Đôi Chân Của Em

Chương 128






Khi thông báo đổi mới lần cuối cùng, Sân Mộc đá văng nam sinh dưới chân xoay người nhìn Mễ Phi. Nhìn khẩn trương mấy người, Mễ Phi cười giảo hoạt, đắc ý vứt ra 3 cái viện huy. "Toàn quân diễn tập chúng ta lại tổ đội."

Long Vũ thả lỏng bả vai, Trác Kỳ Bảo cười đụng đụng lưng Mễ Phi. "Vứt được cái đuôi ngu ngốc."

"Lần sau sẽ rửa nhục." Mễ Phi cùng Trác Kỳ Bảo kề vai sát cánh, đối với tên xui xẻo ngã trên mặt đất nói tiếng xin lỗi. "Xin lỗi đồng học."

"Ta đã nói hết thảy thuận lợi." Đám người Viên Cảnh Trạch đi tới, Bạch Thiên Ngân khều một sợi tóc cười nói.

Lam Hòa dựng ngược mắt mèo, nhảy tới chỗ Sân Mộc bá vai hắn. "Bây giờ có mấy quái nhân này ở cùng, ngươi còn lo lắng cái gì."

Viên Cảnh Trạch đến trước mặt Sân Mộc, nét mặt lãnh đạm lộ ra nụ cười. "Chúc mừng ngươi."

Sân Mộc nhướng mày nghiền ngẫm nhìn Viên Cảnh Trạch "Sống lại?"

Biết Sân Mộc nói gì, nụ cười Viên Cảnh Trạch nhạt đi vài phần. "Bị ngươi tấu sợ."

"Các ngươi đang nói gì? Có điều gì chúng ta không biết?" Mộ Đồ ôm lấy bả vai Viên Cảnh Trạch, nghi hoặc nhìn hai người không khí giữa kỳ quái.

"Không có gì." Viên Cảnh Trạch vứt tay Mộ Đồ ra, ánh mắt nhìn về phía mọi người. "Mấy ngày nay vất vả, mời các ngươi ăn cơm."

"Được a!" Có đồ ăn miễn phí, đương nhiên không ai cự tuyệt.

Đoàn người ra khỏi học viện đi đến một nhà hàng tương đối nổi tiếng, phòng riêng đã không còn chỗ, mấy người cũng không làm khó quản lý, ở trong đại sảnh đơn giản chọn một cái bàn.

Rót đồ uống cho Sân Mộc, Viên Cảnh Trạch ý bảo mấy người tùy ý. Mộ Đồ uống một ngụm buông cái ly. "Toàn quân diễn tập lần này không biết quy tắc thế nào? Tốt nhất đừng quá hà khắc, nếu lại bại dưới học viện Lệ Tư, phỏng chừng viện trưởng có thể ăn thịt chúng ta."

"Không khác những năm trước lắm, năm nay phỏng chừng cũng như vậy."

Trọng Lê chần chờ "Nghe nói học viện Lệ Tư có thiên tài siêu cấp, sẽ là vũ khí bí mật của toàn quân diễn tập lần này."

"Năm rồi cũng chưa thấy động tĩnh, hay là viện sinh tân khoa năm nhất." Trác Kỳ Bảo nói đùa, lại không nghĩ tầm mắt mọi người đều nhìn sang. Trác Kỳ Bảo bị nhìn đến nổi da gà, nhịn không được sờ cổ. "Ta nói giỡn, đừng xem là thật."

"Lý trí nói với ta biết không phải thật, chính là trực giác nói lại cho ta......" Bạch Thiên Ngân yên lặng nhìn Sân Mộc. Năm nay hình như biến thái đặc biệt nhiều.

Sân Mộc phun ra cái muỗng, chậm rì rì ngẩng đầu. "Trực giác nói với ta, kế tiếp ta sẽ tấu ngươi."

Bạch Thiên Ngân ngậm miệng, Sân Mộc bới bới mấy món mình thích trên bàn ăn. Viên Cảnh Trạch trầm ngâm. "Vô luận thế nào, cẩn thận vẫn tốt nhất."

Đối với sự tình đột nhiên không hề dao động, Sân Mộc nuốt xuống rau dưa không hương vị, đôi mắt nhàm chán nhìn xung quanh. Hắn không cho rằng nhân loại "cùng tuổi" có thể làm đối thủ của hắn.

Khi tầm mắt chuẩn bị thu hồi, khóe mắt liếc sang chỗ ngoặt trên lầu, vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Sân Mộc nhướng mày, tay vô ý làm đổ thức ăn xuống cạnh bàn.

Có lẽ tầm mắt của Sân Mộc quá trắng trợn, Phàn Diệp hình như có cảm giác xoay người, khi nhìn thấy Sân Mộc thì trong mắt hiện lên kinh ngạc rõ ràng.

Đứng bên cạnh Phàn Diệp là nữ nhân tóc ngắn mặc hắc y nghiêng nửa người, như đang hỏi cái gì, ánh mắt nhìn theo tầm mắt Phàn Diệp. Phàn Diệp nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Sân Mộc cũng bất động thanh sắc hạ mí, không cùng nữ nhân đối mắt.

Kỳ quái Phàn Diệp vì sao lại ở chỗ này, khi Sân Mộc lại lần nữa ngẩng đầu, trên lầu đã không còn bóng dáng Phàn Diệp.

"Sân Mộc, ngươi đang nhìn gì?" Trác Kỳ Bảo nghi hoặc.

"Một con khỉ." Sân Mộc tùy ý đáp, không nhìn đến biểu cảm ngốc ra của Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc cúi đầu uống miếng nước, che giấu cảm xúc trong mắt.

Bách An Ngưng bên cạnh trầm mặc nhìn Sân Mộc, tầm mắt vô tình lướt qua vị trí Phàn Diệp vừa đứng, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

Một bữa cơm Mễ Phi cùng Lam Hòa nháo đến náo nhiệt, bất đắc dĩ nhìn hai tiểu hài tử ầm ĩ, Viên Cảnh Trạch duỗi tay gọi người máy trí năng tới chuẩn bị tính tiền.

"Ngài hảo, phí dụng của ngài đã được thanh toán."

Bàn ăn nháy mắt yên tĩnh lại, Viên Cảnh Trạch nhíu mày. "Là ai?"

"Khách nhân không lưu lại tên, chỉ để mọi người ăn xong mau chóng quay về học viện." Người máy làm hết phận sự giải thích.

"Là người quen a." Lam Hòa nhướng mày.

Viên Cảnh Trạch nghĩ nghĩ, ẩn ẩn có thể đoán ra người nói lời này. "Đi thôi, nên về học viện."

Mấy người lần lượt đứng dậy rời đi, Sân Mộc đi cuối cùng, khi người máy trí năng lướt qua Sân Mộc thì đột nhiên nói. "Khách nhân nói đang chấp hành nhiệm vụ, mong ngài hảo hảo học tập, có thời gian tốt sẽ đến thăm ngài."

Sân Mộc khóe miệng cong lên mấy cm. "Trên người nữ nhân kia có hương vị của người nào đó, nói với gã ta không thích."

Sân Mộc nói xong liền đi thẳng, người máy xoay người lên lầu chuẩn bị truyền đạt nguyên văn lời Sân Mộc nói.

Đi trên đường cái, Mộ Đồ nghi hoặc nhìn Viên Cảnh Trạch "Vừa rồi có bằng hữu ngươi ở đó?"

"Bữa cơm này cũng không phải mời ta." Viên Cảnh Trạch nhìn theo Sân Mộc cười cười.

Sân Mộc ngẩng đầu, cười như không cười "Chẳng lẽ là mời ta?"

Viên Cảnh Trạch ngậm miệng không nói chuyện, những người khác cười cười cũng không coi là thật. Trọng Lê tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi. "Sân Mộc ca, trước kia ngươi từng làm lính đánh thuê, đã tiếp nhận nhiệm vụ gì?"

"Ngươi muốn làm lính đánh thuê?" Hiểu ý Trọng Lê, Sân Mộc kỳ quái.

Trọng Lê do dự. "Ta muốn đăng ký lính đánh thuê nhận nhiệm vụ trong kỳ nghỉ."

"Trọng Lê!" Mộ Đồ nhíu mày. "Nếu ngươi thiếu tiền, chúng ta đều có thể......"

"Không đơn thuần chỉ vì tiền." Trọng Lê đánh gãy Mộ Đồ. "Ta cũng muốn rèn luyện kinh nghiệm một chút, ta trì trệ không tiến rất lâu rồi."

"Lính đánh thuê rất hung hiểm, nếu vô ý còn ảnh hưởng đến chuyện phân chia quân bộ sau này."

"Có thể." Viên Cảnh Trạch mở miệng.

"Cảnh Trạch!"

"Dị năng của Trọng Lê trì trệ không tiến đã thành vấn đề, làm lính đánh thuê đúng là phương pháp rèn luyện rất tốt."

Nghe một hồi, Sân Mộc mở miệng chen vào. "Trong trò chơi "Hành trình tận thế" có thể săn Boss lấy tinh hạch thăng cấp, đồng thời cũng có thể nhận nhiệm vụ thắng được trang bị, mấy thứ này đều có thể bán lấy tiền ngoài hiện thực."

Thấy mấy người đều nhìn lại. "Đây thuộc về rèn luyện tinh thần, có thể giảm bớt rủi ro trong lúc thực hiện nhiệm vụ hơn làm lính đánh thuê trong kỳ nghỉ."

"Lúc nào cũng có thể làm lính đánh thuê, không cưỡng chế làm nhiệm vụ, nguy hiểm thấp hơn, nhưng đồng thời tiền thuê cũng không cao." Long Vũ đề nghị.

"Cứ như vậy!" Viên Cảnh Trạch đánh cái quyết định cuối cùng. "Chúng ta đều bồi ngươi."

"Không......" Trọng Lê trực giác muốn cự tuyệt, lại bị Lam Hòa ôm cổ.

"Mọi người nhàn rỗi cũng không có làm gì, cùng nhau rèn luyện. Tuy rằng rất không muốn lại tiến vào trò chơi đáng chết kia, nhưng ai bảo chúng ta là huynh đệ?"

Nhìn gương mặt quen thuộc của mọi người, Trọng Lê không kiềm được lộ ra nụ cười nhàn nhạt. "Cám ơn!"

"Như vậy, mọi người cũng cùng nhau đi." Mễ Phi nắm tay. "Cùng nhau rèn luyện đi!"

Bất đắc dĩ với nhiệt huyết của Mễ Phi, Long Vũ đỡ trán. Trác Kỳ Bảo đưa tay gối đầu "Kỳ thật cũng không phải rất mâu thuẫn, ít nhất còn có thể sống lại."

"Rất kích thích." Bách An Ngưng cười cười.

Nhìn một đám người thanh xuân vô địch không biết phiền não, Sân Mộc mặt không cảm xúc quay đầu, trong mắt lại giấu không được ý cười.

Danh sách toàn quân diễn tập đã được định, viện sinh tân khoa tham gia có 21 người. Thay chế phục diễn tập cho hành động đặc biệt mới tinh, Sân Mộc chụp ảnh gửi cho Viên Úc Thần, rất nhanh nhận được hồi âm của Viên Úc Thần. "Rất có tinh thần."

Thời gian hành động đã được định sẵn, rạng sáng hôm sau xuất phát tại 3 điểm, buổi chiều 5 giờ tới điểm đích, thao luyện cảnh thật.

Nhiệm vụ hành động, hai quân Tả Hữu, tất cả học viên mô phỏng như Hữu quân lâm vào vòng vây của Tả Quân, yêu cầu công phá vòng vây Tả Quân, phá vây ra ngoài và mang đi con chip bố trí căn cứ quân sự của Tả Quân.

Trong lúc hành động, bọn họ còn phải hoàn thành mệnh lệnh khi có nhiệm vụ đột ngột. Vũ khí có hạn, lương thảo có hạn, giữa các học viện có thể cướp đoạt lẫn nhau.

Vũ khí hạn chế, lương thảo hạn chế, không có bản đồ cảnh thật, nhiệm vụ bất ngờ không theo quy tắc. Mọi người nhìn quy tắc diễn tập học viện phát ra, rơi vào trầm mặc.

"Có vẻ ngươi không có áp lực." Tiêu Lâm Du đem thông báo nhiệm vụ đưa tới cạnh Sân Mộc.

"Hiện giờ ta tò mò nhất chính là con chip bố trí căn cứ quân sự Tả Quân đang nằm trong tay ai." Sân Mộc vuốt cằm suy tư.

"Viên Doãn Ca, Trọng Tử Vũ, ta."

Sân Mộc kỳ quái. "Đều là người của Hộ Vệ Đoàn."

"Viện trưởng định."

"Nữ nhân kia không đơn thuần chỉ xấu, còn có chỉ số thông minh và kinh nguyệt không đều a." Sân Mộc ngẩng đầu nhìn trời.

"......" Tiêu Lâm Du

Mặc Lung Ỷ ngẫu nhiên đi ngang "......"

Quân Thiệu muốn nói lại thôi nhìn Sân Mộc dần dần đi xa, trấn an vỗ vỗ bả vai Mặc Lung Ỷ. "Đứa nhỏ kia chính là miệng thiếu."

"Quân Thiệu, ta muốn giết chết hùng hài tử xấu xa này!!"

Ba giờ trước khi xuất phát, Sân Mộc tắm nước lạnh, thay chế phục hành động đặc biệt cho diễn tập, mở quang não liên lạc với Viên Úc Thần. Bên kia rất nhanh liền nhận được, nhìn Viên Úc Thần dáng vẻ quân trang nghiêm túc làm việc, Sân Mộc nhíu mày. "Lại thức đêm?"

"Rất nhanh sẽ xong." Viên Úc Thần ấn giữa mày thả lỏng thân thể dựa vào lưng ghế, bưng cốc trà đã lạnh trên bàn uống. "Sắp xuất phát?"

"Còn 3 giờ."

"Ngày mai ta đến, ta có thể nhìn qua." Viên Úc Thần mềm hoá ngũ quan lạnh lùng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Sân Mộc do dự. "Ngươi đừng đi, hảo hảo nghỉ ngơi."

"Một hồi ta sẽ ngủ, em cũng nghỉ ngơi đi."

"Ta không buồn ngủ." Hắn vốn không cần ngủ.

"Em liên lạc với ta chính là muốn cùng ta cáo biệt?"

"Cũng không phải." Nhớ tới ban ngày nhìn thấy Phàn Diệp ở nhà hàng, biểu tình Sân Mộc lập tức có chút biệt nữu. "Hôm nay ta nhìn thấy Phàn Diệp."

Động tác uống trà của Viên Úc Thần dừng một chút. "Phàn Diệp có nói ta, là nhiệm vụ ta phân phó cho gã."

Sân Mộc không nói lời nào chờ Viên Úc Thần tiếp tục giải thích, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Sân Mộc, Viên Úc Thần buông ly bật cười. "Trác Lâm Anh, cấp dưới của ta."

"Trác?" Sân Mộc nghi hoặc.

"Là tỷ tỷ bằng hữu Trác Kỳ Bảo của em, trưởng tôn nữ Trác gia."

"Trên người nàng có mùi của ngươi, thật chán ghét."

"Bình thường có chút tiếp xúc tay chân trong phòng huấn luyện tổng hội, đừng nóng giận."

"Ta không có nóng giận." Nếu hắn sinh khí, đã sớm đi lên xé nát nàng.

"Vâng vâng." Bị thái độ đúng lý hợp tình của Sân Mộc làm cho dở khóc dở cười.

Còn muốn cùng Viên Úc Thần nói chuyện, nhưng thấy đáy mắt Viên Úc Thần đã chịu không được mệt mỏi, lòng Sân Mộc không thoải mái. "Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, ta nên xuất phát."

Viên Úc Thần trầm giọng dặn dò "Thận trọng."

"Vâng, Chủ Nhiệm Giáo Dục!" Sân Mộc dứt lời liền đóng quang não.

Bên kia Viên Úc Thần bất đắc dĩ thu hồi quang não trong tay, tiếp tục xử lý công vụ trên bàn.

Sân Mộc ghé vào sô pha nhàm chán nghịch quang não, nghĩ tới lời nói Viên Úc Thần, loáng thoáng nghĩ đến Trác Kỳ Bảo nhìn như từng nói qua cậu ta có một tỷ tỷ nhậm chức ở Cửu Quân.

Đang nhớ lại, ngoài túc khu đột nhiên vang lên tiếng còi sắc bén.

"Sân Mộc! Khẩn cấp tập hợp xuất phát!" Trên quang não Trác Kỳ Bảo gửi tới tin nhắn.

Ngay sau đó, liên tiếp hơn mười tin nhắn tương tự, xem ra tất cả mọi người nghĩ đến cái tính khí không ôn hòa của Sân Mộc.

Thu hồi quang não, Sân Mộc cầm lấy trang bị nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Toàn quân diễn tập chính thức bắt đầu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.