ Dao nhiều nhất chẳng qua chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu mà thôi.

Nếu không phải Hạ Dao khơi ra, Ôn Uyển nhiều nhất chỉ than thở hai câu. Nhưng cũng bởi vì Hạ Dao đi làm, mặc dù Ôn Uyển biết Hạ Dao chỉ là một người thêm lửa, người quyết định chân chính là hoàng đế. Nhưng trong lòng Ôn Uyển vẫn còn chút không thoải mái: “Ta biết ý của các ngươi. Chỉ là nhiều cô nương trẻ tuổi như vậy.” Nói tới đây, dường như có chút dao động.

Hạ Ảnh bất đắc dĩ cười nói: “Quận chúa, đối với người là thạch tín, nhưng đối với người khác lại là mứt hoa quả.” Nàng có chút bất đắc dĩ, ý nghĩ của Quận chúa có đôi khi làm cho người ta không bắt kịp.

Có lẽ phải, có lẽ không, bất quá đây đều là mệnh: “Lần này coi như xong, loại chuyện này, sau này ngươi đừng làm nữa.”

Hạ Dao đáp ứng rất sảng khoái: “Quận chúa yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ không làm.”

Ôn Uyển lầm bầm một câu, hi vọng ngươi nói được làm được. Sau đó lại chơi đùa với nhi tử nhà mình. Có hai tiểu tử, Ôn Uyển cảm thấy cuộc sống trôi qua vẫn tương đối vui vẻ. Ôn Uyển không nguyện suy nghĩ đến người kia ( là không dám suy nghĩ, sợ suy nghĩ nhiều thì trong lòng khó chịu ).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.