Đôi Chân Của Em

Chương 127






Cuộc tuyển chọn viện sinh tân khóa cho toàn quân diễn tập bắt đầu mở màn, do không giới hạn mục tiêu khiêu chiến nên làm rất nhiều người mở rộng tầm mắt, KO được một người thì lấy được một cái viện huy, thu thập đủ ba cái thì nhận được một thư mời đến toàn quân diễn tập. 63 cái viện huy, có thể cướp đoạt. Chỉ có 21 người cuối cùng mới có thể nhận được thư mời.

Cũng có nghĩa, trước khi bắt đầu toàn quân diễn tập không có người nào là an toàn tuyệt đối. Mỗi người đều có thể khiêu chiến không giới hạn, đoạt được viện huy hay thư mời cũng có khả năng tùy thời bị người khác cướp đi.

Sân Mộc vứt ba cái viện huy trong tay dựa vào vách tường, bất động thanh sắc nhìn cuộc chiến vừa mới kết thúc dưới lầu.

"Sân Mộc!" Mấy người Trác Kỳ Bảo đẩy cửa lên tầng cao nhất.

Sân Mộc tiếp được viện huy được vứt vào tay, quay đầu nhìn bốn người. "Thế nào rồi?"

"Long Vũ vừa kết thúc, Bách An Ngưng hai cái, Mễ Phi một cái, ta hai cái." Trác Kỳ Bảo báo chiến tích.

Sân Mộc nghe vậy nhíu mi, tầm mắt dừng trên người Mễ Phi. "Đây không phải thành tích của ngươi."

Mễ Phi vò đầu "Hôm trước trong phòng mô phỏng trọng lực bị quân hạm tinh tế làm thương cánh tay."

"Cơ giới sư đáng giá chính là hai tay, sẽ không có cách nào khác ngoài rời khỏi học viện." Long Vũ lạnh lùng nói, trong mắt ngưng tức giận.

"63 cái viện huy, 21 phần thư mời, tình hình chiến đấu hiện tại càng thêm kịch liệt."

"Hiện tại khó nhất chính là làm sao bảo vệ được viện huy trong tay mình." Trác Kỳ Bảo mồm to nói bạo. "Học viện mỗi ngày đều sẽ thông báo số lượng viện huy mới của mọi người, muốn giấu cũng không cách nào giấu được."

Long Vũ nhìn Trác Kỳ Bảo làm như vô tình hỏi. "Mỗi lần ngươi đều biết rất nhiều chuyện."

Trác Kỳ Bảo nhướng mày, kiêu ngạo hất mớ lông xanh trên trán. "Cha ta là Trác Văn Bỉnh."

Long Vũ "......" Giỏi lắm anh bạn, coi như cha ngươi thắng.

"Toàn quân diễn tập có bốn khóa tham gia, ta muốn giành được tấm thẻ đầu tiền." Sân Mộc nói không cho cự tuyệt.

Trác Kỳ Bảo suy tư một lát, làm hết phận sự phổ cập thường thức cho Sân Mộc. "Toàn quân diễn tập lần này, chúng ta tuyệt đối phải đề phòng học viện Lệ Tư, học viện Quang Minh, học viện Đế Nhạc."

"Học viện Lệ Tư thành lập hơn bốn trăm năm, so học viện quân sự đệ nhất liên bang còn muốn lâu hơn, toàn quân diễn tập mỗi năm hai trường đều tranh đấu gay gắt, phần lớn muốn áp chúng ta một đầu."

"Học viện Quang Minh, học viện Đế Nhạc cũng không thể xem thường, viện trưởng hai học viện này là hai vợ chồng, làm việc rất không biết xấu hổ."

"Tránh học viện Lệ Tư, xuống tay với học viện Quang Minh cùng học viện Đế Nhạc trước, sau đó giải quyết học viện Lệ Tư, lại xử lý viện sinh ba khóa." Long Vũ chần chờ bày mưu tính kế.

Sân Mộc trao đổi ánh mắt với Trác Kỳ Bảo, Trác Kỳ Bảo truy vấn. "Hành động chi tiết đâu?"

"Tạm thời bây giờ chưa thể đưa ra nội dung hành động tỉ mỉ, trên chiến trường sẽ liên tục bị thay đổi."

"Diễn tập đã sắp tới, ta kiến nghị không thể tiếp tục hành động đơn độc." Bách An Ngưng đề nghị.

"Có thể." Sân Mộc tán thành.

Mấy người kết thúc cuộc hội nghị ngắn ngủi, quyết định tổ chức thành nhóm trước hết giữ được viện huy trong tay, cứu đang Mễ Phi nguy hiểm trở về, lấy được thư mời của toàn quân diễn tập.

Trong phòng nghỉ viện trưởng, Mặc Lung Ỷ cười tủm tỉm nhìn số liệu trên máy tính, dưới tay linh hoạt tính toán nước cờ tiếp theo. Quân Thiệu từ bên ngoài đi vào, đem hoa quả đã rửa sạch đưa vào tay Mặc Lung Ỷ.

"Quân Thiệu, mấy tiểu côn trùng năm nay thực sự có sức sống." Mặc Lung Ỷ vén tóc qua bên tai, hưởng thụ hoa quả Quân Thiệu đem tới.

Quân Thiệu cầm lấy hạt trái cây từ bên miệng Mặc Lung Ỷ, bình tĩnh nhìn số liệu Mặc Lung Ỷ tính ra. "Có lòng tin không?"

Mặc Lung Ỷ nheo mắt "Ngươi có ý gì? Ta còn sợ cái lão bà kia?"

"Nghe nói học viện Lệ Tư năm nay có thiên tài siêu cấp."

"Quân Thiệu, ngươi là muốn theo địch làm phản, trong quân xúi giục sao?"

"Ngươi biết ta sẽ không."

Mặc Lung Ỷ cười lạnh đem số liệu trên màn hình giả thuyết xóa sạch. "Trường quân đội đệ nhất ta còn thiếu thiên tài?"

Nhìn động tác Mặc Lung Ỷ, Quân Thiệu ẩn ẩn nhíu mày. "Ngươi làm gì?"

"Hành động của ngươi làm ta cảm thấy, ta cần phải lên kế hoạch chỉnh số liệu diễn tập lần này một lần nữa."

Quân Thiệu nhíu mày nửa ngày, xoay người chuẩn bị rời đi. Khóe mắt Mặc Lung Ỷ liếc Quân Thiệu một cái. "Quân Thiệu, nếu ngươi lại dám câu đáp cùng lão bà kia không rõ, ta sẽ không cần ngươi."

Quân Thiệu đứng ở cửa hồi lâu, nhịn không được thở dài, xoay người nhìn Mặc Lung Ỷ trong mắt mang theo bất đắc dĩ. "Ngươi lại lôi chuyện cũ."

"Đã làm còn sợ người khác nói?"

"Ngươi rõ ràng biết nguyên nhân, ta......"

"Ta không biết!" Mặc Lung Ỷ ngữ khí kiên quyết đánh gãy lời Quân Thiệu nói. "Ta chỉ biết cái lão bà kia đối với ngươi rắp tâm bất lương, không biết xấu hổ, tiện nhân!!"

Quân Thiệu cười, lạnh lẽo trong mắt tan đi, ôn nhu quấn quanh làm Mặc Lung Ỷ có chút nhịn không được. "Quân Thiệu, ta là viện trưởng!!"

"Vâng, viện trưởng." Quân Thiệu gật đầu.

Sân Mộc tắm rửa xong đi đến trước gương, xuất thần nhìn thiếu niên ngây ngô với thân thể tái nhợt trong gương. Tóc mai ẩm ướt dán bên tai, bọt nước ấm áp nhỏ giọt, đồng tử tinh sắc loáng thoáng u ám, khẽ mở môi đỏ lộ ra răng nanh bén nhọn.

Đầu lưỡi liếm qua hàm răng, Sân Mộc một quyền đấm rơi chiếc gương. Đi vào thế giới nhân loại hắn có một thói quen, thường phát ngốc nhìn chính mình trong gương, hắn muốn phân rõ chính mình là người hay là thi, không thể bị lạc. Nhân loại sẽ không bỏ qua cho hắn, mà hắn cũng sẽ không khoan thứ cho nhân loại.

Đầu ngón tay vén lên một sợi tóc, Sân Mộc nhếch lên khóe miệng nở nụ cười lạnh băng. Vận khí của hắn dường như sau khi chết liền tốt lên, vận tốt lớn nhất chính là nhặt được y.

Ngoài phòng tắm vang lên tiếng chuông gió, Sân Mộc dường như cảm nhận được, trực giác ngẩng đầu. Một lát, Sân Mộc với quần áo để một bên lên, mở cửa chạy ra ngoài.

Đơn giản thay quần áo, Sân Mộc chân trần chạy ra phòng, viện ngoại túc khu, hoa Vân Vụ dưới ánh mặt trời, Viên Úc Thần đưa lưng về phía khu nhà, chăm chú nhìn hoa Vân Vụ nở đầy trời không biết suy nghĩ cái gì.

"Úc Thần!" Sân Mộc nhìn theo tầm mắt Viên Úc Thần. "Ngươi đang nhìn cái gì?"

Viên Úc Thần cúi đầu thu hồi tầm mắt, mắt dừng trên chân Sân Mộc có chút nhíu mày. "Không phải đã nói phải đi giày sao?"

Ý bảo chính mình vừa mới tắm rửa xong tóc còn nhỏ nước. "Ướt."

Đối với Sân Mộc "cưỡng từ đoạt lý"(1) Viên Úc Thần đã vô lực sinh khí, xoay người kéo Sân Mộc trở về phòng. "Ta hẳn nên đến muộn một chút."

(1) Cưỡng từ đoạt lý: dùng từ ngữ bướng bỉnh để lấy lý của kẻ phải.

"Ngươi tới ta rất cao hứng." Không chút bủn xỉn cho Viên Úc Thần một mặt tươi cười, Sân Mộc dẫn đầu chạy về sô pha nằm, tròn mắt nhìn Viên Úc Thần đóng cửa. "Ngươi hôm nay như thế nào lại rảnh."

"Cách toàn quân diễn tập còn không đến bốn ngày, ta đến cổ vũ cho em."

Duỗi cổ để Viên Úc Thần lau tóc cho mình, Sân Mộc ngữ khí nhẹ nhàng. "Một đám người mới, chấp nhặt với bọn họ là khi dễ bọn họ."

"Ngươi còn thiếu khi dễ người?"

"Ta......" Sân Mộc đang chuẩn bị giải thích, quang não trên tay đột nhiên truyền đến tin tức. Sân Mộc mở quang não nhìn thấy là Tề Lăng Mạt, lập tức có chút kinh ngạc.

Sân Mộc ngẩng đầu nhìn Viên Úc Thần, nhìn thấy động tác im lặng của Viên Úc Thần với mình. "Nói ta không ở đây."

Trong lòng nghi ngờ, Sân Mộc lui ra sau lưng Viên Úc Thần kết nối với Tề Lăng Mạt. Tề Lăng Mạt xuất hiện trên màn hình giả lập, đôi mắt sau cặp kính đảo qua xung quanh Sân Mộc, ngữ khí có chút nôn nóng. "Sân thiếu, nguyên soái đến chỗ ngươi sao?"

"Ta có bao nhiêu thần thông quảng đại, có thể ban ngày ban mặt cướp đi một người sống lớn như vậy."

"Sân thiếu, Cửu Quân xảy ra chút rắc rối, nếu ngươi có tin tức của nguyên soái......"

"Ta nói với ngươi y đã chạy trốn ngươi tin không!" Không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Tề Lăng Mạt, Sân Mộc "nổi giận đùng đùng" chặt đứt trò chuyện.

Vui vẻ ngẩng đầu, đối với ánh mắt ý vị thâm trường của Viên Úc Thần làm như không thấy. "Ngươi bỏ nhà ra ngoài."

"Quá mệt mỏi thì tùy hứng một chút cũng có thể lý giải." Viên Úc Thần khom lưng véo mặt Sân Mộc. "Bây giờ tính tình em càng lúc càng lớn."

Nhìn vào ánh mắt thâm thúy nghiêm túc của Viên Úc Thần, Sân Mộc ngượng ngùng quay mặt. "Đừng đùa giỡn ta, ta xấu hổ a."

Viên Úc Thần vui vẻ, một tay đem hắn ôm vào trong ngực xoa mái tóc mềm mại của hắn. "Có lòng tin với toàn quân diễn tập không?"

"Có!" Tin tưởng gấp trăm lần.

"Ta sẽ nhìn em, không được làm ta thất vọng." Làm như vui đùa nói, Viên Úc Thần đem một chiếc huân hiệu nhỏ có hình hoa Vân Vụ màu đỏ cài trên cổ áo Sân Mộc.

Sân Mộc vuốt cổ áo nhìn thẳng vào mắt Viên Úc Thần. "Ngươi còn không tin tưởng ta sao?"

Cười nhu loạn tóc Sân Mộc, Viên Úc Thần đứng dậy vén tay áo lên. "Ăn cơm chứ? Ta làm cho em."

"Ngươi bồi ta?"

"Nếu em không ngại, hôm nay ta có thể không đi."

"Đừng có quanh co với đầu óc của ta." Sân Mộc siết tay cắn gối, thoạt nhìn như hung thần ác sát.

Viên Úc Thần lắc đầu cười, xoay người vào phòng bếp. Ghé vào sô pha nhìn nam nhân xắn tay áo bận rộn, Sân Mộc cực kỳ thích hương vị nam nhân thành thục trên người Viên Úc Thần.

"Nếu thật sự ngươi không có nhà để về, ta có thể thu nhận ngươi."

Mễ Phi sớm đã canh giữ trong phòng trọng lực, thất thần lật xem các tài liệu phân tách quân hạm, thẳng đến khi nghe tiếng cửa phòng phía sau mở, Mễ Phi nhanh chóng nhảy lên, vẻ mặt vui mừng nhìn nam nhân đi tới. "Lão sư."

Nam nhân sắc mặt không đổi nhìn Mễ Phi, lướt qua người cậu mở ra máy chiếu. "Ta không có đáp ứng thu ngươi làm học sinh."

"Lão sư!" Quen nhìn nam nhân mặt lạnh ít lời, Mễ Phi mặt dày mày dạn dính lấy. "Hôm trước ta có làm sai năng lượng chịu tải trên quân hạm mô phỏng, ngài giúp ta nhìn xem được không."

"Người không biết yêu quý thân thể, không xứng xưng là cơ giới sư."

Mễ Phi trầm mặc nhìn cánh tay mình, biết nam nhân đang nói điều gì, Mễ Phi nhụt chí. "Lão sư, ta thực nóng vội."

"Máy móc không phải công việc một sớm một chiều, trên chiến trường, cơ giới sư là yếu điểm lớn nhất cũng là một bộ phận không thể thiếu nhất. Mà thứ bọn họ dùng để chiến đấu, chỉ có một đôi tay."

"Lão sư......"

Tựa hồ không quen nhìn Mễ Phi ỉu xìu, đôi tay nam nhân dừng lại trên màn hình điều khiển một lúc, dư quang liếc qua Mễ Phi. "Hôm nay ta sẽ mô phỏng quân hạm xuyên tinh tế, ngươi có thể quan sát."

Mễ Phi ánh mắt sáng lên. "Vâng! Cám ơn lão sư."

"Ngày mai đừng tới."

"......" Mễ Phi

Không thèm nhìn biểu tình muốn khóc của Mễ Phi, nam nhân mặt lạnh rớt băng. "Chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho toàn quân diễn tập."

Mễ Phi vui đến híp mắt "Ta đã biết."

Dưới tay linh hoạt thao túng mô phỏng quân hạm giả thuyết, không biết qua bao lâu, nam nhân đột nhiên chèn một câu. "Toàn quân diễn tập lấy được thành tích tốt, ta dạy cơ giới cho ngươi."

"......" Mễ Phi

"Rõ!! Ta nhất định sẽ nỗ lực lão sư!!" Cúi chào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.