Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 20: Không có tiền? Thật ngại…




Đáng tiếc. . .

Chữ "Bình" này liền tiện nghi cho ấu tử của Điển Vi, đồng thời cũng đặt tên cho con trai của Sa Ma Kha là Thù, trong [Sử ký - Tấn thế gia], cừu cũng là thù. Ý chính là nhắc nhở hài tử, đừng quên mối thù hôm nay.

Sa Ma Kha nhảy xuống Đan Tê, vừa mới đi qua liền thấy Lưu Biện dẫn theo tiểu Văn Cơ cùng Đổng Ký đầu đầy mồ hôi từ bên cạnh chạy qua.

- Hôi quá, hôi quá!

Lưu Biện bưng mũi, lớn tiếng nói:

- Đổng khanh bới hố phân, làm thối chết đi được. Sau này còn phải đổ vào ruộng, loại lương thực làm ra này có thể ăn sao? Dù sao thì cô sẽ không ăn, nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn rồi.

- Tam thúc, tam thúc. . .

Tiểu Văn Cơ thấy Sa Ma Kha liền dang tay chạy qua.

Sa Ma Kha nhếch miệng nở nụ cười, ngồi xổm xuống một tay ôm lấy Văn Cơ, một tay ôm lấy Đổng Ký:

- Vừa rồi các ngươi nói cái gì?

- Cha nói với Phí đại thúc, đầu xuân sẽ làm một khu đất, nói là đổ phân gì đấy. Vừa rồi chúng cháu đi xem, phân cha nói chính là. . . Buồn nôn quá, thứ đó đổ vào trong ruộng có thể ăn được thật sao?

Sa Ma Kha kinh ngạc:

- Nhị ca lấy phân ra gì?

Đổng Ký ghé vào bên tai Sa Ma Kha thấp giọng nói:

- Tam thúc, chính là phân người!

Sa Ma Kha không khỏi ngạc nhiên. . .

Nói thật thì Sa Ma Kha vẫn không quá lý giải đối với ý nghĩ của Đổng Phi. Có đôi khi, nhị ca này hay làm mấy việc ngạc nhiên cổ quái, thường thường hiệu quả rất tốt. Tỷ như trước kia y làm ra bàn đạp và móng ngựa sắt. Sau khi phổ cập toàn quân, khiến cho sức chiến đấu của kỵ quân chí ít đề thăng trên ba thành.

Đừng coi thường ba thành này, ở trên chiến trường ba thành đại biểu cho tỷ lệ còn sống.

Còn có la bàn mà Đổng Phi làm ra, công nghệ đơn giản hoá rất nhiều không nói, hơn nữa thể tích cũng trở nên rất nhỏ.

Có người nói thứ đó là nhị ca làm ra tại Nam Sơn. Dưới sự cải tiến của Mã Quân và Bồ Nguyên đã bắt đầu sản xuất số lượng lớn. Sa Ma Kha sống trong núi từ bé, tự nhiên rõ ràng thứ đó có thể sản sinh công dụng lớn thế nào.

Nhưng đổ cái đó vào ruộng...

Nhị ca lại muốn làm cái gì đây?

Lưu Biện đã 16 tuổi rồi, nhìn qua đã chín chắn hơn trước đây rất nhiều.

Trải qua đại nạn tại Lâm Kinh, Lưu Biện đã thay đổi rất nhiều. Tính tình vẫn có chút nhu nhược như trước, hoặc là dùng khoan dung độ lượng tới giải thích, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn. Tuy nhiên trên xử lý công việc đã quả quyết hơn rất nhiều. Hắn học được một việc, đó chính là vô điều kiện tín nhiệm Đổng Phi. Ở trong lòng Lưu Biện tin tưởng, chỉ cần Đổng khanh còn sống, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.

Sau khi Hà thái hậu đến Trương Dịch, từng nghiêm túc nói chuyện qua với Lưu Biện.

- Vương nhi, con cảm thấy Đổng khanh thế nào?

- Đổng khanh. . . là người tốt.

- Vương nhi, ai gia muốn con nhớ kỹ, bất cứ lúc nào chỗ nào, con đều phải vô điều kiện tin tưởng Đổng khanh. Đổng khanh mặt mũi hung ác, nhưng trong lòng thì cực kỳ trung trinh. Con còn nhớ năm đó một câu các ngươi từng nói qua không? Con không phụ y, y cũng sẽ không phụ con... Thiên hạ bắt đầu đại loạn, Hán thất chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Chung quy có một ngày, Đổng khanh sẽ giúp con đăng cơ lần nữa. Khi đó bên cạnh con sẽ tụ tập một nhóm người, phương diện này không thiếu gian trá tiểu nhân, vì tranh quyền đoạt lợi mà bôi nhọ y. . .Con nên làm thế nào?

Lưu Biện ngây ngẩn cả người:

- Con. . .

- Con là người rộng lượng, nhưng tai thì mềm. Tương lai Đổng khanh chinh chiến tại ngoại, chung quy sẽ có người nhân cơ hội đưa lời gièm pha. . . Vương nhi, con phải nhớ kỹ, tin tưởng Đổng khanh. Chỉ có như vậy, Hán thất ta có lẽ còn có ngày phục hưng, đừng bị tiểu nhân che mắt.

- Hài nhi nhớ kỹ!

Bắt đầu từ ngày đó, Lưu Biện càng thêm khắc khổ học tập.

Đồng thời, hắn càng thêm tin tưởng, chỉ cần có Đổng Phi, Hán thất nhất định có thể khôi phục.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hắn thường xuyên đi theo bên cạnh Đổng Phi. Chỉ là lần này, Lưu Biện có phần không chấp nhận được.

Sau khi Sa Ma Kha bái kiến Lưu Biện liền đi vào noãn trướng.

- Tẩu tẩu!

Sau khi Nhậm Hồng Xương sinh con, cũng không bởi vậy mà mập lên, ngược lại trải qua Tế Từ chăm sóc, trở nên càng kiều diễm hơn.

Thấy Sa Ma Kha đi vào, Nhậm Hồng Xương cười nói:

- Sao tam thúc lại có hứng thú tới đây?

- Nhị ca đang làm cái gì?

- A, trước đó vài ngày phu quân phát hiện dùng cày thôi không đạt hiệu quả cao, cho nên cùng bọn Đức Hoành cải tạo một chút. Nên vừa mới chế tạo ra một chiếc, liền vội vàng gọi mọi người tới xem, có muốn đích thân thao tác.

Đang nói hình như Nhậm Hồng Xương nhớ tới chuyện gì:

- Tỷ tỷ, phu quân hình như rất thuần thục công việc đó. . . Chẳng lẽ trước đây phu quân từng làm ruộng sao?

Đổng Lục ngạc nhiên lắc đầu:

- Trước đây khi tại mục trường mỗi ngày hắn ngoại trừ luyện võ thì chỉ đọc sách, cũng chưa thấy qua hắn làm mấy việc này. Hì hì, nhưng mà có đôi khi phu quân rất cổ quái, có lẽ kiếp trước hắn từng làm công việc này.

Đây vốn là một câu nói đàu, nhưng đã nói trúng chân tướng bên trong.

Kiếp trước mặc dù Đổng Phi là một nhân viên kiểm lâm, nhưng cũng không xem như xa lạ đối với trồng hoa mầu.

Trước đây y không có chú ý, nhưng sau khi đi tới Trương Dịch, khi bình tâm quan sát phong cảnh ở đây, y phát hiện ra một việc.

Trong trí nhớ tại kiếp trước, bởi các loại nhân tố nên trong sơn thôn vẫn duy trì thói quen trồng trọt tương đối truyền thống.

Tại phương diện này Phí Ốc có thể coi là chuyên gia. Sau khi giải thích kết cấu của cày, Đổng Phi dựa theo ký ức vẽ ra một mô hình của cây cày tại hậu thế. Trong đó thay đổi lớn nhất chính là sửa càng thẳng, càng dài của cày trước đó thành cày cong, cày ngắn. Đồng thời ở trên đầu càng lắp một mâm cày có thể tự động chuyển động, khiến cho nó nhỏ và nhẹ hơn, đồng thời cũng dễ dàng cho nó quay đầu. Thao tác linh hoạt, thuận tiện, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực cùng sức kéo, rất thực dụng.

Đương nhiên, phương diện này phần lớn là do ba người Mã Quân Phí Ốc cùng Cam Tín chung sức nghiên cứu, Đổng Phi đưa ra chỉ là lối suy nghĩ.

Nhưng chính nhờ lối suy nghĩ này đã khiến cho cây cày vốn xuất hiện tại Đường triều đã sớm xuất hiện.

Chiếc cày đầu tiên này được Cam Tín mệnh danh là cày Tây Bình.

Đổng Phi xem như người kiếp trước thao tác qua cây cày càng cong này, đối với sự xuất hiện của cày Tây Bình đương nhiên tiếng nói rất lớn.

Sau khi tự mình thao tác một phen, Đổng Phi toát mồ hôi, cười ha ha đi lên bờ ruộng.

- Tái Thành, hình như vẫn còn chưa thoải mái lắm.

Ba người Phí Ốc Mã Quân Bồ Nguyên nghe vậy vội vã hỏi:

- Chủ công, chỗ nào chưa thoải mái.

- Hình như thiếu thiếu cái gì. . . Tỷ như độ mất sức, hướng nắm tay, hình như rất trắc trở. Còn có, trống các thứ khác nhau, cũng có yêu cầu thâm canh và thiển canh, nếu như có thể điều giải một chút, có thể cày sâu bừa kỹ rồi.

- Việc này...

Khái niệm Đổng Phi đề xuất ra thật sự hơi vượt quá lý giải của ba người.

Cũng khó trách, từ khi cây cày này xuất hiện, cho đến kiếp trước của Đổng Phi, trung gian đã trải qua hơn nghìn năm. Đối với nhưng cải tiến rất nhỏ của cày vẫn chưa từng gián đoạn. Chỉ là hình dạng của cày không xảy ra biến động lớn.

Đổng Phi dựa theo ký ức của kiếp trước để yêu cầu một vật vừa mới nghiên cứu phát triển ra, đương nhiên là không quá thoả mãn.

Nhưng đối với ba người Mã Quân thì điều này đã hết toàn lực. Muốn làm cải biến thêm thì cần phải một bước thực tiễn nữa mới được.

Đổng Phi cũng không rõ nguyên lý trong đó.

Giống như là lái ô tô vậy, biết lại xe, chưa hẳn biết sửa xe.

Nhưng y cũng biết, thoáng cái hoàn thiện cày Tây Bình thì là việc không có khả năng.

Đổng Phi liền cười:

- Các ngươi không cần sốt ruột, đối với cây cày trước kia, cày Tây Bình đã có cải tiến rất lớn rồi. Một bước lên trời, đương nhiên không có khả năng, chúng ta có thể từ từ sẽ đến. Không ngừng trong quá trình sử dụng phát hiện và cải thiện. . . A, Bồ Nguyên, ngươi trở lại thông báo cho phụ thân ngươi và Cam tiên sinh, bảo họ lập tức sản xuất, đầu xuân ta muốn đưa vào sử dụng số lượng lớn.

- Vâng!

- Đức Hoành, việc mấy ngày trước ta nói cho ngươi, có chủ ý gì chưa?

- Ngài nói là máy xay gió đó hả? Đến nay tiểu nhân vẫn chưa có manh mối, nhưng đoạn thời gian trước tiểu nhân từng xem guồng nước của Tất Lam làm ra, phát hiện trong đó nếu làm chút cải tiến, đối với trồng trọt sẽ có lợi ích rất lớn. Nhưng đây chỉ là một hình thức ban đầu, cụ thể cải tiến thế nào thì vẫn phải thương nghị thêm với Kính Đạt. Phỏng chừng trong nhất thời máy xay gió khó có thể thành hình.

Đổng Phi gật đầu.

Y cũng biết, ăn một miếng không thể mập ngay. Bất luận biến hóa rất nhỏ gì cũng yêu cầu một quá trình.

Mà máy xay gió y vẽ ra vẫn là thấy trong một quyển sách, cấu tạo cụ thể bên trong thì không hề có manh mối.

Cứ để từ từ đi...

Hà Nghi Hà Mạn bưng nước ấm tới rửa bùn đất trên chân Đổng Phi.

Đổng Phi đi vào bít tất bằng vải bông mà Nhậm Hồng Xương làm cho y, xỏ giày xong, vừa đi vừa nói với Phí Ốc:

- Tái Thành, ta thường cho rằng Tây Vực này là một mảnh hoang vu, nhưng không nghĩ tới. . . Ngươi không ngại đến khắp nơi, nói không chừng có thể phát hiện ra rất nhiều thứ tốt hữu dụng với chúng ta. Ừm, lát nữa ta sẽ bảo quân sư cho ngươi một tấm yêu bài, Hà Nghi Hà Mạn, ta sẽ điều một nhóm người từ Kỹ Kích doanh cho các ngươi chỉ huy. . . Đúng rồi, gia quyến nhà ngươi đã dàn xếp thỏa đáng chưa? Có chuyện gì, không ngại nói thẳng.

Phí Ốc đã gần 30 tuổi.

Trời sinh trẻ đầu bạc tóc, khiến hắn nhìn qua hơi già.

Mặt mày rất thanh tú, có một loại khí độ chững chạc khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy rất yên tâm. Vì vậy, Đổng Phi giao Đổng Ngọc thành cho Phí Ốc quản lý.

Phí Ốc cảm kích nói:

- Huynh trưởng mạt tướng đã bán đi sản nghiệp Giang Hạ, đưa cả nhà tới Trương Dịch. Ban đầu mặc dù không quá thích ứng, nhưng hiện tại. . . Ha ha, giống như chủ công ngài thường nói, mọi việc đều cần một quá trình.

- Quen là tốt rồi, quen là tốt rồi!

Nói rồi Đổng Phi đi vào noãn trướng.

- Tam đệ sao lại chạy tới đây? Có chuyện gì sao?

Đổng Phi lau sạch tay rồi ngồi xuống ghế, ôm lấy Đổng Sóc và Đổng Hựu, cười ha ha hỏi Sa Ma Kha.

Sa Ma Kha ra vẻ rất khó xử, muốn nói lại không biết nên nói thế nào.

Đổng Lục cùng Nhậm Hồng Xương đều là người có ánh mắt, thoáng cái đã nhìn ra Sa Ma Kha có tâm sự rồi.

Lập tức, hai người đi qua ôm lấy con, nháy mắt ra hiệu một cái với đám người Phí Ốc, sau đó một người kéo tiểu Văn Cơ, một người kéo Đổng Ký rồi nói với Lưu Biện:

- Đại vương, không phải ngài nói muốn săn thú sao? Giờ chúng ta đi, xem ai lợi hại hơn?

Lưu Biện cũng không phải kẻ ngu si, đương nhiên biết Sa Ma Kha nói chuyện với Đổng Phi không hy vọng người khác nghe được.

Có thể săn thú, cũng là một việc tốt.

Đừng thấy võ nghệ của Lưu Biện không được tốt lắm, nhưng mấy năm nay tập võ cường thân, cũng có thể kéo nhị thạch cung, tự nhiên hứng thú dạt dào.

Lập tức đoàn người đi ra ngoài.

Hai người Hà Nghi Hà Mạn rất tự giác đứng trang nghiêm ngoài đại trướng.

Đổng Phi nhìn Sa Ma Kha, nhỏ nhẹ nói:

- Tam đệ, có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta là huynh đệ, đừng có ấp a ấp úng.

Sa Ma Kha do dự hơn nửa ngày mới kiên trì nói:

- Nhị ca, có phải không thích ta?

Đổng Phi ngẩn ra:

- Tam đệ sao lại nói vậy?

- Vì sao đại ca cũng chưởng binh rồi, ngay cả Hoàng đại ca vừa tới cũng có việc làm, nhưng... Ta biết, huynh nhất định là giận ta không cứu được Quý Mưu tiên sinh!

- Tam đệ!

Đổng Phi nổi giận, trợn tròn mắt, đứng lên lớn tiếng nói:

- Tam đệ sao lại nghĩ như vậy? Nghĩ năm đó, ba huynh đệ ta tại Trường Sa kết nghĩa, chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu. Một cái dập đầu xuống, đều là này đều là hảo huynh đệ.

- Thế nhưng. . .

- Việc của Quý Mưu tiên sinh không quan hệ gì với ngươi. Chỉ có thể nói, hai ta đều thiếu cảnh giác, ai cũng không cảm thấy được âm mưu bên trong. Ta không cho ngươi làm việc, cũng không phải vì ta giận ngươi, mà bởi vì nguyên nhân khác, ngươi có biết không?

Sa Ma Kha ngẩng đầu:

- Nguyên nhân gì?

Đổng Phi trầm ngâm một lát, nhỏ nhẹ nói:

- Hiện giờ chúng ta ở Tây Vực, nhưng cũng không có nghĩa là vứt bỏ Trung Nguyên. Lúc trước ta lựa chọn lui đến Tây Vực, nguyên nhân của nó rất nhiều. Nhưng chính yếu nhất chính là vì có thể tạm lánh đầu ngọn sóng, nghỉ ngơi lấy lại sức. . . Nhưng, Trung Nguyên người giỏi đông đảo, ngoại trừ Tào Tháo, ngươi có biết người ta lo lắng nhất có người nào không.

Sa Ma Kha ngẩn ra:

- Ta không biết.

- Lưu Bị, Tôn Sách!

- Như vậy thì sao nhị ca còn muốn giúp đỡ Lưu Bị?

Đổng Phi nở nụ cười:

- Kỳ thật nguyên nhân của phương diện này rất đơn giản. . . Bởi vì ta không muốn thấy Tào Tháo độc bá Trung Nguyên. Có Lưu Bị, chí ít có thể kéo dài thời gian hắn thống nhất phương bắc. Tốt nhất có thể kéo dài đến lúc ta có năng lực đoạt lại Quan Trung.

- Vậy Tôn Sách. . .

- Ngươi có nhớ, lúc trước 22 lộ chư hầu thảo phạt Lạc Dương, trong đó có một người chết ở trong tay ta, tên là Tôn Kiên?

Sa Ma Kha gật đầu:

- Ta có ấn tượng.

- Tôn Sách, là con trai của Tôn Kiên. Người này nhỏ tuổi hơn ta, càng có đầu óc hơn ta... Ha ha, ngươi có biết, ta có thể có địa vị ngày hôm nay, nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì phụ thân gầy dựng cơ sở cho ta. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta thực sự có thể đấu với bọn Tào Tháo. Luận vũ dũng, trên đời này ta không sợ ai hết, nhưng nếu như nói nội chính, nói chính trị, ta chỉ là một thường dân. . . Tôn Sách là người không thể khinh thường, lại có Chu Du tương trợ, bình tĩnh có thể thành tựu đại sự.

Sa Ma Kha gãi đầu:

- Nhị ca, Chu Du này là ai?

- Chu Du. . . Ha ha, một ngày nào đó ngươi sẽ biết người này. Người này văn thao vũ lược phi phàm, Tôn Sách được người này, như hổ thêm cánh.

- Vậy...

Loáng thoáng Sa Ma Kha nghe ra một chút mánh khóe.

Chỉ là Đổng Phi không nói ra, hắn cũng không dám xác định.

Đổng Phi khẽ vỗ vào tay vịn ghế, do dự một lát mới nhỏ nhẹ nói:

- Giả lấy thời gian, Tôn Sách nhất định chiếm được Giang Đông. . . Đây là một kết quả ta không muốn thấy. Y theo dự định trước đó của ta, tam đệ, ta muốn cho ngươi về Võ Lăng.

Về Võ Lăng?

Ánh mắt Sa Ma Kha sáng lên, đã hiểu ý của Đổng Phi. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.