Đôi Chân Của Em

Chương 45




TomMarvoloRiddlefull1103236

Severus không tìm được Tom Riddle ở lễ hội Haloween…

Nói không lo lắng là giả dối.

Muốn biết chuyện gì đã xảy ra…

Muốn biết đứa bé ấy vài năm này ra sao…

Hắn hơi nhíu nhíu mày, một lòng suy nghĩ làm sao có thể tìm ra cùng xác nhân trạng thái hiện giờ của Tom… Theo ký ức của hắn, hình như trong phòng hiệu trưởng có phần danh sách học sinh các Nhà…

“Hey, bạn mới à.” Một tiếng nói vang lên phía sau hắn.

Severus Snape quay đầu, kết quả nhìn thấy đứa bé u hồn màu trân châu đứng đằng sau mình. U hồn kia giống như rất hưng phấn, vô cùng vui sướng bắt chuyện mời các u hồn khác lại đây: “Ta phát hiện một bạn mới… Giống như vừa mới “trở về”!”

“Ta không phải bạn mới gì của các ngươi…” Hắn chưa kịp nói hết, đám u hồn đã vây lấy. Trong đó có kẻ hắn đã từng gặp, có kẻ chưa.

Ngây người ở Hogwarts nhiều năm như vậy, giờ Severus mới biết tòa thành nhiều u hồn như vậy!

Lũ u hồn bình thường bồi hồi quẩn quanh tòa thành, nhưng vẫn xa cách đám người một khoảng nhất định… Dù có quan hệ tốt với học sinh, cũng sẽ không tiếp cận gần như vậy. Càng không thể hô hoán bạn bè, cùng các u hồn khác hô cái gì “lại đây nhận thức đồng loại mới”…

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Severus được cả đám u hồn nhiệt liệt thân mật vây quanh như vậy.

“Thật vui khi quen biết ngươi, đồng bạn mới.” Những u hồn này từng cái chào hỏi với hắn, “Lại đây giới thiệu chút ha… Ngươi chết lúc nào vậy?”

Tuy hiểu rõ những u hồn này sẽ không thương tổn mình, nhưng nhìn cả đám đối đãi nhiệt tình với đồng loại như thế cũng chẳng phải chuyện vui vẻ thoải mái. Cho dù là Severus, cũng không khỏi thầm nuốt vài ngụm khí mới bình phục tâm tình.

“Ayda, đừng sợ.” U hồn Bà Béo nhiệt tình đi lên, “Hoan nghênh trở về Hogwarts! Nhìn dáng này của ngươi, hẳn là từ Minh Hà trở về ha? Còn chưa ký kết khế ước với Hogwarts? Không sao, chúng ta mỗi người đều có thể dạy ngươi làm thế nào. Chỉ cần khế ước xong, ngươi có thể bán thực thể để mọi người trong Hogwarts nhìn thấy mình…”

“Ta không cần khế ước.” Severus vừa mở miệng đám u hồn xung quanh đều yên tĩnh lại, “Trên thực tế ta quay về căn bản không vì ở lại Hogwarts… Ta chỉ muốn tìm một người. Một học sinh tên là Tom Riddle, các ngươi có thấy qua không?”

Những u hồn này chẳng còn sót lại chút nhiệt tình, ngược lại tất thảy đều trầm mặc.

Chúng nó mang theo ánh mắt thương xót nhìn hắn, giống như hắn vừa nói chuyện hoang đường nào đó.

Bà Béo ho khan hai tiếng: “Ngươi nói… ngươi trở về tìm người?”

Severus không chút do dự nói: “Đúng vậy.”

Lũ u hồn kia lại trầm lặng trong chốc lát. Một lát sau, Bà Béo đại biểu mọi người nói: “Cái kia… Ngươi quả nhiên là người chết mới trở về a… Những người chết ngây người ở tòa thành lâu như chúng ta đều biết, người “trở về” tìm người căn bản đều kết thúc bi kịch.” Không đợi Severus mở miệng nói ý kiến của mình, Bà Béo nói thêm, “Giống như học sinh ngươi nói kia, chúng ta còn biết nhiều chút. Tên Tom Riddle này ta quả thực đã nghe qua, trước đây hắn là học sinh Hogwarts. Nhưng vài năm trước học sinh này cũng đã chết rồi a.”

Đáp án này khiến đại não Severus tại thời khắc này bỗng trống rỗng.

Hắn cân nhắc tình huống hoang đường tồi tệ nhất, lại không nghĩ nhận đáp án như vậy…

Tom Riddle, đã chết?

Hắn không thể cho chuyện này là sự thật để đón nhận… Dù mình mất thực thể, hắn cũng không nhìn mấy u hồn này, hấp tấp xoay người rời đi.

Giờ hắn có thể xuyên qua tường, thẳng tắp đi một đường tới chỗ có danh sách Nhà… Sau đó Severus nhìn thấy đánh dấu trên danh sách —— “Tom Riddle, nhập học năm 1938, thuần huyết hoặc hỗn huyết (không biết), năm 1942 mất tích sau sự kiện xà quái.”

Chẳng biết từ lúc nào, Bà Béo yên lặng bay tới sau lưng Severus.

“Sự kiện xà quái năm ấy rất kinh động Hogwarts, cho nên chúng ta đều nghe qua.” Bà Béo lo lắng nói.

Vị u hồn buồn não này đã sống nhờ Hogwarts rất lâu, theo bà, Severus chỉ là một trong phần nhiều những u linh không thể tiếp thu sự thật mà thôi. Bà thử khai thông người đàn ông trước mắt, có điều Severus hiển nhiên không có bao nhiêu ý thức tự giác mình là u linh…

“Sự kiện xà quái?” Severus từ trong răng nghiến ra những từ này.

“Đúng vậy, nghe nói có người phóng thả xà quái trong hầm ngầm Slytherin.” Bà Béo đáp, “Kết quả học sinh kia… cứ như vậy biến mất. Ta rất xin lỗi, nhưng chuyện này hết cách dấu diếm. Nhưng có thể tìm báo hồi đó để xem, ở đó cũng nhắc tới chuyện học sinh kia chết dưới sự kiện xà quái.”

Sau đó là khoảng lặng trầm hơn trước.

“Ta phải rời Hogwarts một chuyến, thực xin lỗi lãng phí ý tốt nghênh đón của các ngươi.” Severus nhìn chằm chằm danh sách học sinh một hồi, sau đó mặt không đổi đứng thẳng thân thể.

“Ngươi còn muốn tìm?” Bà Béo hỏi.

Đứa bé có u hồn màu trân châu bạc kia chẳng biết từ lúc nào cũng lại đây, nhỏ giọng với Severus: “Lưu lại lập khế ước với tòa thành là đáng tin nhất… Thường thường mà nói những người “trở về” tìm người… đều không có kết cục tốt…”

Severus không nghe họ nói xong.

Lần thứ hai hắn trở lại đại sảnh đường Hogwarts, yến hội còn chưa tan, bọn nhỏ các Nhà ở chỗ này đang chơi Hóa Trang. Mọi người đều vui vẻ, đứa bé kia của hắn chính là kẻ hoạt bát nhất trong đám động vật nhỏ Hogwarts a. Là Slytherin lại suốt ngày chạy loạn nháo nhào, còn vào ngày Haloween nằm úp sấp trên bàn ăn biểu lộ với hắn “Ta thích ngươi”.

Đứa bé kia biến mất, không còn bóng dáng. Văn kiện ghi chép hắn là người bị hại bởi sự kiện xà quái, vài nét bút ghi lại khái quát cuộc đời.

Severus một câu cũng không nói, cứ như vậy lặng yên rời tòa thành Hogwarts.

Đương nhiên hắn không có hứng thú lưu lại làm u hồn cho Hogwarts. Tuy đám người Bà Béo rất thân mật, nhưng chuyện từ chối thiện ý người khác này… cũng không phải là lần đầu Severus làm.

Sự “trở về” của hắn không phải quyến luyến đối với mệnh của mình, mà vì không an tâm mà thôi.

Trạng thái hiện giờ của hắn hết cách sử dụng bột Floo phương tiện giao thông gì gì, nhưng lại có thuộc tính đi xuyên qua mọi vật thể… Nên hắn đi nơi nào cũng phương tiện.

Lúc nghe “Tom Riddle đã chết” tim hắn quả thực cũng co rút, nhưng chi tiết sau đó làm hắn nghi ngờ. Tom chết vào sự kiện xà quái tập kích? Đây quả là nguyên nhân quá khó tin. Severus tin tưởng xà quái dù trúng trăm chú lẫn lộn, cũng sẽ không tùy tiện tập kích hậu duệ duy nhất hiện nay của Slytherin.

Severus nghĩ tất cả đều có ẩn tình khác… Đứa bé Tom Riddle nhất định đang êm đẹp sống ở nơi nào đó trên thê gian này.

Hắn cứ như vậy một đường bay bay tìm kiếm… Trên đường đi qua một số thôn trấn, đương nhiên cũng có thành thị Muggle. Ngoại trừ tòa thành Hogwarts cũng ít có u hồn tụ tập bên ngoài, cho nên căn bản không có người nào thấy hắn.

Nhưng hắn không ngờ rằng, mình tìm kiếm lại ngoài ý muốn thuận lợi như thế. Không đợi đến lúc hắn nghĩ cách tới Hẻm Xéo nơi phù thủy tụ tập, ngay lúc này ngoài ý muốn hắn nghe thấy cái tên sét đánh ngang trời. Ngay tại trang viên hẻo lánh, hắn phát hiện có phù thủy ở lại nên dừng chân. Mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được hai người đàn ông nói chuyện phiếm.

“… Đây là sản nghiệp của ai?” Một người hỏi.

“Cũng như vài tòa nhà trước đó, đều thuộc về đại nhân Voldemort.”

… Cái gì?

Giờ khắc này Severus triệt để không bảo trì được bình tĩnh nữa… Đây là cái gì cùng cái gì, Tom Riddle, Voldemort? Hắn muốn xông lên hỏi xem có chuyện gì, nhưng mà ngay tức khắc hắn phát hiện mình không tiếng động xuyên qua hai người kia…

Lúc này hắn mới hận trạng thái hiện giờ của mình. “Trở về” biến thành u hồn chẳng ai có thể nhìn thấy, ngay cả chuyện muốn làm cũng làm không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.