Đôi Chân Của Em

Chương 5




Đường Sư Ngưng nhận được thư hồi âm của Lục Trạch cũng vừa lúc cô đang thu dọn hành lí, chuẩn bị nói lời tạm biệt với ngôi trường gắn bó đã bốn năm. Bạn cùng phòng không còn đạp cửa xông vào mà là ôm cô, nước mắt lưng tròng, nói mình đừng quên giữ liên lạc. Cô ôm lại bạn, cắn môi chẳng biết nói gì cho phải, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.

– Bí thư, đi lấy thư đi.

Bạn cùng phòng nghẹn ngào, miễn cưỡng cười vui:

– Một lần cuối cùng thôi, được không? Hai kì bí thư cùng đi nào.

Cô mỉm cười đáp lại, hai người mở hòm thư. Khi thấy một phong thư cô đơn nằm đó, Đường Sư Ngưng bỗng cảm thấy Lục Trạch quả là can đảm, may mà thư tới trước khi người đi, chứ không thì hẳn sẽ vĩnh viễn thất lạc.

Nhưng khi đọc thư, cô thà rằng không biết mình có thư gửi tới.

Lục Trạch nói Giang Di mất tích, không biết đã đi đâu, anh như điên dại đi tìm nhưng vẫn không thấy người.

Đêm hôm ấy, Đường Sư Ngưng nghĩ mình nên có trách nhiệm với thanh xuân một lần. Vậy là cô dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm trong bốn năm đại học với mục đích thỏa nguyện tới Đài Loan để mua vé máy bay tới Hương Cảng.

Hạ cánh xuống đất Hương Cảng, gặp Lục Trạch, dù là sinh viên luật, cô đã không thể nhịn được mà tặng Lục Trạch một cái tát, cho dù đây là lần đầu họ gặp nhau.

Cô trách anh, sao anh dám để Giang Di mất tích, sao đã dám làm người mất tích xong lại gửi thư cho cô. Lục Trạch, sao anh làm tôi thất vọng?

Lục Trạch mặc cô mắng, mặc cô đánh, anh không hề cãi lại, không hề đánh trả dù anh cao to hơn cô, chỉ cần vung tay là có thể đẩy cô ngã.

Nhưng đánh xong, Đường Sư Ngưng hối hận, bởi lẽ cô nghĩ đây không phải lỗi của anh, dĩ nhiên càng không phải lỗi của Giang Di. Hơn nữa, cô cũng không có lí do gì để nói Lục Trạch có lỗi với mình. Chẳng qua khi nghĩ đến hai năm qua mình chứng kiến những chua xót lẫn ngọt ngào của họ, nghĩ đến mình cũng từng vui vẻ, cô thấy bản thân chẳng thể chấp nhận được sự thật này, mọi nỗ lực của cô đã thất bại trong gang tấc.

Cô cố gắng bình tĩnh lại rồi nhỏ giọng:

– Xin lỗi, em không kiềm chế được.

– Không trách em, vốn là lỗi của anh.

Lục Trạch cuối cùng cũng mở lời sau một quãng im lặng dài.

Đường Sư Nhưng quan sát anh thật kĩ, hoàn toàn khác với tưởng tưởng của cô về sinh viên Hương Cảng, Lục Trạch phờ phạc, cao lại gầy, quả đúng như một kẻ thất tình.

Thế là sau một lát do dự, cô vỗ cánh tay anh:

– Thật ra chính anh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, vậy nên đâu thể nói là lỗi của anh.

Lục Trạch kéo hành lý giúp cô, vừa đi vừa hỏi:

– Em nghỉ ở đâu?

Cô báo địa chỉ, Lục Trạch định bắt taxi nhưng cô ngăn lại:

– Đi bộ một chút, gần lắm, hơn nữa có vài vấn đề em muốn biết.

Lục Trạch không kháng nghị mà chỉ gật đầu. Đường Sư Ngưng tiếp tục đi, ngắm nhìn Hương Cảng phồn hoa, hỏi anh:

– Anh tới Hương Cảnh lâu vậy rồi, có bị phồn hoa chốn này mê hoặc hay không?

Lục Trạch đáp:

– Ổn định vẫn hơn.

Đường Sư Ngưng thở dài:

– Em vẫn rất muốn biết, các anh làm sao… sống qua cửa của ba mẹ?

Lục Trạch bình thản kể, cô cũng yên lặng nghe. Lục Trạch nói cha mẹ Giang Di hoàn toàn phản đối, Đường Sư Ngưng đọc tiểu thuyết cũng thấy nhiều rồi, tình tiết cha mẹ ép uổng thế này không hiếm, mà nội dung truyện ra sao, hiện thực cũng là như vậy.

Cha mẹ Giang Di đánh đập anh, phạt quỳ, nhốt anh trong nhà, cấm anh gặp Lục Trạch, không cho anh liên lạc với Lục Trạch, hai nhà cũng không qua lại nữa.

Lục Trạch nói mình không thể thiếu Giang Di, anh hiểu nếu lần này mình rút lui, mình sẽ mãi mất đi Giang Di, cũng không có tư cách có được Giang Di.

Vậy là anh quỳ xuống trước mặt cha mẹ Giang Di, anh có thể nhịn, có thể chịu đựng những lời châm chọc, khiêu khích, khinh thường của họ, thế nhưng anh không thể nhẫn nhịn khi thấy Giang Di chịu bất kì bất công và khổ sở nào. Huống chi anh nghe được Giang Di ngã bệnh, ở trong phòng một mình rất khổ, nhưng để phản đối, Giang Di không hề khuất phục để được đi khám.

Anh như mất trí, hoàn toàn mặc kệ mọi can ngăn, lần đầu tiên xông vào phòng Giang Di, lôi người ra ngoài, mang đến bệnh viện.

Giang Di bệnh nặng, Lục Trạch cực nhọc ngày đêm, không dám chợp mắt để chăm sóc Giang Di.

Cha mẹ Giang Di khi ấy mềm lòng, nhưng việc họ làm được chỉ là nhắm mắt cho qua, họ không công nhận tình yêu của hai người nhưng coi như không biết hai người vẫn tiếp tục gắn bó. Còn sau này, đó là việc của tương lai, họ chỉ tạm thời mặc kệ mà thôi.

Với tư cách cha mẹ, họ nói với Lục Trạch:

– Đừng coi con trai của chúng tôi là bạn gái của cậu, nó là một thằng đàn ông chân chính.

Họ nghĩ khi con bước vào đời, nó sẽ hiểu hứng thú nhất thời là gì, tình sâu như biển là gì, họ cho rằng thời gian sẽ khiến con họ lùi bước.

Lục Trạch cười tự giễu:

– Cẩu huyết lắm đúng không? Y như trong tiểu thuyết ấy.

Đường Sư Ngưng lắc đầu:

– Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.

Đáng tiếc, trong tiểu thuyết, cha mẹ chưa bao giờ thắng nổi ái tình, nhưng giờ đây cha mẹ Giang Di thắng.

Còn gia đình Lục Trạch lại càng khó khăn. Anh chỉ có thể dốc toàn bộ sức lực, cố gắng giành lấy học bổng toàn phần để chứng minh năng lực bản thân, rằng mình có thể tự lập. Nhưng trước mặt thực tế tàn khốc, chỉ có khả năng học tập thôi là không đủ. Thế là Lục Trạch ép mình thành thiên tài, cái gì cũng có thể làm được, y như thời phổ thông, tiếp tục truyền kì của bản thân.

Kết quả, cha mẹ công nhận năng lực của anh nhưng vẫn không đồng ý việc anh yêu Giang Di. Nhưng khi biết Giang Di vẫn đấu tranh không chịu khuất phục, họ cũng ngầm cho phép, chỉ mong tương lai Lục Trạch đừng hối hận vì hành vi của mình.

Có những con đường khi đã chọn thì không còn cơ hội quay đầu, chỉ có thể bước tiếp tới cuối cùng, ngày xuân đã lông bông chọn lấy thì phải chịu tất cả những tháng năm về sau cơ khổ, không nơi nương tựa, có hối cũng đã muộn rồi.

Bây giờ, con đường này không thể quay đầu, lại có ai bước tiếp cùng Lục Trạch?

Đường Sư Ngưng nhìn thoáng qua bầu trời Hương Cảng:

– Trước đây còn nói sẽ đi Dương Châu tìm em.

Lục Trạch cười khổ:

– Đáng tiếc mãi chưa có cơ hội, bây giờ có rồi lại có ai cùng đi?

Ánh mắt Đường Sư Ngưng nhìn về phía xa, như thì thầm, cô hỏi anh:

– Sau khi hai người bên nhau, có cảm ơn cha trời mẹ đất chưa?

Lục Trạch quay đầu, tò mò nhìn cô:

– Là gì thế?

Cô không nói, đẩy anh đến một nơi vắng, đặt hành lý một bên, chắp tay bảo Lục Trạch học theo mình:

– Đầu tiên này, là cảm tạ cha trời đã cho anh thời gian, để khi anh còn trẻ đã biết mình yêu Giang Di, cũng cảm ơn dù thời gian trôi qua mà tình cảm của hai người vẫn không mất đi, ngược lại còn ngày càng sâu đậm, để rồi cùng nhau bước tiếp.

Lục Trạch bắt chước rất ra dáng, ngây ngốc vái lên trời, có phải làm như vậy, Giang Di sẽ về bên mình không?

Đường Sư Ngưng chú ý tới vẻ khác lạ của anh, tiếp tục chân thành nói:

– Tiếp đó thì sao, cảm ơn mẹ đất này. Bà cho anh khoảng cách, cho anh ngàn vạn dặm xa cũng gặp được Giang Di, cũng không để khoảng cách khiến hai người trở nên xa lạ, trái lại người xa mà lòng gần, hiểu nhau, yêu nhau.

Lục Trạch tiếp tục vái rồi hỏi:

– Nhưng bây giờ anh chẳng cảm nhận thấy Giang Di gì cả.

Đường Sư Ngưng cười:

– Anh vẫn cùng một tinh cầu với anh ấy, ngàn vạn dặm xa, một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau. Anh phải tin rằng cha trời mẹ đất đã cho hai người yêu nhau thì sẽ không để hai người lạc mất nhau dễ dàng như vậy.

Lục Trạch ngẩng đầu nhìn trời, than thở:

– Chỉ hi vọng như thế.

Chờ tới khi Đường Sư Ngưng nhớ đến cha trời mẹ đất thêm lần nữa, năm năm tròn cũng đã trôi qua.

Giang Di thực sự như bốc hơi khỏi nhân gian, không tin tức, ngay cả cha mẹ anh cũng không biết gì cả, chỉ là kì lạ khi họ không kêu khóc, đòi Lục Trạch trả lại Giang Di như trong tiểu thuyết. Hết thảy đều quá kì quái, yên lặng đến kì quái.

Lục Trạch chưa bao giờ ngừng tìm kiếm Giang Di, hỏi người, facebook, QQ, MSN, anh dùng mọi công cụ liên lạc để hỏi thăm về người kia, những gì nhận lại chỉ là những cái lắc đầu, những lần xua tay.

Đừng buông tay, Lục Trạch, mày vẫn còn trên cùng một tinh cầu với cậu ấy, mày sẽ gặp được cậu ấy.

Thật ra từ rất lâu rồi, Lục Trạch đã cảm thấy mình và Giang Di rất gần, rất gần, gần đến nỗi chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy người, thế nhưng vừa quay lại, tất cả chỉ là người người tấp nập, nơi nào có Giang Di?

Nhớ đến Giang Di ngây ngốc hỏi mình quả dưa chuột trắng có phải bị biến đổi gene không, nhớ đến Giang Di ngơ ngác vì sáng mờ sương, đạp xe qua cả cửa trường, làm sao mà anh buông tay cho được, làm sao anh nỡ đành lòng buông tay.

Anh giờ đây sự nghiệp thành công, nghiệp vụ xuất sắc, ai cũng ngợi khen một tiếng thiên tài, thế nhưng anh còn độc thân. Rất nhiều cô gái tốt yêu anh, anh đều từ chối.

Anh nhớ đến trước kia, chỉ vì thuyết phục cha mẹ chấp nhận mình và Giang Di nên mới buộc bản thân trở nên ưu tú, ưu tú hơn nữa, thỉnh thoảng anh lại tự giễu: Giang Di này, vì em mà anh thành thế này, giờ anh đủ ưu tú rồi, em ở đâu?

Đường Sư Ngưng ngồi trên bờ biển quê nhà, ngắm bầu trời đầy sao, cô bỗng nhớ đến cha trời mẹ đất, bỗng nhớ đến Di Trạch.

Năm năm, từ biệt ở Hương Cảng, không còn liên hệ nữa. Giang Di thế nào, Lục Trạch ra sao, cô hoàn toàn không biết.

Có những lúc cô đặt bút viết về bốn năm thanh xuân của mình, viết viết lại viết về Di Trạch, rồi luôn buông bút xuống. Cô thích kết thúc hạnh phúc, nhưng bây giờ, cô chưa viên mãn nổi.

Cô ngồi trước biển, chắp tay: Cha trời mẹ đất, cầu xin người, cầu xin người, hãy để người yêu nhau đến được với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.