Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 16: Trọng thương được sủng vật




- Chào tiền bối.

Kim Sung-won liên hệ với đoàn làm phim, biết bọn họ có thời gian, vội vàng thu dọn sách vở đi ngay, vào phòng làm việc, nhìn hai người trung niên, liền chào hỏi:

- Tôi là Kim Sung-won.

- Cậu là tác giả bài hát? Trong tài liệu có nói là khách mời cố định của tiết mục tạp kỹ?

Trong ấn tượng của Jung Ji-won, mấy khách mời cố định kiểu này hơn nữa còn là người viết âm nhạc, đa phần ăn mặc luộm thuộm nhếch nhác giống mình, còn người này gặp lần đầu sẽ nghĩ là sinh viên trường đại học uy tín tiếng tăm nào đó mới hợp:

- Bài Only You này là tác phẩm của cậu sao?

Shin Woo-chul cũng có suy nghĩ tương tự, hỏi thẳng luôn.

- Vâng thưa tiền bối.

Kim Sung-won có chút hồi hộp, y không rõ ai vào ai, nên xưng hô chung chung.

- Tôi là đạo diễn Shin Woo-chul, còn ông ấy là Jung Ji-won nhà sản xuất âm nhạc.

Trước kia Kim Sung-won cũng hay sáng tác ca khúc, có đưa lên nhưng không được công ty duyệt, thường chỉ dùng khi hát dạo ngoài phố, lần đầu gửi bài hát được chấp nhận, không rõ quy tình ra sao, vẫn mang suy nghĩ một ca sĩ, dè dặt hỏi:

- Có cần tôi hát một lượt không ạ?

Jung Ji-won gật đầu, nhắm mắt lại, làm tư thế lắng nghe.

Kim Sung-won có hơi chút hối hận, quên mất giọng hát của mình bây giờ hoàn toàn không hợp cách, nhưng đâm lao phải theo lao, cố gắng phát huy hết khả năng.

- Còn rất nhiều lời chưa kịp nói với em, còn nhiều thứ anh chưa đưa cho em.

Ly biệt luôn tới quá đột nhiên, thậm chí không kịp giải thích.

Trước mặt em, anh luôn tỏ ra ngốc nghếch vụng vệ, nhưng chẳng lẽ em không hiểu sao

Nếu có thể anh rất muốn cùng em trao đổi tình cảm này.

Bốp bốp bốp.

Kim Sung-won vừa hát xong, Jung Ji-won đứng dậy vỗ tay, niềm nở gọi:

- Ngồi xuống, ngồi xuống đây nói chuyện, kỹ thuật rất tốt, có điều giọng của cậu làm sao vậy?

- Giọng của tôi có chút vấn đề, không thể phát huy những nốt cao nốt thấp được.

Nhắc tới chuyện này, lòng Kim Sung-won như sát muối:

- Bác sĩ nói muốn khôi phục lại, sẽ mất khoảng bốn năm năm, hoặc lâu hơn.

- Thật đáng tiếc ...

Jung Ji-won cũng biết ý không nói thêm chủ đề này:

- Khụ, trước tiên bàn chuyện ca khúc, tuy đây là bài hát khá, nhưng muốn đem sử dụng, còn qua khâu chế tác mới hợp cách, đồng thời phải sửa lại một vài chỗ, không vấn đề chứ, được ... Tiếp đó là vấn đề tiền bản quyền, cái này chúng tôi sẽ bàn với quản lý của cậu.

- Tôi không có quản lý, chúng ta bàn trực tiếp luôn cũng được.

- Xem ra tình cảnh cậu không tốt nhỉ?

Jung Ji-won nghe vậy hơi bất ngờ, trầm ngâm nói:

- Cậu là người mới, chúng tôi không thể ra giá cao, 5 triệu won là nhiều nhất.

- 5 triệu won thôi sao?

Kim Sung-won bề ngoài tỏ ra trấn định, thực chất chuyện này y chưa làm bao giờ, 5 triệu won là bằng gần hai năm tiền thuê nhà của y:

Jung Ji-won cười gian:

- Bài Only You này sẽ lấy làm ca khúc chủ đề, nếu như cậu có bài kết phim chất lượng tương đồng, vậy chúng tôi sẽ trả 15 triệu won cho cả hai bài.

- Thật sao?

Đây là con số rất lớn, Kim Sung-won tức thì lòi đuôi thiếu kinh nghiệm, mừng rỡ hỏi:

- Đúng.

Shin Woo-chul gật đầu:

Kim Sung-won vội nói:

- Tôi còn một bài hát nữa, sáng tác được một thời gian, thấy nó cũng hợp với nội dung phim, để tôi hát cho mọi người xem.

- Có thật à?

Jung Ji-won ngạc nhiên, ông ta chỉ dùng thủ đoạn ép giá thôi, một bài mở đầu một bài kết thúc được trả nhiều tiền, tạo đối phương cảm giác như anh bán hàng không đủ, nên chúng tôi đành trả giá thấp hơn, chiêu này vốn áp dụng với người mới, không ngờ Kim Sung-won còn bài hát nữa:

- Vâng, bài hát này tên là By Your Side.

Kim Sung-won không để lỡ cơ hội, lần này không hỏi, đứng lên chủ động hát luôn:

- Em có biết anh luôn bất giác nghĩ tới nụ cười tươi sáng của em mà mỉm cười

Em lấp đầy trái tim trống rỗng của anh bằng tình yêu ...

Kim Sung-won vẫn dùng giọng hát như diễn dịch văn xuôi đó, nhưng lọt vào tai Jung Ji-won thì khác hẳn, nhận ra đây là bài hát không thua kém Only You, lần này nghe xong thái độ thay đổi nhiều, ôn hòa nói:

- Giọng của câu vô cùng bất lợi, lần sau nên nhờ ca sĩ chuyên nghiệp thu âm cho, nếu không người ta nghe giọng của cậu đã loại rồi, may mà gặp được tôi.

- Cám ơn tiền bối.

Kim Sung-won gập người cảm tạ:

- Vậy nếu là cậu, thì sẽ chọn ai hát ca khúc này?

- Jo Sung-mo tiền bối là thích hợp nhất ạ.

- Bingo!

Jung Ji-won mắt sáng lên, đột nhiên xoa xoa hỏi:

- Có hứng thú theo tôi học sản xuất âm nhạc không?

- Dạ?

Kim Sung-won nhất thời còn chưa nghe rõ:

- Cậu từng làm ca sĩ, lại còn biết sáng tác ca khúc, học sản xuất âm nhạc rất có lợi, quan trọng nhất cậu còn trẻ, tiềm lực là vô cùng.

Jung Ji-won càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới đạo diện Shin Woo-chul ở bên cạnh đang ra hiệu muốn nói:

Sản xuất âm nhạc? Kim Sung-won chưa nghĩ tới chuyện này, song ngàn vàng dễ kiếm tri kỷ khó tìm, người nghe ra được hàm ý bài hát qua giọng ca tệ hại của mình còn không thể tin tưởng sao, Kim Sung-won suy nghĩ một chút gật đầu:

- Cám ơn tiền bối nâng đỡ, tôi đồng ý.

- Chúc mừng anh thu được học sinh tốt.

Shin Woo-chul biết tính cách người bạn của mình, cắt ngang câu chuyện của bọn họ:

- Giờ lại nói tiền bài hát, hai bài là 15 triệu như đã hứa.

Jung Ji-won như mèo bị dẫm phải đuôi:

- Cái gì? Hai bài hát chất lượng như thế mà trả có 15 triệu, bắt nạt người mới cũng vừa thôi chứ.

Shin Woo-chul thật không còn gì để nói, lúc nãy là ai giở thủ đoạn ép giá, vậy mà thoáng cái mình đã thành kẻ xấu rồi.

- Tôi đồng ý, đây là lần đầu tôi bán được ca khúc, giá này đã nằm ngoài dự tính rồi.

Kim Sung-won thật thà nói:

- Cái đó không vội, để tôi giúp cậu xử lý chuyện này, đảm bảo không thiệt thòi, bây giờ chúng ta tới phòng thu hoàn thiện ca khúc đã.

Jung Ji-won đứng dậy lấy áo:

- Lại muốn khoe phòng thu của mình.

Shin Woo-chul lầm bẩm, dù sao hai ca khúc chủ đề và kết thúc đã có, bớt đi được một việc, còn chế tác giao cả Jung Ji-won có thể tuyệt đối yên tâm.

….

Trở thành học sinh của Jung Ji-won , thế là tiết tấu sinh hoạt của Kim Sung-won vì Jung Ji-won mà phải thay đổi theo.

Tới trường học tập vào cả ngày thứ 2 và thứ 6, chiều thứ 3 và thứ 5 theo Jung Ji-won học sản xuất âm nhạc, thứ bảy thu X-Man, chủ nhật ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối dạy tiếng Trung cho mấy tiểu nha đầu.

Trước kia chỉ biết cấm đầu cố gắng, từ lúc gặp Jung Ji-won đường lối tương lai của Kim Sung-won đã dần hình thành.

Giai điệu chủ đạo của cuộc sống luôn là bình thản, với tuyệt đại đa số chúng ta là thế, với Kim Sung-won càng là thế, đều đặn tới tẻ nhạt, không có kẻ thù bỗng dưng ở đâu xuất hiện để thể hiện một hồi nhiệt huyết tuổi trẻ, cũng chẳng có diễm ngộ, à, lần gặp Baek Ji-young miễn cưỡng có thể tính là vậy đi, nhưng tuổi hai người chênh nhau khá nhiều, hơn nữa với tính cách Kim Sung-won, khỏi bàn rồi.

Ngày hôm đó Kim Sung-won đang ở phòng thu âm tự học làm quen với các thiết bị thì Jung ji-won gọi y đi.

Đã lên xe đi được nửa đường rồi Jung Ji-won nhìn Kim Sung-won vẫn cứ yên tĩnh ngồi ở một bên, gãi gãi đầu:

- Cậu không tò mò tôi gọi cậu đi đâu sao?

- À, chúng ta đi đâu thế ạ?

Kim Sung-won lúc này mới như nhớ ra:

Jung ji-won bộ dạng bị đánh bại hoàn toàn, ông ta bị giới nhạc sĩ bình phẩm là quái đản, giờ gặp được đứa học trò còn quái đản hơn:

- Trên tiết mục không phải cậu hoạt bát lắm sao?

- Thầy, đó là tiết mục cần vậy, ngoài cuộc sống làm như vậy làm gì? Lại không có khán giả.

Jung Ji-won á khẩu, Kim Sung-won luôn có những câu hỏi làm người ta không biết trả lời lại thế nào, dạy học cho y là việc sung sướng mà khổ đau, đành chủ động nói:

- Bài Ost cho phim của đạo diễn Kim Ho-joon có nhờ thầy giúp đã được nhận rồi, chúng ta qua đó một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.