Đôi Ba Chuyện Trong Cuộc Sống Của Quý Ngôn và Tần Vị

Chương 55: Mặt không cảm xúc




Hiên Viên Minh Nhật lên tiếng hỏi: "Đã biết, không biết tiểu công tử cùng gia muội xưng hô như thế nào? Lần sau gặp lại cũng có thể chào hỏi." Hiên Viên Minh Nhật cảm giác bọn họ còn có thể gặp lại. Hơn nữa tiểu cô nương kia mang đến cho hắn một cảm giác, rất lạ, chính hắn cũng không nói ra được, nhưng mà hắn chính là muốn biết tên của bọn họ.

"Nếu như thật gặp lại, ta nghĩ ta nhất định có thể nhìn một cái là nhận ra công tử. Sau này còn gặp lại, mấy vị lên đường bình an." Nói xong, đưa tay ra lễ độ mời, kéo tay Khâu Tiểu Ninh hướng lối rẽ bên trái ngã ba đi tới.

Lên xe ngựa, Hiên Viên Minh Nhật chỉ cảm thấy trong lòng có chút nóng nảy, cảm giác như đã bỏ lỡ cái gì. Xe ngựa đầu tiên là đi chậm rãi, sau đó lập tức tốc độ nhanh hơn, chạy nhanh trên quan đạo ngoài Hoàng thành.

Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh vốn là đi chưa được mấy bước, Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn bóng dáng xe ngựa chạy như bay, trong lòng cảm thấy trống trải, đột nhiên không nhịn được lệ nóng doanh tròng. Tại sao nàng sẽ cảm thấy khổ sở? Là bởi vì một Thành vương phi xa lạ, quan tâm đến nàng so với nương nuôi nàng lớn còn tốt hơn sao?

"Ninh nhi, muội làm sao vậy? Tại sao khóc? Đừng khóc đừng khóc. . . . . ." Khâu Minh Thông thấy muội muội đột nhiên khóc, đau lòng không hiểu, tay chân luống cuống vội trấn an Khâu Tiểu Ninh, hắn thật hy vọng muội muội vĩnh viễn sẽ không phải rơi nước mắt.

Khóc một lát, Khâu Tiểu Ninh xoa xoa nước mắt, nhìn về phía Khâu Minh Thông xin lỗi: "Ca ca, chúng ta nhanh đi tìm đại phu đi! Cha và các ca ca còn đang chờ chúng ta trở về!" Lúc này, nàng tại sao có thể náo loạn như vậy! Ngộ nhỡ cha xảy ra chuyện gì cả đời nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.

"Ừ, được." Khâu Minh Thông nhìn ánh mắt của Khâu Tiểu Ninh, tràn đầy cưng chiều, chỉ cần muội không khóc, mọi chuyện ca ca đều nghe theo muội.

"Mấy người mới vừa rồi, ca ca có thể nhìn ra thân phận của họ không?" Hai người đi trên đường nhỏ, Khâu Tiểu Ninh lên tiếng hỏi. Ca ca thông minh như vậy, không biết nhãn lực của ca ca như thế nào?

"Thân phận bất phàm, giống như con cháu thế gia, nhưng lại có khí chất tôn quý hơn so với con cháu thế gia, cả vị thiếu gia nói chuyện ngây thơ kia cũng vậy." Nghĩ nghĩ lại, Khâu Minh Thông nghĩ tới người trong hoàng thất, Hoàng Thành lưu truyền các lời kể về Thành vương. Hắn mặc dù không tin, nhưng Hoàng thượng vẫn không lập Thành hoàng tử, mà trực tiếp lập Hoàng thái tôn, nói rõ lời đồn đãi Hoàng thành truyền ra thật sự có mấy phần là chân thật. Cho nên thời điểm nam hài kia hỏi tên họ của bọn họ hắn không có trả lời, trước khi hắn dựa vào năng lực của mình để trúng cử Trạng Nguyên, hắn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người có thân phận nhạy cảm. Tựa như hắn cho dù vào Hàn phủ làm thư đồng, cũng sẽ quyết tâm không có quá nhiều dây dưa với Hàn phủ.

"Ừ, ca ca nói rất có lý." Ca ca, quả nhiên là rất thông minh.

"Muội nha, mới vừa không nhìn mọi người, làm sao lại nói ca ca nói đúng? Muội muốn vỗ mông ngựa." Mệt mỏi trên mặt Khâu Minh Thông cuối cùng nở nụ cười, ngắt lỗ mũi Khâu Tiểu Ninh.

"Ca ca ngươi muốn làm ngựa, Ninh nhi không có cách nào ngăn cản rồi!" Ca ca, cuối cùng cũng vui vẻ hơn.

Không bao lâu, Khâu Tiểu Ninh liền tới thôn trang theo lời người khác kể ở kiếp trước, tìm được nhà lá nơi thần y ở: "Ca ca, chính là chỗ này." Thần y này, thật kỳ quái, thần y hẳn là có rất nhiều bạc đi! Thế nào lại ở nhà lá đơn sơ vậy?

Hai người gõ cửa một hồi lâu, ngạc nhiên thấy không có ai trả lời, nhưng cửa lại khẽ mở. Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh rất là gấp gáp, hai người nhìn nhau một cái đẩy cửa ra. Vừa mở cửa liền nhìn thấy một lão nhân nằm ngửa trên ghế, dáng vẻ giống như đang ngủ. Hai người rón rén đến gần, muốn tìm lão nhân hỏi một câu thần y ở đâu.

Vậy mà bọn họ còn chưa đi đến gần, liền nghe thấy một âm thanh: "Cảm giác thật tốt cũng bị các ngươi phá vỡ, nhưng mà các ngươi tới cũng thật là chậm ta chờ đã lâu."

Mới vừa nghe được âm thanh, còn chưa có phản ứng đây là chuyện gì xảy ra, một bóng đen liền vọt đến trước mặt bọn họ. Khâu Minh Thông cả kinh, vội kéo Khâu Tiểu Ninh ra phía sau. Lão nhân vừa nhìn động tác này của Khâu Minh Thông, gật đầu một cái nói: "Tiểu tử đủ thần tốc đó! Bảo vệ nàng dâu thì phải như thế này." Tiểu tử này, có thể so với tiểu tử ngốc Thành nhi thông minh hơn nhiều, nhớ năm đó tiểu tử ngốc Thành nhi kia bảo hộ Tịch Nhi lúc ấy cái gì cũng chậm nửa nhịp đấy.

Khâu Tiểu Ninh nghe vậy, mặt lập tức đỏ hồng như máu, có cảm giác tâm sự của mình bị người đâm thủng. Khâu Minh Thông ngẩn ra, cũng đỏ mặt trả lời: "Lão gia gia, ngài hiểu lầm rồi, Ninh nhi là muội muội của ta, không phải không phải. . . . . ." Nàng dâu, hai chữ này Khâu Minh Thông nói cũng không dám nói.

"Ai yêu, còn ngại xấu hổ!" Tinh thần đùa giỡn của lão đầu nổi lên liền muốn trêu chọc hai tiểu bao tử còn chưa trưởng thành.

Nếu để cho lão nhân gia tiếp tục náo loạn, nàng về sau cũng không dám nhìn mặt ca ca, Khâu Tiểu Ninh vội lên tiếng nói: "Lão gia gia, xin hỏi ngài có biết thần y ở đây đi đâu rồi không? Chúng ta tìm hắn có việc gấp, nếu như ngài biết hắn đang ở đâu làm phiền ngài báo cho chúng ta biết." Oa, thần y này thật quá kỳ quái, ở nhà lá coi như xong, lại còn ở chung với người khác. Đây chính là như lời mọi người nói, cổ quái sao?

Lão đầu biết nội tâm Khâu Tiểu Ninh, đột nhiên có chút không vui, dáng vẻ của hắn rất giống người quái gở sao? Hừ hừ. . . . . . Tiểu oa nhi này nàng lại dám nghĩ như vậy, hắn quyết định, không cần đem Bách Hoa đan hắn cực khổ luyện ra được tùy tiện cho tiểu oa nhi này. Hai tròng mắt chuyển tới chuyển lui, cười hắc hắc nói: "Muốn biết à? Cũng được, ngươi ở trước mặt lão nhân gia ta gọi tiểu tử này một tiếng phu quân, ta liền nói cho ngươi biết thần y ở nơi nào." Hừ hừ, nữ oa nhi còn không phải là đối thủ của hắn, chớ nói chi là tiểu oa nhi của nữ oa nhi.

Vào lúc này, Khâu Tiểu Ninh thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, lão đầu này quá đáng ghét, tại sao có thể bắt nàng gọi ca ca là phu quân? Này này. . . . . . Khâu Minh Thông cũng ngây dại, lỗ tai của lão nhân gia kia không tốt sao? Hắn rõ ràng nói Ninh nhi là muội muội của hắn! "Lão gia gia, ngươi hiểu lầm, đây là muội muội của ta." Khâu Minh Thông cho là hắn không nghe được, âm thanh gia tăng gấp đôi lặp lại lời nói mới rồi một lần nữa.

"Ta nghe thấy, ngươi quỷ rống quỷ kêu gì chứ? Ta không cần biết các ngươi có phải huynh muội hay không, ta bảo nàng gọi thì nàng phải gọi, nếu không đừng nghĩ cứu cha các ngươi!" Nói xong, mặt lão đầu hả hê giương cao, chờ Khâu Tiểu Ninh gọi phu quân.

"Làm sao ngươi biết chúng ta tới thỉnh Thần y cứu cha của chúng ta?" Vừa rồi bọn họ không nói gì! Làm sao hắn biết?

"Ta là thần tiên, nhìn một cái là biết rồi, dưới gầm trời này còn không có chuyện lão già ta không biết đấy. Những thứ này có là gì? Tiểu oa nhi, gọi nhanh lên chút." Hừ hừ, hai đứa trẻ ngu này còn ngượng ngùng sao! Không hổ là đứa bé và con rể của Thành nhi cùng nữ oa nhi.

Thấy lão nhân là quyết tâm muốn bọn họ làm như vậy, Khâu Minh Thông suy nghĩ một chút liền nói: "Ninh nhi, ngươi kêu một tiếng đi! Không có gì!" Muội muội hiện tại mới năm tuổi không cần kiêng kỵ những thứ này, dù sao trừ hắn và lão gia gia cũng không có người thứ ba nghe được, sẽ không đánh mất thanh danh của muội muội.

Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài, nàng. . . . . . Nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mặc dù trong lòng nàng rất muốn gọi ca ca như vậy. Cúi đầu, cố gắng lắp bắp gọi: "Phu. . . . . . Quân. . . . . ."

"Phải nhìn tiểu tử ngốc này nói, còn có mới vừa rồi ngươi gọi cái gì ta căn bản cũng không có nghe được?" Lão già bất mãn nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái, lên tiếng biểu đạt bất mãn của mình.

Khâu Minh Thông sờ sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Ninh nhi, kêu đi, cha còn đang chờ chúng ta ở nhà!"

Giương mắt, khuôn mặt Khâu Minh Thông bình tĩnh, tâm của nàng cũng lập tức yên ổn, hai chữ ở trong lòng len lén kêu rất nhiều lần rốt cuộc nói ra miệng: "Phu quân. . . . . ." Lão gia gia mặc dù cố ý gây khó khăn, cũng xem như là giúp nàng thực hiện một nguyện vọng chôn giấu ở đáy lòng nhiều năm. Vụng trộm, cảm kích nhìn lão nhân một cái.

Khâu Minh Thông vốn tưởng rằng cũng chỉ là theo tâm ý của lão gia gia tùy tiện kêu một tiếng liền thôi, ai ngờ thời điểm nghe được hai chữ phu quân trong lòng hắn một hồi chua xót, giống như có vật gì rất quan trọng bị hắn làm mất. Nhìn về phía Khâu Tiểu Ninh, thấy nàng cúi đầu, cố gắng đè xuống tâm tư hướng lão nhân lên tiếng nói: "Lão gia gia, muội muội ta cũng gọi rồi, ngài có phải nên nói cho ta biết thần y gia gia ở nơi nào?"

"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!" Lão đầu vừa nói, vừa vuốt râu vừa ưỡn ngực lên.

"Ngươi. . . . . . Lão gia gia, ngài xác định chính ngài biết y thuật sao?" Khâu Minh Thông hỏi lời này, vẫn còn có chút hàm súc.

"Hừ, không tin cũng được, vậy ta đi!" Bị người hoài nghi, lão nhân bày tỏ mình rất mất hứng, hắn là ai a, cư nhiên bị một đứa bé ghét bỏ.

"Lão gia gia, Ninh nhi tin tưởng ngài, xin ngài theo chúng ta cùng tới Hoàng Thành cứu cha ta được không?" Người này có lẽ chính là thần y rồi, nàng và ca ca đi vào cũng đã một hồi, tại sao không có những người khác đi vào.

"Ừ, cũng là nha đầu ngươi biết điều, chỉ là tiểu tử này chọc ta tức giận, ta hiện tại không muốn đi." Nói xong, xoay đầu sang bên kia, không để ý tới Khâu Minh Thông.

"Lão gia gia, là Minh Thông ngu ngốc, van ngài đại nhân đại lượng cùng chúng ta đi Hoàng Thành cứu cha ta!" Khâu Minh Thông biết mình nói sai, vội xin lỗi.

"Hiện tại đã chậm, ngươi gọi nha đầu này một tiếng nàng dâu, ta liền cùng các ngươi đi." Hắc hắc, dám chất vấn hắn, dù sao cũng phải bắt nó không dễ chịu chút. Hơn nữa, hắn đây chính là đang giúp bọn họ, nếu không lấy tốc độ của hai đứa thì đến lúc nào mới hiểu được tâm ý của đối phương. Nhớ năm đó, Thành nhi cùng Tịch Nhi khi bằng tuổi bọn hắn, cũng đã thử qua này nọ rồi.

"Ta...ta. . . . . ." Có thể làm cho Khâu Minh Thông bối rối, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên xuất hiện, hắn nói chuyện làm việc trước tới nay luôn là người cực kỳ bình tĩnh.

"Thế nào, mới vừa rồi không phải ngươi nói người ta là tiểu oa nhi sao? Đến chính mình lại không được..., có muốn ta đem lời ngươi mới vừa nói lặp lại một lần hay không?" Tiểu tử thúi, đến bản thân mình liền giả chết sao, hôm nay nếu hắn không gọi, lão cũng thật sự không đi, dù sao tạm thời Khâu Khải Chính cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

"Nàng. . . . . . Nàng dâu. . . . . ." Hắn và Ninh nhi đều gọi lẫn nhau, đây cũng không giống như việc một mình Ninh nhi gọi hắn, vì thế, Khâu Minh Thông thực đau đầu. Dù sao, tuổi của Ninh nhi còn nhỏ không nghĩ là thật, mà tuổi hắn cũng không coi là nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.