Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 29: Tiểu Văn Lệ




Điểm trọng yếu nhất chính là, Liễu Tiểu Đồng là một người giỏi về suy tư và nghiên cứu, nếu như hắn có thể phát hiện, nghiên cứu ra một số thành quả trọng yếu trong quá trình trồng dược thảo, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với kế hoạch của Tùy Qua. Thần Nông tiên thảo bí quyết, mặc dù thần kỳ, nhưng cũng không phải vạn năng, Tùy Qua còn chưa đến mức tự phụ có thể một mình giải quyết tất cả vấn đề.

Hiện tại, cho dù lần này Tùy Qua có thể trang bị thêm mấy trăm, hơn ngàn cái nhà kính, nhưng số thảo dược trồng được cũng chỉ có thể như muối bỏ biển, còn xa mới có thể ảnh hưởng đến cục diện của ngành nghề trung y, thuốc bắc.

Nhưng, nếu như Liễu Tiểu Đồng có thể thành công trồng ra một nhóm dược thảo, ý nghĩa sẽ không phải chuyện đùa. Nói như vậy, ý nghĩa có thể tiếp tục khuếch trương đại quy mô, từ từ ảnh hưởng đến cả ngành nghề trung y và thuốc bắc.

Có đầy đủ dược thảo thượng đẳng, thuốc bắc mới có thể khôi phục vinh quang xưa kia, có địa vị ngang hàng với thuốc tây, thậm chí chân chính vượt ra khỏi biên giới, kiếm tiền trên người đám người ngoại quốc.

Sau khi nói chuyện với Liễu Tiểu Đồng, Tùy Qua ra khỏi phòng thí nghiệm, gọi điện thoại cho Ninh Bội.

- Tùy Qua, có phải có chuyện gì cần tôi hỗ trợ hay không?

Ninh Bội nói:

- Hiện tại chúng ta đã là thân thích, có chuyện gì, cậu chỉ cần mở miệng là được.

- Chuyện mượn phòng thí nghiệm phải cám ơn Bội tỷ.

Tùy Qua nói:

- Hôm nay điện thoại cho chị, đích xác là có chút việc, nhưng không tìm chị hỗ trợ, mà muốn nói chuyện làm ăn với chị.

- Ai nha, Tùy Qua à, Bội tỷ đợi lời này của cậu lâu lắm rồi.

Ninh Bội vui vẻ nói:

- Tôi đã nói rồi, hiện tại chúng ta đã có quan hệ họ hàng, có chuyện tốt gì, cậu cũng phải nghĩ tới chúng tôi có phải không. Đúng rồi, có phải cậu tính toán giao quyền kinh doanh dược phẩm của công ty cậu cho tôi không?

- Chuyện tôi sắp nói còn có ý nghĩa và tiềm lực hơn nhiều.

Tùy Qua nói:

- Bằng không, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi, tôi đến chỗ chị nhé?

- Không cần, sao có thể để đại lão bản như cậu đích thân đến đây chứ.

Ninh Bội vui vẻ nói:

- Cậu đang ở giáo khu Phát Phong sao? Một lát nữa tôi đến.

- Được, tôi ngồi ở quán cà phê ở cửa trường học chờ chị.

Tùy Qua nói.

Mười mấy phút sau, Ninh Bội quả nhiên vô cùng lo lắng chạy đến.

Chỉ có điều, sau khi nghe Tùy Qua nói chuyện, Ninh Bội lập tức trợn tròn mắt:

- Tùy Qua, cậu đang nói đùa với tôi sao? Tùy đại lão bản, cậu nhìn kỹ xem, Bội tỷ này có giống người đi trồng dược thảo ngoài ruộng không?

- Nếu chị đội nón cỏ, mặc nông trang, tuyệt đối cũng là mỹ nữ cấp thôn.

Tùy Qua cười nói.

- Được rồi, cậu đừng trêu ghẹo tôi nữa. Mặc dù tôi không ỷ mình là phu nhân hiệu trưởng, nhưng cậu kêu tôi đi trồng dược thảo, cậu nói thứ này có thể kiếm tiền sao?

Ninh Bội nói:

- Thành thật mà nói, tôi cảm thấy không kiếm tiền được bằng những dược phẩm cậu sản xuất.

- Chị có tin tôi không?

Tùy Qua hỏi Ninh Bội.

Thấy Ninh Bội gật đầu, Tùy Qua tiếp tục nói:

- Nếu chị đã tin tôi, vậy tôi thành thật nói cho chị biết, nếu như chị nghe lời tôi, đầu tư nhà kính trồng dược thảo..., tuyệt đối có thể kiếm rất nhiều tiền. Thật ra, chị cũng biết, nếu như tôi đầu tư bỏ vốn, chẳng lẽ còn không kiếm được tiền? Chỉ có điều, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, có chuyện tốt như vậy, tôi đương nhiên phải nghĩ cho bằng hữu bên cạnh trước, đúng không?

Chuyện này sở dĩ tìm Ninh Bội, thứ nhất là cảm tạ nàng lần trước trợ giúp Tùy Qua gây dựng lại trụ sở đào tạo thực vật; thứ hai, với thân phận của Ninh Bội, có thể điều động một số nhân lực và thiết bị của Đông Đại. Cho nên, cũng là một cục diện song doanh.

- Được, tôi tin tưởng cậu.

Ninh Bội nói:

- Nhưng vấn đề cổ phần và đầu tư tài chính, cậu tính toán chuẩn bị như thế nào?

- Chị đầu tư hai trăm vạn, tôi cho chị hai mươi phần trăm cổ phần.

Tùy Qua nói.

- Hai mươi phần trăm? Cậu cũng quá hẹp hòi đi, một mình độc chiếm tám mươi phần trăm à?

Ninh Bội nói.

- Tôi chiếm năm mươi phần trăm.

Tùy Qua nói:

- Còn có một người hợp tác chiếm hai mươi phần trăm. Mười phần trăm cổ phần còn lại dành cho con gái nuôi Đường Đường, dĩ nhiên, tôi không lấy tiền của con bé.

- Được! Tùy Qua, vừa rồi tôi nói sai rồi, cậu rất hào phóng, không phải nhỏ mọn.

Ninh Bội cười nói.

Làm phu nhân hiệu trưởng, tâm tư của Ninh Bội rất linh hoạt, nàng biết Tùy Qua nhất định nhìn ra cuộc sống khốn quẫn của mẹ con Ninh Nghiên, cho nên mới đề xuất cho Đường Đường mười phần trăm cổ phần. Dĩ nhiên, Ninh Bội cũng không phải không quan tâm đến tỷ tỷ và cháu gái, chẳng qua kêu nàng thoáng cái lấy ra hơn trăm vạn cho tỷ tỷ và cháu gái, sợ rằng nàng cũng làm không được.

Vì vậy, Ninh Bội mới khen Tùy Qua hào phóng, đồng thời thầm mừng cho tiểu hài tử Đường Đường thật sự có phúc khí, gọi một tiếng “ba ba”, đã được cha nuôi hào phóng cho nhiều tiền như vậy. Chỉ sợ ngay cả cha ruột của Đường Đường, cũng không thể hào phóng với đứa bé như vậy.

- Được rồi. Đại khái là như vậy, vấn đề cụ thể như kinh phí tương quan, hợp đồng, tôi sẽ cho người nói chuyện với Bội tỷ.

Tùy Qua nói:

- Sau đó, chị cứ đợi kiếm tiền đi.

- Tùy Qua, cậu nói chúng ta cũng quen biết như vậy rồi, cậu đàng hoàng nói cho tôi biết, cậu trồng thảo dược, thật sự có thể kiếm nhiều tiền?

Ninh Bội tựa hồ không thể tin lời nói của Tùy Qua.

- Chị yên tâm, đầu tư ở chỗ tôi, bảo đảm an toàn hơn chị đầu tư cổ phiếu, quỹ ngân sách nhiều.

Tùy Qua cười nói.

- Đừng nhắc tới mấy thứ cổ phiếu đó nữa!

Xem ra Ninh Bội cũng bị thua lỗ không ít nên mới nhắc tới đã nổi giận.

- Được rồi, chuyện này cứ định như vậy đi.

Tùy Qua đứng lên nói:

- Tôi còn có chuyện, tôi đi trước.

------------------------

Sau khi Ninh Bội trở về, lập tức đem chuyện này nói với Dương Chấn Thanh.

Mặc dù đại quyền tài chính đều trong lòng bàn tay nàng, nhưng dù sao liên quan đến số tiền lớn như vậy, Ninh Bội cũng không dám một mình quyết định.

Dương Chấn Thanh suy nghĩ một lát, mới nói:

- Hai mươi phần trăm cổ phần, tương đương hai trăm vạn, đây không phải con số nhỏ. Hơn nữa, nhà chúng ta mới vừa bị tiểu tử Tùy Qua kia đánh cướp một phen, nếu đầu tư thêm hai trăm vạn tiền mặt nữa, vậy chúng ta không còn lại bao nhiêu.

- Em biết, cho nên em mới phải thương lượng với anh.

Ninh Bội nói:

- Anh cảm thấy, việc làm ăn của Tùy Qua có đáng tin không?

- Khó nói lắm.

Dương Chấn Thanh phân tích:

- Trước mắt mà nói, sản nghiệp trung y trong nước mặc dù có dấu hiệu phục hưng, nhưng cũng chỉ là dấu hiệu mà thôi. Chỉ là một số hoạt động châm cứu, vật lý trị liệu, xoa bóp bắt đầu từ từ nóng lên, nhưng bản thân trung y và thuốc bắc, vẫn nằm trong cục diện lúng túng. Nói ra cũng bi ai, đường đường cả vùng đất Hoa Hạ, trung y mấy ngàn năm truyền thừa, lại sắp đến lúc không có đất đặt chân rồi. Ngược lại thuốc tây ngoại lai lại chiếm cứ phần lớn thị trường. . .

- Ai nha, anh cũng đừng cảm khái nữa, em đang hỏi anh mà?

Ninh Bội vội la lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.