Đợi Chờ Ký Ức

Chương 3




"Hừ, tâm cảnh của ta sao lại không thể chạm đến ngưỡng hoàng cấp nhỉ… Vì sao?" Diệp Phong ngồi xếp bằng trong nhà, Nguyên Đơn quyết dừng lại ở tứ phẩm, nếu đột phá một tầng nữa là võ hoàng cảnh giới. Đáng tiếc…

"Có lẽ muốn lệnh tâm cảnh đề thăng đến võ hoàng phải nắm vững cảnh giới Nghĩ thế của Nguyên Thần quyết đã." Gã thầm thở dài, đề thăng cảnh giới không thể nóng lòng. Tuy Nguyên Đơn quyết giúp tâm cảnh của gã đi trước tu vi nhưng tôi luyện tâm cảnh cũng có chướng ngại.

Võ hoàng là vô thượng cảnh giới có thể tự do thao túng thiên địa chi lực, dùng khí trường hình thành một vùng thiên địa cho riêng mình - - lĩnh vực.

Nhưng Nguyên Thần quyết sau này có hình thành khí trường không? Nếu có thì khác gì của mọi võ giả? Tất cả đều còn chưa biết nên gã không chạm vào ngưỡng hoàng cấp được.

"Diệp tiểu hữu!" Giọng Thương Khâu vang lên ngoài cửa: "Hậu tuyển nhân của mười lăm thế lực đã đến đủ, chúng nhân hẹn nhau hôm nay giao lưu tại diễn võ trường. Tiểu hữu có… muốn cùng lão phu đến tham dự chăng?"

Gã trầm tư một lúc, cũng tốt, xem xét một lượt thủ đoạn của các cường giả trẻ tuổi, có lẽ mang lại cơ hội không ngờ.

"Được rồi, chúng ta cùng đi xem." Gã chỉnh đốn lại mình rồi ra khỏi cửa.

Thương Khâu cười hớn hởn dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Kỳ thật, trước khi tuyển bạt tái khai mạc, việc các phương tuyển thủ tiến hành giao lưu không tổn thương hòa khí, cơ hồ đã thành lệ rồi. Bất quá tiểu hữu yên tâm, tuyển thủ đẳng cấp cao thường không chọn đối tượng giao lưu thấp hơn. Ngược lại những người tự tin vào thực lực thường chủ động khiêu chiên đối thủ cao cấp hơn."

"A!" Gã thấp thỏm đáp: "Tức là trừ phi mỗ chủ động khiêu chiến, bằng không tuyển thủ tam giai trở lên sẽ không quấy nhiễu?"

"Thường là vậy." Thương Khâu bất lực, xem ra Diệp Phong không có ý gì muốn thể hiện. Thương gia thường xếp cuối các kỳ tuyển bạt tái nên y rất hy vọng Diệp Phong lần này lấy được danh dự cho Thương gia. Nhưng gã không phải người trong tộc, lại đồng ý giúp Thương gia lấy được một vé, Thương Khâu không thể cưỡng cầu.

Bất quá y hy vọng Diệp Phong đánh bại vào cao giai đối thủ để Thương gia nở mày nở mặt. Mấy hôm nay, vì cái danh "võ tôn trẻ tuổi nhất" của gã mà mấy nhà đến gây hấn, nếu gã tránh né… Chúng nhân nhất định càng miệt thị Thương gia!

Trong diễn võ trường đã mở mấy vòng chiến, gã tùy ý nhìn quanh, lập tức nhếch môi.

Không phải trong các tuyển thủ của thất tông tam bang ngũ thế gia không có cao thủ lợi hại nhưng so với gã từng trải qua vô số sinh tử chiến đấu thì thủ đoạn của họ còn non lắm.

"Ồ, vị này chắc là Diệp Phong Diệp tiểu huynh đệ, võ tôn trẻ nhất đây mà." Giọng nói hờ hững vang bên tai gã.

Còn nhiều tuyển thủ chưa chọn đối thủ, nghe nói đến "võ tôn trẻ tuổi nhất" thì đều ngoái lại, ánh mắt đổ dồn hết vào Diệp Phong.

"Võ tôn trẻ nhất?" Diệp Phong lần đầu nghe thấy mình có xưng hiệu này, đảo mắt một vòng hiểu ngay tiền nhân hậu quả.

"Nếu chỉ so sánh với mọi người ở đây thì cái danh này cũng rất thích hợp với tại hạ." Gã đáp rất ngông nghênh, tại trường toàn là thiên chi kiêu tử của các thế lực, thấy gã ngông cuồng như vậy thì đều tô vẻ giận.

Gã lạnh lùng liếc nhìn, tuy gã không thích khoe khoang nhưng gây hấn kiểu này, càng lùi bước càng khiến đối phương lấn tới. Gã không phải người nhút nhát, chi bằng cứ lập uy khiến kẻ khác không dám đến làm phiền là hơn. Hơn nữa gã tự tin, mình mới là nhị giai, đối phương muốn gây sự đến đâu cũng không chọn một đối thủ hơn mình quá nhiều. Đánh bại đối thủ cùng cấp cũng không quá thể hiện.

Quả nhiên người vừa trào phúng nhảy ra: "Tại hạ Thần Mộc tông Da Luật Thanh, hai mươi chín tuổi nhị giai võ tôn! Muốn mời Diệp tiểu huynh đệ tứ giáo."

"Ngươi bắt đầu đi." Gã đứng xuôi tay cười tiêu sái.

Thương Khâu mừng thầm, vội lui ra. Rất nhanh, quanh hai người được chừa ra một khoảng trống, mọi người đều muốn xem thực lực võ tôn trẻ nhất này có xứng với lời đồn không.

"Tiểu tử này nhầm to rồi. Da Luật Thanh tuy tu vi không cao nhưng nổi danh công kích hung mãnh. Một khi y thi triển toàn bộ tốc độ và sức mạnh thì dù đối thủ tam giai cũng khó đón đỡ. Diệp Phong này để mặc y tấn công, đúng là tự tìm cái chết." Một tuyển thủ Thần Mộc tông coi thường.

"Không sai! Ban nãy một tam giai tuyển thủ của Xã Tắc bang bị Da Luật Thanh đánh thổ huyết. Tiểu tử này chỉ nhị giai mà dám ngông nghênh thế hả!"

"Dù gì cũng xuất thân từ Vân Châu xa xôi đó, chưa từng thấy cõi đời. Mục trung vô nhân cũng phải xem là với ai đã."

Nghe người ngoài bàn luận, Da Luật Thanh tỏ vẻ vừa lòng. Đánh gục xú tiểu tử không biết trời cao đất dày này, ấn tượng của tháng giả với y sẽ lên cao theo. Cảm tạ ông trời cho y cơ hội giáo huấn Diệp Phong này đầu tiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Xem chiêu!" Da Luật Thanh vận mộc nguyên lên, quyền đầu tụ một lớp năng lượng ngưng kết hình trụ, lắc mình đến trước mặt Diệp Phong.

Dòng khí trước ngực gã bị xé tan, phát ra tiếng chói tai, công kích xẹt tới.

"Chát!" Một bóng người văng ngược ra. Ai nấy trợn tròn mắt.

Vì văng ra không phải Diệp Phong… mà là Da Luật Thanh!

"Việc gì vậy? Ban nãy xảy ra việc gì?"

"Diệp Phong vừa xuất thủ hả? Ta có thấy gì đâu."

"Da Luật Thanh không diễn kịch với tiểu tử này chứ." Chúng nhân đều coi thường vừa vừa nói, Da Luật Thanh là tuyển thủ của Thần Mộc tông, sao lại mất thân phận đi hùa vào một tuyển thủ của Thương gia.

Không đợi chúng nhân đi đến kết luận, Da Luật Thanh bò dậy, ngượng ngùng đến trước mặt Diệp Phong ôm quyền: "Các hạ thực lực siêu tuyệt, tại hạ phục rồi."

Toàn trường xôn xao, Da Luật Thanh công nhiên nhận thua, đúng là không ngờ. Đặc biệt là các tuyển thủ Ngũ hành tông, cực kỳ quen thuộc Da Luật Thanh. Xưa nay y tâm cao khí ngạo, tu vi tuy không cao nhưng có ưu thế tuổi trẻ, đáng tự hào nhất là lực công kích bạo phát siêu đẳng, thường vượt cấp thắng đối thủ. Giờ lại bái phục nhận thua một tiểu tử cùng cấp thì thật khó tin.

Chỉ có Da Luật Thanh hiểu rõ, ban nãy Diệp Phong không hề trả đòn. Ngọn quyền hàm chứa tám thành uy lực của y giáng vào mình gã như đấm vào bức tường vững chãi không thể xuyên thủng, nếu không phải Diệp Phong kịp co người lại, phát lực hất y văng đi thì e rằng tay y đã gãy lọi tại chỗ. Đối phương đã nể mặt không để y quá xẩu hổ thì y không thể ngang ngược vô lý, lập tức lên tiếng nhận thua.

"Da Luật huynh nặng lời rồi. Tại hạ chỉ tinh thông phòng ngự mà thôi…" Diệp Phong cũng khách khí đáp.

Tiếp đó mọi tuyển thủ sơ giai võ tôn không còn dám khiêu chiến gã. Da Luật Thanh không nổi một chiêu đã bại, dù họ không biết ảo diệu trong đó nhưng cảm nhận được thực lực của Diệp Phong thâm bất khả trắc.

Những tuyển thủ tu vi khá cao tuy vẫn giữ tâm thái muốn giao thủ với gã nhưng song phương cách nhau về đẳng cấp, cao giai khiêu chiếu sơ giai thì mất mặt vô cùng. Tình hình lập tức yên tĩnh lại.

"Diệp tiểu huynh đệ quả nhiên danh bất hư truyền, chả trách lưỡng vị thánh giả cũng ca ngợi." Một thanh niên cười lớn đi tới, ánh mắt thâm trầm hơi tối lại.

"Thánh giả!?" Những người khác kinh ngạc. Thánh giả cũng biết tới Diệp Phong?

"Các hạ là…" Gã cảm nhận được địch ý lờ mờ từ đối phương phát ra. Gã không quen hắn, cảm giác này không hay tí nào.

"Tại hạ Độc Cô gia Độc Cô Diệt Phong!" Thanh niên cười giả dối: "Ba mươi tuổi, lục giai võ tôn! Thánh giả khi triệu kiến tại hạ có nói lần này xuất hiện ba bất thế thiên tài xưa nay chưa từng có, các hạ ở ngôi số một."

"Vậy ư?" Gã cười nhạt: "Nếu mỗ đoán không sai, các hạ là vị bất thế thiên tài xếp thứ hai?"

Địch ý của Độc Cô Diệt Phong này cao như vậy chắc vì gã được nhận xét cao hơn hắn. Hắc hắc! Diệt Phong, Diệt Phong, ngươi tưởng chỉ với lục giai là diệt được Diệp Phong ta? Một kẻ chỉ thích hư danh thì có gì đáng sợ.

"Tiếc là tại hạ sinh sớm mấy năm, bằng không sẽ cùng giao lưu với Diệp tiểu huynh đệ một phen." Độc Cô Diệt Phong không hề che giấu sự bất phục. Chỉ vì tuổi và tu vi cao hơn Diệp Phong nhiều nên mới không đứng ra khiêu chiến mà thôi.

Bất quá gã không có hứng động thủ, đổi chủ đề, tùy ý hỏi: "Thiên tài thứ ba là ai nhỉ?"

Độc Cô Diệt Phong phất tà áo trắng, từ từ nói: "Thứ ba là một nữ tử, người mang Cửu hoàng niết bàn thể của Đông Phương gia tộc: Đông Phương Hồng Diệp! Hai mươi chín tuổi, tu vi tứ giai."

Ai cũng ngạc nhiên, hồi lâu mới có người hỏi: "Hai mươi chín tuổi đạt đến tứ giai, tuy hiếm có nhưng hơn trăm tuyển thủ ở đây thiếu gì người cùng tuổi có tu vi cao hơn, vì sao thánh giả xếp nàng ta thứ ba?"

Nếu không vì Độc Cô Diệt Phong chuyển đạt lời thánh giả chắc đã có người người nhạo. Trong số họ có mấy người ba mươi, ba mươi mốt nhưng tu vi ngũ giai, so tư chất còn hơn nàng ta. Trong một hai năm đề thăng một cấp đâu có dễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.