Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 41: Bí mật luyện tiên




Seohyun như có kiến bò đi bò lại trên lưng, thấy Kim Sung-won ra sau nhà gọi điện rất lâu không cho mình nghe thì càng đứng ngồi không yên.

Một lúc sau Kim Sung-won trở về đưa điện thoại bảo cô nói chuyện Seohyun không nhìn ra chuyện gì bất thường, cầm điện thoại chỉ vâng với dạ một hồi rồi cúp máy, hôm nay chuyện vui nhất là anh Sung-won đã chịu gọi điện về nhà rồi, giải quyết được chuyện này, việc khác thành chuyện nhỏ, hoạt bát hơn không ít:

- Em từng nghe Eun-min unnie ở cùng phòng với Sica unnie nói, Sica unnie xem bộ phim này rất nhiều lần, xem ra đúng là trúng độc như mẹ nói rồi.

- Ừ, em cũng đã nghe mẹ nói rồi đấy, vậy thì giải thích cho Sica đi, anh đi làm bữa sáng.

Seohyun không khác gì bị sét đánh, bàng hoàng hỏi:

- Hả? Sao lại là em?

- Vì em là em gái anh mà, vì sao Sica lại chọn em tâm sự, vì em là người thích hợp nhất, không tin hỏi mẹ mà xem.

Kim Sung-won vỗ vỗ má Seohyun rồi đi vào bếp:

Seohyun chết đứng, thấy mình quá oan, rõ ràng là chuyện hai người bọn họ, làm sao biến thành chuyện của mình rồi?

Bảy giờ sáng, Jessica bị Seohyun đánh thức:

- Unnie dậy thôi, ngủ nhiều không tốt đâu.

Jessica chớp chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp vừa tỉnh ngủ gần như con búp bê vô cảm, con ngươi mơ màng lạnh tanh sắc như dao dọc giấy, rõ ràng chỉ là một thiếu nữ ở tráng thái lờ đờ ngái ngủ đầu óc trống rỗng, vậy mà vô tình lại tỏa ra khí tức "người sống chớ lại gần", chính vì thế mà cô chỉ nhìn thôi đã khiến Yuri sợ suốt thời gian dài, đồng thời có luôn biệt danh công chúa băng giá.

Một lúc sau Jessica mới lười biếng vươn mình, khuôn mặt như băng tan, đưa đầu muốn hôn lên má Seohyun.

- Sica unnie, còn chưa đánh răng đấy.

Seohyun như con hươu sợ hãi rụt đầu lại.

- Vậy là đánh răng xong thì được rồi.

Jessica thấy Seohyun hoảng sợ càng trêu già, sửa sang lại quần áo xộc xệch:

- Bữa sáng có gì thế?

- Sica unnie ..

Seohyun do dự, không biết phải nói thế nào, dù sao cũng chỉ là suy đoán của mẹ:

- Sao vậy?

Jessica tâm tư nhạy cảm, dựa vào biểu hiện của Seohyun đoán:

- Em nói với Sung-won oppa rồi phải không?

- Chuyện này, hay ăn cơm xong hay nói nhé.

Seohyun không biết mở miệng thế nào, kiếm cớ trì hoãn:

- Oppa nói sao?

Jessica hơi nhướng mày, mang theo chút cường thế hỏi, ánh mắt như mang theo băng giá:

Seohyun cắn môi, đây đâu phải là chuyện đơn giản là "đọc thuộc lòng" như học bài.

- Seohyun, em xuống ăn sáng đi, để anh nói chuyện với Sica.

Kim Sung-won đoán trước được kết quả, đợi một lúc không thấy Seohyun xuống liền đi lên, vừa đúng lúc nghe câu hỏi của Jessica:

- Oppa.

Ánh mắt uy hiếp của Jessica liền mềm nhũn, mặt đỏ tới tận mang tai, như rắng hồng, vừa đáng yêu lại đầy sinh khí:

Seohyun nhẹ hết cả người, chạy rầm rầm xuống nhà, cô không bao giờ muốn chịu loại tội này thêm lần nào nữa.

- Sica, chuyện từ khi nào ...

Kim Sung-won dù tỏ ra hết sức trầm ổn, thực chất chẳng hề khá hơn Seohyun:

- Chắc bắt đầu từ hôm sinh nhật đi.

Jessica dần bình tĩnh lại, nhìn Kim Sung-won, nhẹ giọng nói:

.... ....

Seohyun không biết nhìn lên gác bao nhiêu lần rồi, tới khi thấy Jessica và Kim Sung-won cùng đi xuống thì đã là hơn 8h30, " Kết quả là thế nào? Hai người họ bây giờ quan hệ rao sao?" Cho dù không muốn xen vào chuyện này chút nào, nhưng Seohyun rất muốn biết kết quả, không ngừng nhìn mặt hai người dò xét, anh Sung-won mặt bình thường, Sica-unnie không có dấu vết đã không? Chẳng lẽ họ thành một đôi rồi?

- Ngó nghiêng gì thế? Ăn sáng đi.

Kim Sung-won khẽ vỗ đầu Seohyun:

Seohyun rất bất mãn, cô ghét người ta sờ vào đầu mình, không may là Kim Sung-won từ nhỏ lại thích sờ đầu cô, thi thoảng hứng lên còn gõ một cái, tính cách của Seohyun quyết định cô không thể gõ lại giống YoonA, thế là chỉ giận dỗi chịu đựng.

Jessica yên tĩnh ngồi ăn, ngây ra một lúc, rồi tiếp tục ăn.

"Nếu bình thường, Sica unnie đã vội về công ty luyện tập, hôm nay lại chẳng gấp chút nào? Chẳng lẽ bị kích thích quá mức rồi?" Cái đầu non nớt của Seohyun hoạt động hết công suất, ý đồ tìm ra đáp án.

Vẫn như trước kia, Jessica là người ăn xong cuối cùng, lau miệng, ngẩng đầu nhìn hai anh em tư thế ngồi hệt nhau trên ghế sô pha, ngốc hệt nhau.

- Đã muộn rồi, hai đứa về công ty đi, để anh thu dọn.

- Cám ơn Sung-won oppa.

Cả hai không khách khí, cám ơn xong ra bắt xe bus trở về.

- Sica unnie, thế nào?

Lên xe đi một lúc, Seohyun rốt cuộc không nhịn được, ghé bên tai Jessica hỏi nhỏ:

- Thì thế.

Jessica hời hợt đáp, ánh mắt chẳng có chút dao động nào:

- Thế là thế nào?

- Sao, Seohyun của chúng ta cũng biết tò mò chuyện tình cảm rồi à?

Jessica quay đầu sang cười:

Seohyun phì mũi thở mạnh, đó là dấu hiệu cô nhóc tức giận, hai người này có chuyện đều tìm tới mình, sau đó xong việc rồi thì lại vứt mình sang một bên.

- Được rồi, đừng giận mà, có cần chị hôn một cái cám ơn không?

Jessica dù sống ở Hàn Quốc bốn năm vẫn giữ thói quen sinh hoạt ở Mỹ:

- Không!

Seohyun sợ hãi ngồi nhích ra:

- Chị thực sự đem tình cảm trong phim phóng đại, rồi chuyển lên người Sung-won oppa sao?

Jessica tựa hồ hỏi Seohyun, lại giống tự hỏi mình, có chút hoang mang bối rối:

- Sica unnie, Sung-won oppa hơn chị tới sáu tuổi, chị mà giảm đi sáu tuổi thì còn bé hơn cả Krystal nữa.

Seohyun cẩn thận phát biểu quan điểm của mình:

- Thật là, một chuyện lãng mạn như vậy, bị em nói thành dở khóc dở cười rồi.

Jessica không biết hình dung Seohyun thế nào nữa:

- Em như thế làm sao có bạn trai được.

- Bây giờ em không muốn nghĩ loại chuyện này.

Chuyện hôm nay Seohyun còn chưa hết sợ nữa là, dại gì dính vào:

Jessica cười, hơi nghiêng người dựa đầu vào cửa kính, ánh mắt xa xăm, cho dù Kim Sung-won nói có vẻ khá giống tình cảm của cô, nhưng Jessica không cho rằng đơn giản như vậy, có điều tạm thời như vậy là tốt nhất, chỉ là cách làm của Kim Sung-won khơi lên sự tự tôn của cô, Jessica không muốn ở thế yếu, cho dù là ở chuyện tình cảm.

"Đúng là cái tên còn đầu gỗ hơn cả Seohyun nữa." Jessica nữa tức mình nửa buồn cười nghĩ, nhận ra Seohyun nãy giờ cứ cẩn thận dò xét mình, khuôn mặt ngáo ngơ làm người ta chỉ muốn hôn vài cái:

- Seohyun, chị không sao đâu, có điều đừng nói với Sung-won oppa, để anh ấy đầu đầu một thời gian, biết không?

- Làm vậy không hay.

Rốt cuộc tên đó làm gì mà Seohyun lại tốt với y thế nhỉ? Cho dù anh em ruột cũng tới thế là cùng, nếu là Krystal chưa chắc hướng về mình như vậy, Jessica kéo tay Seohyun về phía mình, cưỡng chế cô bé đưa ngón út ra ngoắc:

- Kệ, dù sao em cũng không được nói, chị tin Seohyun sẽ tuân thủ ước định.

Với Seohyun mà nói, biện pháp hữu hiệu nhất là ước định, Jessica biết rất rõ.

- Cũng được, nhưng mà bây giờ chị và anh Sung-won là sao?

Jessica ngẩn ra một lúc mới cười nhẹ:

- Là bạn đi, mặc dù tuổi anh ấy đáng để chị gọi bằng chú rồi.

- Khụ, khụ ...

Seohyun bị sặc:

- Sica unnie, Sung-won oppa trông có hơi trưởng thành một chút, nhưng chỉ hơn chị sáu tuổi.

- Hừm, sáu năm trước chị còn nhỏ hơn Krystal, chính em nói thế còn gì, dù sao anh ấy nhìn giống ông chú, thi thoảng lại thích dạy bảo người ta, đúng là tính cách ông chú.

Jessica đột nhiên nhận ra cách xưng hô "ông chú" này không tệ, sau này tên đó làm mình không vui, mình sẽ gọi là chú, quyết định vậy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.