Đợi Chàng Mỗi Mùa Ngô Đồng Nở

Chương 9




CHƯƠNG 23.

Kỳ Vân nhẹ giọng: “Lời anh nói, em đều sẽ nhớ thật kỹ.”

La Tĩnh Hòa cười đáp: “Ừ.”

Kỳ Vân tựa vào người anh khẽ nói: “Trước kia, hồi học đại học, em cũng có bạn trai. Anh gặp qua rồi ấy.”

La Tĩnh Hòa xoa mặt cậu, bình tĩnh hiền hòa mà chờ cậu nói tiếp.

“Sau bốn năm thì đá em. Vì sợ hãi. Bất cứ nơi nào đồng tính luyến ái cũng đều là ngoại tộc, và có rất ít người khoan dung với ngoại tộc.” Kỳ Vân chôn mặt vào xương quai xanh của La Tĩnh Hòa: “Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại cũng không phải lỗi của cậu ta. Nếu không thì làm sao đây, em chỉ có một thân một mình, cả nhà họ lại chỉ trông cậy vào mỗi mình cậu ta nối dõi mà. Không phải tất cả mọi người đều có dũng khí vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Em ngốc người trong bệnh viện mấy ngày, sao đó bình thản mà ra viện. Không xảy ra chuyện gì cả, anh xem.”

La Tĩnh Hòa hôn lên tóc Kỳ Vân, nghe cậu nói như thế, ngữ điệu bình thản, cứ như đang kể lại câu chuyện không liên quan gì đến cậu vậy. Không bi thương không khổ sở.

“Hết thảy đều sẽ tốt đẹp mà.” La Tĩnh Hòa xoa bóp má cậu nhóc: “Anh có thể làm được rất nhiều chuyện. Tin anh đi.”

.

.

Tháng mười hai kéo đến, thương tích của La Tĩnh Hòa đã lành hơn phân nửa, ít nhất không còn đau đến quại người nữa. Kỳ Vân tỉ mỉ kiểm tra lưng anh, tầng da mỏng đã hiện lên, dấu vết còn lại của sưng phù.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Kỳ Vân thật vui vẻ: “Lành nhanh thật đấy.”

La Tĩnh Hòa cười nói: “Vốn cũng không bị thương nghiêm trọng lắm mà.”

Kỳ Vân hôn nhẹ lên lưng La Tĩnh Hòa, sau đó kéo áo anh xuống. La Tĩnh Hòa ngồi trên giường, nhìn đôi chân thon dài của Kỳ Vân được bao bọc trong chiếc quần bò, khẽ giật mình, đưa tay sờ mó. Kỳ Vân mới mua một chiếc quần bò, là loại có mấy vết rách, không hoàn toàn rách hẳn, mà vẫn lưa thưa mấy hàng chỉ trắng.

“Cứ như bị rách ấy.” La Tĩnh Hòa đánh giá: “Tụi anh hồi đó, quần áo bị sút một sợi chỉ thôi đã đau lòng lắm rồi, sao lại muốn mua quần rách thế này.” Vừa nói vừa thò ngón tay vào lớp chỉ, mê mẩn vuốt ve đùi Kỳ Vân. Da Kỳ Vân đặc biệt tốt, vô cùng trơn mịn, La Tĩnh Hòa rất thích sờ. Kỳ Vân không thèm để ý anh, sửa lại quần áo cho anh xong thì dìu anh nằm xuống. Loại ứ thương này vốn lấy rượu thuốc xoa bóp làm tan máu bầm thì hiệu quả trị liệu rất cao. Nhưng lại gần phần tim quá, ai cũng không dám động vào. Hai người cứ thế trò chuyện miên man, không khí dịu êm mờ ám. La Tĩnh Hòa nhích tới tính hôn Kỳ Vân, Kỳ Vân sợ động đến vết thương của anh, bảo anh cẩn thận một chút. Đang tình cảm, chuông cửa phòng khách lầu một chợt vang lên. Kỳ Vân thở dài, bò xuống giường, chạy đi tiếp đón. Trên màn hình điện thoại đột ngột xuất hiện một khuôn mặt to đùng, ở giữa lồi lên, hai bên biến nhọn, dọa Kỳ Vân nhảy dựng. Bác sĩ Mạch tiếp tục chỉnh sửa tóc tai: “Thấy tôi trong gương thế nào?”

Kỳ Vân kinh ngạc: “Bác sĩ…. Mạch?” Soi gần đến mặt biến hình thế làm chi.

“Ôi ôi webcam ở chỗ nào mà tôi tìm không ra nha…” Bác sĩ Mạch lẩm bẩm lầu bầu. Kỳ Vân ấn nút mở cổng tự động ra, bác sĩ Mạch vẫn chưa chịu buông tha. Bên cạnh gã là một cậu thanh niên mặt không chút thay đổi mà chỉ tay, bác sĩ Mạch tỉnh ngộ: “Ra là ở chỗ này.” Kỳ Vân nhìn khuôn mặt trong màn hình囧, người này… Sao lại giống Doumeki Shizuka (1) thế này?

Vừa vào cửa bác sĩ Mạch liền vui vẻ mà rằng: “Nghe nói Thanh Hòa bị bố cậu ta tấu. Tôi lại đây xem sao. Cậu ta đâu rồi?”

Kỳ Vân cười gượng: “Anh ấy nằm trên lầu.”

La Tĩnh Hòa khoác áo, chậm rãi đi đến lan can lầu hai nhìn xuống phòng khách: “Vẫn còn nguyên vẹn, tôi vừa mới nghĩ tôi gặp chuyện xui mà sao chưa thấy cậu đến xem đấy chứ.”

Bác sĩ Mạch nhìn trái nhìn phải, thất vọng nói: “Nghe người ta bảo cậu ngất ven đường nên tôi mới lại nhìn xem, sao nhìn mặt cậu vẫn hồng hào khỏe mạnh thế này nhỉ?”

La Tĩnh Hòa dở khóc dở cười: “Nhờ phúc nhờ phúc.”

“Doumeki Shizuka” bên kia thực khách sáo mà chào Kỳ Vân, tự giới thiệu tên là Mễ Hi Huy, chú của bệnh nhân bác sĩ Mạch. Kỳ Vân vào bếp pha trà, bưng ra mời khách. Bác sĩ Mạch dạo tới lui trong nhà, tấm tắc: “Không hổ là tư bản nha, ở căn nhà hủ bại thế này. Đây là bóc lột của người dân bao nhiêu mồ hôi và máu a mồ hôi và máu.”

La Tĩnh Hòa xoay người xuống lầu, bác sĩ Mạch nhiệt tình nói: “Không cần xuống đâu, vừa lúc tôi muốn lên xem phòng ngủ hai người là cái dạng gì.”

Mễ Hi Huy nghiêm chỉnh ngồi bưng trà uống rất chăm chú. Sau đó cứng nhắc nói với Kỳ Vân: “Là trà Võ di nham (2). Cám ơn.”

Kỳ Vân ha ha hai tiếng, nói thật là cậu cũng chẳng biết trà kia là loại trà gì. Trước kia La Tĩnh Hòa rất thích uống, thường xuyên mang về nhà bao nhiêu là gói giấy vàng, trà bánh trà bột trà lá thậm chí là cả trà túi lọc. La Tĩnh Hòa bảo là bạn bè làm ăn tặng cho, trực tiếp lấy ở vườn trà, nên không đóng gói gì. Sau lại bệnh suy nhược thần kinh của anh tăng thêm, Kỳ Vân liền cấm anh không được uống trà, chỉ dùng để mời khách. Không ít khách uống trà nhà La Tĩnh Hòa đều khen không dứt lời, nói đây đúng là hàng tốt trong thành phố không kiếm ra được. Không ngờ Mễ Hi Huy cũng là người am hiểu về trà. Bác sĩ Mạch ở lầu hai không biết quậy phá gì, Kỳ Vân muốn lên xem, lại sợ thất lễ với Mễ Hi Huy, đành ngồi uống với anh hết ly trà này đến ly trà khác. Mễ Hi Huy xem chừng cũng không biết nói gì nên uống trà cho qua thời gian, uống đến trịnh trọng nghiêm túc lại chăm chú. Uống đến mức Kỳ Vân cảm giác như bụng mình là thùng lũ ấy, đập nhẹ thôi là nước trong bụng liền kêu bồm bộp.

Không lâu sau, bác sĩ Mạch vô cùng hớn hở mà xuống lầu, La Tĩnh Hòa cười khổ theo sau. Kỳ Vân đứng lên, miệng phát âm không ra tiếng “Cẩn thận”. La Tĩnh Hòa gật nhẹ đầu. Bác sĩ Mạch nhảy xuống lầu, La Tĩnh Hòa vịn lan can đứng trên lầu hai không nhúc nhích.

Bác sĩ Mạch hứng thú chưa giảm, Kỳ Vân nhớ đến La Tĩnh Hòa thật sự không thể đứng lâu, phải nằm nghỉ chốc lát. Nhưng con người trước mặt vẫn chưa chịu đi, vừa tức vừa buồn cười. La Tĩnh Hòa mỉm cười lắc đầu, nói không thành tiếng với cậu “Cố ý đấy”.

Từ trung học tới giờ, chỉ cần La Tĩnh Hòa gặp chuyện không may, bác sĩ Mạch liền hận không thể đốt pháo chúc mừng.

Mễ Hi Huy bên cạnh đứng lên, ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Cũng trễ rồi, xin phép không quấy rầy nữa.”

Hình tượng của anh trong nháy mắt cao lớn không ít. Mễ Hi Huy hết nhìn Kỳ Vân lại nhìn sang La Tĩnh Hòa, nghiêm túc nói: “Cám ơn đã tiếp đãi. Tôi phải đi đón cháu tan học.” Bác sĩ Mạch ngồi trên sô pha không nhúc nhích, Mễ Hi Huy mặt không chút thay đổi mà nhìn gã, bất chợt hỏi Kỳ Vân: “Xin hỏi cậu đây có thể lái xe không?”

Kỳ Vân có phần không theo kịp suy nghĩ của anh: “Cái đó… Tôi không biết.”

Mễ Hi Huy khẽ gật đầu, lỡ đãng quét mắt nhìn bác sĩ Mạch: “Không ngồi xe tôi, anh sẽ phải đi bộ về trung tâm.”

Bác sĩ Mạch nhụt chí, lẩm bẩm lầu bầu đứng lên, lẩm bẩm lầu bầu đi tới cửa, lẩm bẩm lầu bầu đổi giày, lại lẩm bẩm lầu bầu mà ra khỏi cửa. Mễ Hi Huy vẫn nghiêm mặt như khúc gỗ, trước khi rời khỏi cửa lại lướt nhìn lầu hai.

La Tĩnh Hòa cười với anh, anh cũng gật đầu chào lại La Tĩnh Hòa.

Tiễn họ đi rồi, Kỳ Vân đột nhiên vỗ tay một cái: “Sao em lại có cảm giác sung sướng thế nhỉ?”

“Vì nhìn thấy bác sĩ Mạch rốt cuộc cũng có người trị rồi đúng không.” La Tĩnh Hòa nhẹ giọng nói: “Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nước chát nhỏ đậu hủ mà (3).”

Kỳ Vân ngẩng đầu nhìn anh cười: “Anh cũng có cảm giác đó à?”

La Tĩnh Hòa cười mỉm: “Lại nói tiếp, em có biết Mễ Hi Huy kia làm nghề gì không?”

Kỳ Vân đi lên lầu hai: “Người kia? Giống y tượng gỗ ấy, làm nghề gì vậy?”

La Tĩnh Hòa thở dài: “Cậu ta là luật sư công ty rất nổi tiếng, nói ngắn gọn chính là luật sư ăn lương công ty, chuyên giúp công ty xí nghiệp lên tòa. Nghe nói hành nghề tới giờ chưa từng cãi thua quan tòa, hợp đồng này thỏa thuận này chỉ cần là cậu ta đặt ra thì bao nhiêu lợi đều bị chiếm hết. Biệt danh của cậu ta là “muỗi hút máu trên đùi” đấy.”

Kỳ Vân ngạc nhiên nói: “Dáng vẻ trầm lặng kiệm lời của anh ta quả thực chẳng giống những người làm nghề luật sư chuyên cãi nhau mưu sinh với người ta chút nào… Có điều sao anh biết rõ anh ta thế?”

La Tĩnh Hòa cười khổ: “Có thể không biết rõ sao. Mới thời gian trước công ty anh vừa được cậu ta cho nếm mùi thiệt thòi lớn mà.”

Kỳ Vân thiếu chút cười ra tiếng.

Lúc này chuông cửa lại vang. Gần đây Kỳ Vân hận tiếng chuông cửa chết được, chỉ cần nghe nó vang lên thôi là cậu run rẩy cả người, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của chị Lâm lúc Lý Húc Phi bị thương, bao người thăm hỏi nhiệt tình dạt dào không dứt, dù trong lòng hận không thể lấy chổi đuổi đối phương ra ngoài, trên mặt vẫn phải biểu hiện như đang thật cảm kích.

Kỳ Vân có hơi giận: “Anh về phòng nằm trước đi, mặc kệ ai tới em cũng sẽ bảo anh đi bệnh viện không ở nhà, em là người giữ nhà nhưng không biết gì hết!” Một bên thì vẫn phải xuống lầu, thong thả mà bước tạo tiếng lệch thệch. Tức giận tiếp điện thoại chuông cửa, màn hình bất ngờ hiện ra khuôn mặt Mễ Hi Huy, Kỳ Vân hơi sửng sốt hỏi: “Doume… Anh Mễ, anh có việc gì sao?”

Mễ Hi Huy nghiêm trang mà rằng: “A, tôi chỉ sợ không nhịn được cho đến lúc vào trung tâm, vừa rồi uống trà hơi nhiều, có thể mượn toilet một lát không?”

Kỳ Vân囧 đáp: “Được chứ được chứ, anh chờ chút nhé.”

————————————————————————————————————

(1) Doumeki Shizuka: Doumeki trong XXX Holic

(2) Trà Võ di nham: Loại trà được trồng ở vùng núi Võ Di nổi tiếng phía bắc tỉnh Phúc Kiến, sinh trưởng trong mỏm núi đá. Đây là loại trà cao cấp nhất của trà Ô Long.

(3) Nước chát nhỏ đậu hủ: Nghĩa của nó tương tự với “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Đại khái là đậu tương dùng làm đậu hủ í, lúc đun lên protein bị nước vây quanh không chịu tụ lại một chỗ, phải nhỏ nước chát vào thì nó mới chịu tụ lại thành đậu hủ trắng bóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.