Đôi Chân Của Em

Chương 19




tải xuống 4

“Tom, ngươi muốn một cây đũa phép như thế nào?”

“Muốn cây mạnh nhất.”

—— đó là đoạn đối thoại của hai người sau khi nhận được thư thông báo nhập học của Hogwarts.

Severus chỉ biết ngày này sẽ đến, nhưng hắn không nghĩ nhanh như vậy.

Bình tĩnh xem xét, hắn hoàn toàn không muốn tiểu Tom đến Hogwarts học tập. Hắn chỉ hi vọng Tom vĩnh viễn đều ở tuổi hiện tại, cậu không thể thương tổn bất kỳ ai, càng không có ai thương tổn cậu. Severus tuyệt không ghét cuộc sống hiện tại với Tom, trong khoảng thời gian ấy, hắn đã cảm thụ được yên lặng đã lâu.

Nhưng trẻ con phải lớn lên, cuộc sống yên tĩnh không thể duy trì mãi mãi.

Tom Riddle năm mười một phải chọn đũa phép trước khi đi học.

“Nga, là bé con Riddle sát vách!” Mới tới cửa hàng đũa phép, Ollvander đã nhiệt tình phất tay chào bọn họ, “Đã đến tuổi nhận đũa phép?”

Tom gật đầu. Severus đứng ở một bên lòng rối bời.

Đầu tiên bọn họ nghe nhưng lời lảm nhảm của Ollvander như “Chủ nhân không chọn đũa phép mà đũa phép lựa chọn chủ nhân”…, sau đó bắt đầu quá trình chọn đũa phép dài dằng dặc. Tom cầm lấy một cây đũa phép dài loại cây cẩm lai, tâm sợi gân long… vừa cầm nó đã nở hoa.

Sau đó là cây đũa phép hoa mộc, lập tức tạo trận bom tạc trong quán.

Severus nhếch môi không nói lời nào, hắn biết cuối cùng Tom sẽ nhận được cây đũa phép mạnh nhất là cây nào.

“Muốn cây mạnh nhất.” Đó chẳng phải là lời Tom vừa nói hay sao?

Đứa bé này có thiên phú phép thuật kiệt suất, hơn nữa cậu còn truy cầu phép thuật cường đại.

Severus cau mày, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện diễn ra trước đây. Hồi đó hắn có một công trình nghiên cứu cần Tom giúp, cuối cùng lúc hoàn thành luận văn hắn để Tom viết tên lên. Tiểu Tom rất vui vẻ, ôm lấy quyển từ điển thật cẩn thận chọn bút danh…

Thế nhưng cuối cùng chuyện này cũng chẳng đi về đâu.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau một khoảng thời gian suy xét Tom ra kết quả… “Severus, ta nghĩ từ này thật tốt. Hình như xuất xứ từ tiếng Pháp, nghĩa là “Bay khỏi tử vong”, Vo——”

Tom không thể nói cho xong cái tên kia.

Bởi vì lúc cậu mở miệng, tay Severus đã run lên và lần đầu tiên tạc nồi.

Sau đó Tom thấy người giám hộ của cậu đột nhiên nổi nóng, đoạt lấy quyển từ điển cấm cậu quên bút danh kia.

Severus vốn chỉ để Tom đặt bút danh thôi, hoàn toàn không nghĩ đến cậu chọn cái “tên kia” a…

Trong tình huống không hề chuẩn bị nghe tiểu Tom nói cái gì “bay khỏi từ vong”, thiếu chút nữa hắn xúc động vung đũa phép niệm Avada Kedavra. Gặp quỷ, thoạt nhìn Tom rõ ràng là một đứa bé tốt a… Vì sao còn chưa nhập học đến tuổi vị thành niên cậu đã nghĩ cho mình cái tên khác, soa với tên mặt rắn ma vương kia còn sớm hơn…

Đương nhiên sau đó hắn hối hận, hắn biết mình đã phản ứng quá mức.

Chẳng qua vừa luc trùng tên mà thôi, cũng không phải chuyện tội ác tày trời gì. Hắn đột nhiên phát hỏa như vậy hẳn sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho Tom, sợ rằng lại tạo ra hiệu quả tương phản.

Bất quá lý trí biết nhưng điều này, nhưng tình cảm lại không thể nhận. Sự kiện chọn tên kia đã trở thành cái nhọt ủ trong lòng Severus thật lâu, hắn nhớ kỹ bánh bao Tom đã từ trong đống từ điển chọn ra cái tên “Vol-de-mort”,  cái tên nguyền rủa “bay khỏi tử vong”.

Severus đứng ở trong góc cửa hàng đũa phép lẳng lặng nhìn, tiểu Tom ở trước mặt hắn đã thay đổi đủ mười cây đũa phép.

“Thật là khách hàng xoi mói, đúng không?”Ollvander cười cảm thán, đưa một cây ma trượng khác tới tay Tom, “Ồ… thử cái này xem, cậu bé. Mười ba inch, cây gỗ sam tím, long chim phượng hoàng Fawkes. Đây là một cây đũa phép có lực lượng rất mạnh, có lẽ nó thích hợp ngươi.”

Khi nghe đến ba chữ “gỗ sam tím”, Severus chỉ biết thời khắc kia đã tới.

Gỗ sam tím, cây bất tử, tượng trưng sống mãi cùng bất diệt.

Cùng kết quả “Voldemort kia” như nhau.

Nhìn Tom cầm đũa phép thật cao hứng, trong lòng Severus trào lên loại tư vị khó hình dung. Lẽ nào số phận thật sự không thể cải biến? Đời này của Tom cũng sẽ như trước đây, điên cuồng theo đuổi sống mãi cùng bất diệt?

Lần thứ hai nghĩ đến cái từ “Voldemort” kia, khuôn mặt đứa bé trước mặt chợt trùng điệp cùng cái tên Hắc Ma Vương điên cuồng kia. Suy nghĩ của hắn rối rắm thành cục, thế nên khi Tom ở bên sung sướng hô “Ta tìm được rồi, Severus, ta tìm được cây đũa phép thuộc vận mệnh định trước rồi!” hắn cũng không để ý đến.

Severus trầm mặc thật lâu.

Đến tận khi rời khỏi cửa hàng đũa phép Ollvander, hắn mới nhẹ giọng hỏi: ‘Ngươi cứ thế theo đuổi ý bất tử như vậy hay sao?”

“Đúng vậy.” Tom thản nhiên đáp.

Những lời này như dao nhỏ đâm trúng lòng Severus, nhắc nhở hắn đứa bé trước mắt có ý niệm khao khát sống mãi như thế nào. Nhưng khi Severus định mở miệng nói thêm hai câu, bỗng nhiên nghe thấy lời tự bạch khó ngờ đến.

Tom, đứa bé vừa nhận được đũa phép long chim phượng hoàng nghiêng đầu, tiếp tục bổ sung lý do cậu truy cầu sống mãi: “Hiện tại ta chỉ mới mười một tuổi, thế nhưng Severus đã bốn mươi rồi. Ngươi sinh ra trước ta những ba mươi năm, cũng có thể rời đi sớm ba mươi năm.”

“Severus, nếu ta có biện pháp giúp ngươi sống mãi… Ngươi sẽ không chết sớm như vậy.”

Severus trợn mắt há miệng nghe tính toán dài dòng về thọ mệnh của bản thân.

Hầu như theo bản năng hắn thốt ra lời: “Chưa từng có phù thủy nào chân chính sống mãi…”

“Đúng vậy, cho nên ta mới tìm cây đũa phép mạnh nhất.” Giọng Tom non nớt lại kiên định, “Tuy ta không biết ngụ ý của đũa phép cùng số phận có quan hệ thế nào, nhưng chí ít cũng là cái bắt đầu tốt đẹp. Ta phải khiến mình trở thành người đầu tiên trở thành người sống mãi, tin tưởng ta, Severus, ta sẽ nỗ lực làm được chuyện ấy.”

Thoạt nhìn kết quả giống nhau, nhưng lý do lại hoàn toàn bất đồng.

Đứa bé Tom này… lại định vì hắn mà truy tìm phương pháp sống mãi?

Mất nửa ngày Severus mới bình phục được trạng thái bình thường, lôi kéo Tom về cửa hàng nhà mình: “Đừng ở bên ngoài làm cho ta mất mặt, đây chính là chí hướng cuồng vọng mà ngu ngốc a…”

Tom nghe ngữ điệu không được tự nhiên đầy quen thuộc, khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn lộ ra nụ cười đầy hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.