Đôi Chân Của Em

Chương 10




La Khả Tiệp cùng đoàn quân Hoàng Quốc đóng ở bến Lượng Nguyệt.  Năm con thuyền lớn gần như cùng một lúc hiện ra từ phía mặt trời lên.  Cờ huyền vũ, cờ sư tử đen, cờ bạch trạch, cờ mạn đà la hoa, cờ thanh chu tước lần lượt để phân biệt Hạ Quốc, Bắc Quốc, Thần Quốc, Hoa Quốc và Bích Quốc.

Cuối cùng cũng đến rồi.

La Khả Tiệp kéo dây cương di chuyển ra sát bến Lượng Nguyệt. Thuyền vừa cập bến, binh sĩ Hoàng Quốc đồng loạt quỳ xuống, nhất nhất hô to: "Cung nghênh chư vị hoàng tộc ngũ quốc viếng thăm!"

Con thuyền của Thần Quốc cập bến đầu tiên, binh lính phía trên đều đặn di chuyển xuống, La Khả Tiệp ước chừng có năm trăm người, kế đó là hàng loạt thái giám cung nữ cầm lọng che đứng chờ bên dưới. Thái tử Thần Quốc bước ra từ khoang thuyền, phất tay nhíu mày tỏa ra khí thế bức người, y phục hoa lệ chói mắt phản chiếu lại ánh sáng mặt trời buổi sớm. Hắn họ Lăng, tên một chữ Điền. Từ lâu đã nghe danh Thái tử Thần Quốc áp cả tứ phương, lúc này tận mắt nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. 

Theo sau hắn là một nữ tử. Nếu La Khả Tiệp đoán không lầm chính là đệ nhất tài nữ Thần Quốc Thụy Du Quận Chúa. Nàng ấy khoác trên mình thanh y mềm mại, dáng người nhỏ nhắn liễu nhược phù phong. Hứa Thuỵ Du đứng cạnh Lăng Điền khiến La Khả Tiệp nghĩ ngay đến ánh dương trên nền trời xanh, vô cùng hoà hợp.

Lăng Điền từng bước khoan thai tiến đến gần La Khả Tiệp, quét mắt nhìn một lượt dáng vẻ uy phong khi nàng ngồi trên lưng ngựa. La Khả Tiệp thấy bạc môi Lăng Điền hé mở định nói gì đó nhưng đã bị giọng nói từ phía sau cắt ngang:

"La Khả Tiệp!"

Nàng nhíu mi dời mắt sang nam tử chạy hì hục từ trên chiếc thuyền của Thần Quốc xuống. Dáng vẻ của hắn khá cao lớn, gần như ngang bằng Lăng Điền, làn da lại có chút rám đen khỏe khoắng. La Khả Tiệp cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng vẫn không thể nhớ ra, đành im lặng gật đầu xem như chào hỏi hắn.

Người kia xị mặt xuống, chưa kịp nói gì đã bị Lăng Điền khiển trách: "Ký Hy, không được vô lễ!"

Người được gọi là Ký Hy ấy đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Điền liền thu liễm tính khí lại, vuốt thẳng y phục, vô cùng giữ lễ ôm quyền cúi chào nàng.

"Thái tử Thần Quốc không cần khách khí." La Khả Tiệp không mặn không lạt nói.

Thoáng chốc nàng có cảm giác bị hút vào đôi mắt lạnh của Lăng Điền, đôi mắt ấy quét qua người nàng như hận không thể giết chết nàng. Nhưng rất nhanh chóng sát khí ấy đã biến mất, chỉ còn vẻ điềm nhiên vốn có của bậc đế vương.

"Đã lâu không gặp." Lăng Điền nhếch môi cười.

La Khả Tiệp có cảm giác không muốn nghe những lời sau đó của hắn. Nàng chỉ khách khí nói: "Thái tử Thần Quốc cùng Quận chúa đường xa mệt mỏi, ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa phía sau cho hai người. Nơi dã sơn có chút bất tiện, mong Thái tử và Quận chúa không cảm thấy phiền lòng."

"Ở đây cảnh sắc đẹp như vậy quả thật rất tốt." Hứa Thuỵ Du nâng tay áo che miệng cười, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua mặt hồ.

"Quận chúa thích là tốt rồi." Dứt lời La Khả Tiệp quay sang phân phó Tào Dư "Ngươi mau hộ tống Thái tử và Quân chúa Thần Quốc lên xe ngựa đi."

"Tuân mệnh!" Tào Dư nhận mệnh liền mở đường dẫn lối Lăng Điền và Hứa Thụy Du.

Ký Hy kia lướt qua La Khả Tiệp còn không ngừng ngó nghiêng một lúc mới tròn mắt hỏi nàng: "Hôm nay tên đó không đến sao?"

"Chẳng hay ngươi đang muốn hỏi ai?" La Khả Tiệp khó hiểu, người này từ đầu đã biểu hiện quá mức kì lạ.

"Phu quân của ngươi." Ký Hy nhíu mày quát lên.

La Khả Tiệp chỉ cười: "Bản phu nhân có ba phu quân, không biết ngươi hỏi người nào?"

"Là..."

"Ký Hy đi thôi!"

Ký Hy chưa kịp nói gì đã bị Lăng Điền thúc giục. Y như rằng hắn không dám chậm trễ, một chữ cũng không hỏi thêm liền ba chân bốn cẳng chạy đến đứng cạnh xe ngựa của Lăng Điền đang ngồi.

La Khả Tiệp lắc đầu. Câu nói mỉa mai cáu gắt đã truyền đến tai nàng: "Không ngờ Hộ quốc phu nhân Hoàng Quốc cũng thật biết xu nịnh. Cường quốc như Thần Quốc thì chào đón, còn chúng ta thì bỏ xó một bên."

La Khả Tiệp di chuyển hướng nhìn, bờ môi bất tri bất giác cong lên nụ cười. Quả nhiên là Yên Đan Công chúa Bắc Quốc,  Đoan Mộc Thục Nhi. Thiên hạ ai cũng biết phụ hoàng của nàng ta, quân vương Bắc Quốc, một lòng si mê sư phụ La Khả Tiệp, cuối cùng lấy mỹ danh của bà đặt thành phong hào cho nữ nhi. Chỉ tiếc nàng ta có cái danh của sư phụ nàng nhưng không có được cái tài của bà, hơn nữa tính tình còn vô cùng khó coi.

Đi cùng nàng ta còn có Ngũ hoàng tử Bắc Quốc, Tứ hoàng tử Hoa Quốc, Thái tử và Tam hoàng tử Hạ Quốc. Dĩ nhiên không thể thiếu bông hoa mỹ lệ Ấu Lăng Công chúa  Hạ quốc. La Khả Tiệp thầm nghĩ, lần tụ hội hôm nay quả thật ngàn năm có một. Về sau chẳng mấy chốc trong số bọn họ kẻ đăng cơ người chết thảm, kẻ mất nước người vang danh. Thế sự vốn khó nói.

La Khả Tiệp không chấp nhặt với Đoan Mộc Thục Nhi. Nàng cúi người nhẹ giọng nói:

"Không kịp nghênh tiếp chư vị là sai sót của ta. Mong chư vị rộng lượng bỏ qua. Chư vị ở đây đều là nhân trung long phượng, ta nào dám xem nhẹ. Thỉnh chư vị lên xe ngựa để ta hộ tống chư vị đến Hành Cung nghỉ ngơi, tối đến sẽ mở yến tiệc đón gió tẩy trần."

"Coi như ngươi thức thời." Đoan Mộ Thục Nhi hếch mũi khoanh tay, nghênh ngang bước đi.

Binh lính lập tức nép sang hai bên nhường đường cho nàng ta. Các vị hoàng tử bắt đầu xì xầm nghị luận. La Khả Tiệp nhìn sang sắc mặt khó coi của Ngũ hoàng tử Bắc Quốc, bình thản giúp hắn giải vây: "Mặt trời sắp lên cao rồi, chúng ta nhanh chóng khởi hành thôi."

Bọn họ đồng loạt gật đầu, lần lượt nối bước nhau ngồi vào xe ngựa. La Khả Tiệp lúc này mới để ý thuyền của Bích Quốc đã cập bến nhưng mãi không có động tĩnh.

Nàng đợi một lúc mới thấy lão thái giám vội vã chạy ra, cung kính chắp tay thưa với nàng: "Thật ngại quá Hộ quốc phu nhân, Phượng quân của chúng ta có chút không khỏe nên chưa thể rời thuyền lúc này. Vương thượng có lệnh mời phu nhân hộ tống chư vị hoàng tộc các nước lên đường trước, để lại cho bọn ta một cỗ xe ngựa rộng rãi là được."

Vẻ mặt lão thái giám xanh mét, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Quả nhiên bên trong thuyền của Bích Quốc xảy ra chuyện lớn rồi. La Khả Tiệp ngoảnh mặt nhìn về phía sau. Lăng Điền dường như đã mất kiên nhẫn xốc màn xe lên, nhíu mi với nàng. Ở không được, đi không yên. La Khả Tiệp phất tay gọi Tào Dư:

"Ngươi cùng bọn họ ở lại hộ tống Nữ vương và Phượng quân Bích Quốc, ta dẫn đoàn người về Hành Cung trước."

Nàng chia một phần ba binh sĩ cho hắn. Tào Dư lập tức lĩnh mệnh. Lão thái giám già cúi đầu cảm tạ không thôi. La Khả Tiệp không chần chừ lâu liền quất roi khởi hành.

Đoàn người vòng qua đường rừng đi chưa hết nửa ngày đã đến Hành Cung. Vừa hay quân triều đình đã đến, Hạ Chính Nghiên và Thái hậu có lẽ đã vào trong trước, chỉ còn mỗi Hạ Cảnh Tuấn ở lại. Hắn giữ đúng lễ nghi, vô cùng đứng đắn nghiêm chỉnh tiếp đón hoàng tộc các nước. Sau khi phân phó người dẫn bọn họ đến lầu các đã chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Tuấn kéo tay áo La Khả Tiệp, nhỏ giọng hỏi:

"Vị Nữ vương trong truyền thuyết của Bích Quốc ở đâu rồi?"

La Khả Tiệp nhếch mày, không thể tin được nhìn vẻ mặt sáng rỡ vì tò mò của hắn.

"Phượng quân của nàng có chút không khỏe nên sẽ đến sau."

Hạ Cảnh Tuấn nghe xong liền bĩu môi xem thường: "Quả nhiên giống hệt như lời đồn."

"Vương gia cũng có hứng thú với những chuyện thế này?" 

"Sao lại không? Chuyện của nàng ta vô cùng đặc sặc, truyền trong lục quốc lại càng khiến nhiều người xuýt xoa." Hạ Cảnh Tuấn vô cùng vui vẻ nói tiếp "Dù gì ngươi cũng phải đứng chờ, để ta kể cho ngươi nghe."

Hoá ra Nữ vương Bích Quốc vốn không được chọn kế vị, từ nhỏ đã được bí mật nuôi lớn ở nơi thâm sơn cùng cốc, về sau vào cung với danh nghĩa trợ giúp Tạ học sĩ dạy học cho con cháu hoàng gia. Mọi chuyện bắt đầu rối loạn khi Thái tử vì nàng ta mà tự tử, phò mã của Hoàng nữ, người được chọn kế vị sau đó, bị bắt gặp lên giường cùng nàng ta. Phò mã bị phế, Hoàng nữ bệnh nặng qua đời, hoàng hậu phát điên, nàng ta từng bước kế vị. Người trong Bích Quốc sớm đã phát lãnh vì thủ đoạn của nàng ta. Chỉ trong một đêm chính tay diệt hết cả nhà hoàng hậu. Nghe đâu vị Hoàng nữ kia trước khi lâm bệnh đã chịu đủ ba mươi sáu khổ sai nên mới không cầm cự nổi.

Kể đến khi hoàng hôn buông xuống, Hạ Cảnh Tuấn mới thở dài đúc kết ra một câu: "Nàng ta dù ác độc nhưng lại hết mực yêu thương vị Phương quân kia, còn tự cắt máu viết huyết thư trên đàn tế trời, thề rằng sẽ nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hậu cung vì hắn độc sủng. Ngươi cũng thấy rồi đó, hắn chỉ cần khó chịu một chút, nàng ta liền không màng đến chuyện gì khác."   

La Khả Tiệp gật gù. Hoá ra Nữ vương Bích Quốc lại là nhân vật truyền kỳ như vậy. Thế mới nói, sinh ra mang mệnh đế vương, là phúc cũng là hoạ. Như Hạ Chính Nghiên cũng phải mấy phen lao đao mới có thể ngồi lên đế vị.

Nàng bất tri bất giác nhìn về hướng mặt trời lặn. Đoàn người bước ra từ phía vầng trời màu đỏ dịu. La Khả Tiệp nhận ra Tào Dư đang cưỡi ngựa dẫn đầu. Nàng kéo Hạ Cảnh Tuấn đứng thẳng dậy, chỉnh lại tư thế thật nghiêm trang. 

Bánh xe ngựa dừng lại. La Khả Tiệp ôm quyền hành lễ: "Cung nghênh Nữ vương Bích Quốc!"

Đôi tay trắng noãn vén tấm màn che lên. La Khả Tiệp phút chốc không thể tin vào mắt mình. Nữ tử một thân khí khái uy nghiêm, lớp trang điểm vô cùng đậm, má phấn môi son, chân mày kẻ sắc nét, giữa mi tâm hiện ra hoa điền hình* mộc lan đỏ thắm, y phục hoa lệ chói mắt. Mái tóc nàng ấy được bện thấp sang bên phải, phía trên lọn tóc cài vài đóa hoa vàng khảm ngọc nho nhỏ. Dáng vẻ ấy vừa phóng khoáng vừa khí thế quyền lực bức người không thở nổi.

La Khả Tiệp cắn môi, cố gắng không để ba chữ "Trác Khinh Vân" thoát ra ngoài.

Người trước mắt nàng đây, không thể tin được, lại là Nữ vương Bích Quốc, cũng là nữ tử khiến nàng khát khao tái ngộ, Trác Khinh Vân.

Đã không ít lần nàng tưởng tượng ra khung cảnh hai người hạnh ngộ sẽ như thế nào, không ngờ hiện thực lại xa cách đến không thể cất thành lời gọi tên nhau thế này.

Trác Khinh Vân nhìn La Khả Tiệp rất lâu, môi mấp máy vài lần định cất lời lại bị giọng nói yếu ớt cắt ngang:

"Khinh Vân."

Trác Khinh Vân vội vàng sải bước chân đến ngự liễng bên cạnh xe ngựa, vén tấm màn che mỏng manh lên, cầm tay dìu người bên trong bước xuống. La Khả Tiệp không thể nhịn được ngắm nhìn hắn một chút. Dung mạo đích thật hệt như trích tiên trong mộng. Vẻ đẹp ấy có thể làm lu mờ bất kỳ nữ tử nào, bóng dáng dong dỏng cao có chút gầy yếu khoác trên mình trường bào bằng gấm màu xanh thêu khổng tước lấp lánh ánh bạc. Đến cả hoàng hôn phía sau cũng chỉ đáng làm nền cho hắn. 

Trác Khinh Vân vô cùng lo lắng để hắn tựa hẳn người vào nàng, chính mình đỡ hắn vào trong. Đôi mắt nàng chưa từng rời khỏi hắn dù chỉ một khắc.

La Khả Tiệp vội vàng phân phó người dưới đưa nàng ấy đến Huyền Ngọc Các. Trác Khinh Vân cảm kích gật đầu với nàng, trước khi lướt qua nàng còn không quên bỏ lại câu nói: "Tiệp tỷ vất vả rồi."

Nàng nhìn theo bóng lưng Trác Khinh Vân, trong lòng không phân biệt rõ là tư vị gì. Ít nhất vẫn nên vui vẻ đi, vì Trác Khinh Vân vẫn còn nhớ đến nàng. Những chuyện khác không quan trọng nữa.

La Khả Tiệp thở dài ra một hơi, vừa quay mặt sang đã phát hiện Hạ Cảnh Tuấn đứng yên bất động, ánh mắt nhìn thẳng một hướng, nắm tay siết chặt lại lộ ra khớp xương trắng bệt. Hắn đột nhiên đấm một quyền vào con lân sư đá bên cạnh, nghiến răng gầm lên:

"Không thể được! Sao có thể như thế được?! Rõ ràng là gạt người! Nàng nhất định phải giải thích rõ ràng với ta! Ta không để yên, nhất định không để yên đâu!"

Dứt lời hắn như mũi tên điên cuồng lao đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Tia sáng cuối cùng của thái dương đã tắt hẳn.

La Khả Tiệp nhịn không được lại thở dài. Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh khiến nàng không thể chấp nhận nổi, càng không có tâm tư để ý đến Hạ Cảnh Tuấn vì sao mà phát điên. Nàng không nhớ bản thân đã đứng trước tiền môn Hành Cung bao lâu. Chỉ nhớ rằng sau đó ba phu quân xuất hiện nàng mới hoàn hồn trở vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.