Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 44




Hà Đường ôm Khả Khả leo lên giường Tần Lý.

Anh ở bên trái cô, cô ở bên phải anh, hai người cách nhau khá xa.

Giường Tần Lý so với tưởng tượng của Hà Đường thì cứng hơn nhiều, chăn của anh thật lớn, sợi tổng hợp dày đặc lại mềm mại, phủ khắp mặt giường. Hà Đường đỏ mặt nhấc chăn đắp lên người mình, cũng không dám nghiêng đầu qua nhìn anh.

Tần Lý cũng có chút mất tự nhiên, dù sao, trong ấn tượng của anh, đã rất nhiều năm rồi anh không chung giường với người khác.

Lần cuối cùng ngủ với mẹ là khi nào nhỉ? Tần Lý nhớ lại, hình như là hồi học tiểu học, khi đó anh vẫn còn là một đứa trẻ.

Sau này lớn lên, cho dù có lúc cần người ngủ đêm, Tần Lý vẫn là ngủ một mình, người ngủ cùng sẽ nằm dưới đất hoặc ở giường nhỏ bên cạnh. Về sau điều kiện kinh tế tốt hơn, anh chuyển ra ở riêng, hầu như đêm nào cùng ngủ một mình, chỉ vỏn vẹn mấy lần cần có người ngủ đêm, nhưng cũng là để người ngủ đêm ở phòng ngoài trông chừng.

Mặc dù trong cuộc sống Tần Lý hầu như đã không còn gì là riêng tư nữa, nhưng không có nghĩa là anh thật sự nguyện ý để cho người khác dòm ngó cuộc sống của mình. Có một số việc là không có cách nào, chỉ có thể là thói quen, nhưng có một số việc là giới hạn cuối cùng của anh, anh sẽ tận lực mà cố gắng.

Như việc ngủ một mình.

Nhưng lúc này đây, có một cô gái trẻ mặc đồ ngủ với họa tiết gấu Pooh, đang ngồi trên giường của anh, trong ngực cô ôm con búp bê vải, thân thể cách anh còn chưa đến một sải tay.

Hai người họ đang chung giường, đắp cùng một cái chăn, cùng một chiếc gối. Trong lòng Tần Lý cảm thấy kỳ quái, tưởng tượng từ bây giờ mình sẽ xưng hô với cô gái này bằng một từ khác - - vợ, anh đột nhiên cảm thấy những gì vừa trải qua mấy ngày nay đúng là có chút thần kỳ, vừa nghĩ vậy liền len lén nở nụ cười.

Hà Đường đang cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, trong đầu xẹt tới xẹt lui đều là hình ảnh trên “màn ảnh nhỏ” xem hồi chiều. Trong tưởng tượng của cô ái tình là duy mỹ mà lại thần thánh, nhưng cảnh trong màn ảnh nhỏ kia lại không có mỹ cảm chút nào, màu da trần truồng kìa kết hợp với những âm thanh cọ vào nhau phát ra những âm thanh “xì xì”, thậm chí làm cho cô cảm thấy buồn nôn.

Hà Đường thật hối hận vì đã tìm Ngô Tuệ Nghiêu để xem loại phim này, có thể nói đây dường như đã phá vỡ nhận thức của cô. Cô đối với cuộc sống vợ chồng giữa mình cùng Tần Lý vốn đã cảm thấy thấp thỏm, thêm vào những cảnh tượng này càng làm cô cảm thấy chán ghét và sợ hãi.

Lúc này, Tần Lý ở bên cạnh cúi đầu, chốc chốc lại phát ra tiếng cười.

Hà Đường lo sợ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, Tần Lý tiếp xúc đến ánh mắt của cô, cười đến sáng sủa, anh nói: “Đường Đường, em không cần phải sợ.”

Làm sao mà không sợ được chứ. Tay chân Hà Đường luống cuống, ánh mắt liếc tới liếc lui, cô tìm đề tài để nói chuyện: “Giường của anh cứng quá.”

”À, bởi vì anh không thể ngủ giường mềm được.” Tần Lý nói, “Anh xoay người rất khó khăn, nếu giường quá mềm, anh sẽ càng không lật người qua được. Hơn nữa lúc anh còn nhỏ, thời gian nằm trên giường nhiều, nếu giường quá mềm khi xương phát triển sẽ rất dễ dị dạng.”

Lúc nào anh cũng giải đáp vấn đề của Hà Đường thật cặn kẽ, vì vậy Hà Đường rất yên tâm hỏi đến vấn đề thứ hai: “Phòng của anh rộng như vậy, tại sao không chọn chiếc giường lớn một chút?”

Giường Tần Lý chỉ rộng 1m5 dài 2m, so với phòng của anh thì đúng là quá nhỏ. Hà Đường cảm thấy anh hoàn toàn có thể chọn một chiếc giường lớn tinh xảo, bằng không làm sao có thể cho mình là quốc vương chứ.

Tần Lý lại cười trả lời cô: “Giường lớn quá sẽ không tiện cho người khác chiếu cố anh, hơn nữa, anh cũng không cách nào lăn qua lăn lại được, muốn giường lớn như vậy để làm gì?”

”À.” Hà Đường gật gật đầu.

”Nhưng mà...” Tần Lý nói tiếp, “Sau này sẽ ngủ cùng với em, đúng là cần phải đổi giường lớn hơn một chút. Đường Đường, đến lúc đó anh để tùy em lựa chọn kiểu giường, anh sẽ tìm người làm theo yêu cầu của em.”

Hà Đường: “...”

Cô không biết nói gì nữa, vắt hết óc bắt đầu nghĩ vấn đề thứ ba.

Đúng lúc cô muốn hỏi xem chăn của anh làm bằng chất liệu gì thì Tần Lý nói: “Đường Đường, ngủ đi, anh mệt rồi.”

”Ừm ừm, được.”

Hà Đường cầu còn không được, nhanh nhẹn chui vào trong chăn.

Nằm nghiêng về bên trái sẽ đối mặt với Tần Lý, cô không dám; xoay về bên phải thì lại quay lưng với anh, cô lại càng không dám; suy nghĩ hồi lâu chỉ còn cách nằm ngửa thôi.

Cô vẫn ôm thật chặt Khả Khả như cũ, trong hơi thở ngửi được mùi thơm ngát trên gối và chăn, là hương vị xa lạ, làm lòng cô cũng nhảy loạn cả lên.

Cô đang cùng một người đàn ông tuổi trẻ tuổi ngủ trên một chiếc giường, mà người đàn ông này, là chồng cô. Hà Đường ép buộc chính mình tiếp nhận tin tức này, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu nằm ngay đơ.

Bên trái vẫn không có động tĩnh gì. Một lúc sau, một chuỗi tiếng sột soạt truyền đến, nệm giường bắt đầu chấn động chút nhẹ chút nặng, Hà Đường nhắm mắt lại nhịn hồi lâu, cuối cùng nhịn không nổi, mở mắt ra nhìn qua bên trái.

Động tác của Tần Lý đang làm được nửa chừng, anh không chú ý tới tầm mắt của Hà Đường, vẫn đang tiếp tục cố gắng.

Anh đang thay đổi tư thế của mình, từ ngồi dựa vào thành giường đến nằm xuống.

Đối với người bình thường thì động tác này chỉ cần một hai giây, nhưng với anh mà nói lại mất đến gần ba phút.

Lúc này, khuỷu tay trái Tần Lý chống trên giường, thân thể dựa vào mặt giường và thành giường tạo thành hình tam giác chống đỡ từng chút từng chút nhích dần xuống. Sau khi chuyển tới vị trí nhất định, anh dừng lại, vai trái dựa vào thành giường, tay trái đưa vào trong chăn điều chỉnh hai chân mình, sau đó khuỷu tay lại chống mặt giường, lặp lại động tác như trước.

Thân thể anh nghiêng về bên trái, lưu lại cho Hà Đường một bóng lưng gầy gò, cô có thể nhìn thấy sống lưng anh cong lên, còn có xương sống lưng nổi lên thật dài dưới lớp áo ngủ.

Tần Lý vẫn đang loay hoay trong chăn, Hà Đường do dự một chút, đưa ngón trỏ ra chọc chọc lưng anh: “A Lý.”

Tần Lý nghiêng đầu nhìn cô: “Sao?”

”Anh có cần giúp không?”

”Chuyện này, anh vẫn luôn tự mình làm.” Anh cười nói, “Đúng là tương đối phiền toái, có điều, nếu như em đồng ý giúp anh, anh nguyện ý tiếp nhận.”

Hà Đường đặt Khả Khả trên gối, từ trong chăn chui ra, ngồi xổm bên cạnh Tần Lý, bỗng chốc có chút không thể xuống tay.

Tần Lý nói: “Ôm lấy anh.”

Cô theo lời cúi người ôm chặt anh, cánh tay trái Tần Lý chống đỡ giường, nói: “Anh với em cùng nhau dùng sức.”

”Được.” Hà Đường đáp.

Sau đó, cô ôm thân thể anh, hai người dán sát vào nhau, như hai con trùng thong thả ngọ nguậy, cùng nhau chui vào trong chăn.

Khoảnh khắc đầu Tần Lý áp vào gối, Hà Đường mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tần Lý nói: “Đường Đường, giúp anh chuyển tới bên cạnh em đi.”

Hà Đường lập tức ôm thân thể anh, để anh xoay người sang bên phải. Thân thể anh di chuyển từng chút từng chút, dùng tay trái kéo tay phải đang bị đè dưới cơ thể của mình ra, tìm một tư thế thoải mái, lại kéo chân trái qua, khuất một cái góc độ gác trên đùi phải.

Vẻ mặt Tần Lý thoải mái rất nhiều, Hà Đường nghĩ, cuối cùng anh cũng ngủ được thư thái.

Lúc này, cô mới phát hiện, hai người họ đang nằm mặt đối mặt ở một tư thế cực kỳ ái muội, mặt hai người chỉ cách nhau 10cm.

Bầu không khí lập tức trở nên ái muội lại lúng túng, một mối quan hệ kì lạ giữa nam và nữ bắt đầu nảy sinh và đâm chồi nảy lộc.

Tim Hà Đường đập liên hồi như đánh trống, cô nghiêng người nằm trong chăn, cánh tay khoác lên ngang hông Tần Lý, hai chân thậm chí đụng phải chân của anh.

Trước mặt là khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của anh, anh cũng nằm nghiêng, một nửa tóc ướt đẫm rủ xuống, có một chút tán loạn trên gối, phối hợp ánh mắt anh ôn nhu cùng khóe miệng quyến rũ, tạo cảm giác lười biếng thanh thản.

Tần Lý nâng tay trái lên, ngón tay xoa lên gò má Hà Đường, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua chân mày cô, đôi mắt trong trẻo, dọc theo làn da trơn mịn của cô dần dần đi xuống, lòng ngón tay nhè nhẹ kéo chóp mũi của cô, tiếp theo lướt nhẹ trên bờ môi đỏ thắm của cô.

Hà Đường có thể nghe được hô hấp của mình, hít vào thở ra, hơi thở liền lưu chuyển ở đầu ngón tay của anh.

Tần Lý khẽ mỉm cười, ánh mắt thêm nhu hòa hơn, ngón tay anh đã từ trên môi Hà Đường chuyển qua vành tai của cô, Tần Lý vân vê trái tai phải của Hà Đường, giống như đang chơi một món đồ chơi thú vị.

Một lát sau, sự hứng thú của anh lại chuyển sang mái tóc của cô, anh cầm một lọn tóc bên tai cô quấn quanh đầu ngón tay, để thừa ra đuôi tóc quét quét vành tai Hà Đường.

Hà Đường cảm thấy rất nhột, nhưng không phải nhột ở tai, mà là nhột nhạt trong lòng.

Cô nghe được Tần Lý nói: “Đường Đường, anh cho em một cơ hội cuối cùng, bây giờ em vẫn có thể rời đi, rời khỏi chiếc giường này, rời khỏi căn phòng này, anh không sẽ tức giận.”

“...” Hà Đường không sợ chết nói, “Chẳng phải anh nói là anh mệt mỏi, muốn ngủ sao?”

Ánh mắt Tần Lý bình thản, căn bản là không trả lời vấn đề của cô, tiếp tục nói, “Anh cho em năm giây để suy nghĩ, trong vòng năm giây em không rời đi, anh sẽ cam chịu sự lựa chọn của em.”

Hà Đường: “...”

Tần Lý xoa xoa tóc cô, vẻ mặt sắc bén: “Nghe rõ chưa?”

Hà Đường bị anh khí thế mạnh mẽ của anh chấn động, mờ mịt gật gật đầu.

”Vậy anh bắt đầu đếm đây.” Ngón tay Tần Lý lại một lần nữa bắt đầu di động, đầu ngón tay lưu luyến trên mặt Hà Đường, kèm theo giọng anh rõ ràng lại dễ nghe.

”Năm.”

Làn mi của cô khẽ chớp.

”Bốn.”

Hàng mi cô rũ xuống.

”Ba.”

Chóp mũi của cô ngạo nghễ chóp lên.

”Hai.”

Gò má cô mượt mà.

”Một.”

Còn...

Hà Đường chợt nâng mắt lên nhìn thẳng anh, ngón tay Tần Lý đang dần chuyển đến cô môi, trong mắt anh lửa tình hừng hực dấy lên, không đợi cô có phản ứng, đã nhoài người hôn lên môi cô.

Lửa trong người anh cứ như được thổi thêm gió, ùn ùn kéo tới áp trụ cô lại, Tần Lý đem môi cô ngậm trong miệng, giống như đứa trẻ chiếm được một món đồ chơi khao khát bấy lâu, thế nào cũng không chịu buông tay.

Lúc đầu Hà Đường còn khẽ giãy giụa, chỉ một lát sau liền chìm đắm trong nhu tình của anh. Cô ngây ngốc đáp lại anh, đầu lưỡi chạm chạm đầu lưỡi anh, hàm răng đụng đụng hàm răng anh, là một trò chơi nho nhỏ thuộc về bí mật của hai người, chơi đến cảm thấy vô cùng thú vị.

Tần Lý hôn vô cùng căng tràn khí thế, mỗi một lần tấn công đều khiến cho Hà Đường khó có thể hô hấp, anh dùng sức mút lưỡi cô, thỉnh thoảng lại cắn một cái, làm cô cảm thấy rất đau.

Tay trái Hà Đường áp vào trước ngực anh, tay phải vòng ngang hông anh, ngón tay không tự chủ níu lấy áo ngủ của anh, trong miệng bị đau, móng tay cô liền véo nhẹ anh mấy cái.

Hai chân cô dây dưa trên chân của anh, lúc đầu là dè dặt đụng chạm. Chân Tần Lý hoàn toàn không thể cử động, Hà Đường liền không sợ nữa, đánh bạo quấn chân thật chặt vào chân anh.

Trong phòng rất nóng, chân Hà Đường cũng rất nóng, nhưng đụng phải hai chân mảnh khảnh lạnh như băng của Tần Lý lại có chút thoải mái.

Cô hỏi: “Chân anh có cảm giác phải không?”

”Ừm.” Anh đã rời môi cô, vùi đầu trên cổ cô hôn đến cuồng loạn, bớt ra thời giờ trả lời cô một câu, “Có cảm giác, bàn chân của em rất ấm áp, rất mềm mại.”

”Có cảm giác, nhưng không thể cử động, đúng không?” Hà Đường tiếp tục hỏi.

”Đúng vậy, không thể cử động.”

Trong đầu Hà Đường chợt lóe lên ý niệm đùa dai nho nhỏ, cô dùng ngón chân cái cùng ngón chân trỏ của mình để nhéo chân anh, nhéo hơi mạnh một chút. Tần Lý trốn không được, trong nháy mắt liền hừ ra tiếng.

”Ui da... Đường Đường!”

Hà Đường cười xấu xa, nói: “Ai bảo vừa rồi anh cắn em đau làm gì.”

“...” Anh ngẩng đầu nhìn cô, nheo mắt lại, giọng trầm thấp khàn khàn, “Hà Đường tiểu thư, rồi em sẽ hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.