Đôi Ba Chuyện Trong Cuộc Sống Của Quý Ngôn và Tần Vị

Chương 31: Ngổn ngang




Tư Mã Huyền mặc dù có tội, sau khi tạ thế vẫn được an táng theo lễ thân vương.

Sau đó Bạch Hoán Mai mang Đan Khâu chuyển đến cung Mính Hoa, rời ra khỏi tầm nhìn của đám triều thần.

Tro bụi đã lắng, thời gian trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ. Có lúc Bạch Đàn hồi tưởng lại chuyện cũ, không ngờ lại có cảm giác như rơi vào trong mơ.

Thậm chí có lúc tỉnh lại trên Đông Sơn, nàng còn cho rằng mình vẫn là người thày vừa bỏ nhà ra đi, dạy học cho một đám học trò. Có điều Tư Mã Tấn còn nằm bên cạnh, nàng lại được kéo về hiện thực.

Mấy năm nay Tư Mã Tấn một tay nắm đại quyền ở nước Tấn, cục diện chính trị dần trở nên vững vàng, quốc nội yên ổn, ngay cả Tần quốc bên kia cũng có ý lấy lòng, trước tết còn đặc biệt phái sứ thần đưa tất cả gia quyến Dữu Thế Đạo giấu ở Tần quốc về nước Tấn, còn tỏ thái độ nói sẵn sàng giao hảo đời đời với nước Tấn.

Ai cũng biết đây là lời khách sáo, nước Tần vẫn mưu đồ nam chinh, nước Tấn vẫn có ý đồ bắc phạt, nước nào cũng thấy nước kia ngứa mắt. Có điều tạm thời ổn định vẫn có lợi đối với bách tính, ít nhất việc này của bọn chúng cũng coi như có thành ý.

Thời cuộc đã ổn định, như vậy có nghĩa đã thích hợp để nhảy ra ngoài.

Hi Thanh ở Ngô Quận sáu tháng một năm, kiếm đủ tiền rồi, nói là phải đi du ngoạn tứ phương tiếp tục học tập y thuật, để lại một bức thư rồi đi mất, bây giờ cũng không biết đang ở nơi nào.

Bạch Đàn cũng không quản được hắn, nàng đã dạy học trở lại, công việc lại lu bù giống như trước kia.

Đại khái đây chính là lợi ích của việc làm nhiếp chính vương phi, đám thế gia không nhắc tới những chuyện cũ "Không vinh dự" của nàng nữa, thậm chí còn mong sao nàng dạy con nhà mình thêm mấy năm.

Thế là sương phòng phía tây lại ngày ngày truyền ra tiếng đọc sách vang vang, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc quấy của trẻ con.

Bởi vì dạy học, tự nhiên không thể rời khỏi Đông Sơn quá lâu, Bạch Đàn cũng chỉ có thể tranh thủ đến Ngô Quận mỗi lúc nhàn hạ.

Mỗi lần đi nàng đều ở lại mấy tháng, chỉ cần công việc không bận, Tư Mã Tấn đều ở lại cùng nàng.

Ngô Quận vẫn luôn là một giấc mộng trong lòng Bạch Đàn, lúc còn trẻ là chốn chở che, sau khi thành niên là nơi hướng đến. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy cũng không hẳn phải ngày ngày ở đó, một năm có thể có mấy tháng đi chơi thuyền Thái Hồ, xa rời huyên náo, cảm giác hướng tới và ước mơ dưới đáy lòng lại càng đậm sâu.

Hôm đó nghỉ dạy, Bạch Đàn ngồi trong thư phòng trên Đông Sơn đọc thư của Hi Thanh, đọc xong đang chuẩn bị hồi âm, đột nhiên phát hiện đã lâu không nghe thấy động tĩnh của bọn nhỏ. Rõ ràng vừa rồi bọn nó còn chơi đùa với Vô Cấu bên ngoài, thỉnh thoảng còn bật cười khanh khách.

Nàng gọi Xảo Linh vào thăm dò, Xảo Linh nói với nàng vừa rồi Bạch thái phó đến, đang chơi đùa và bệ hạ và công chúa.

Bạch Đàn ngạc nhiên, đặt thư xuống đi ra khỏi phòng.

Còn chưa đi đến tiền sảnh đã nghe thấy tiếng tiểu Đức Âm ê a, nàng cố ý không đi vào, đứng bên cửa lặng lẽ thò đầu vào nhìn bên trong. Bạch Ngưỡng Đường đang ngồi đoan đoan chính chính bên án, Trạm nhi và tiểu Đức Âm một trái một phải nằm bò trên đùi ông ta, tay nghịch hai dải mũ của ông ngoại.

Bạch Ngưỡng Đường bình thường luôn dáng vẻ đoan trang, lúc này cũng vẫn nghiêm nghị như cũ, cho dù hai tiểu quỷ tinh nghịch đã sắp giật đứt dải mũ mà vẫn giữ phong độ thái phó.

Đột nhiên tiểu Đức Âm trượt từ đùi ông ta xuống, ngã xuống chiếu khóc òa lên.

Trạm nhi lập tức từ trên người Bạch Ngưỡng Đường tụt xuống chạy đến kéo chị dậy, kết quả không đủ sức, ngược lại chính mình cũng ngã chổng vó.

Bạch Ngưỡng Đường không còn ngồi ngay ngắn nữa, vội vàng đưa tay đỡ hai đứa cháu ngoại dậy.

Trạm nhi không thích được đỡ, đẩy tay ông ta ra. Bạch Ngưỡng Đường, mặc kệ nó, hai tay đều đỡ tiểu Đức Âm. Đức Âm vẫn đang gào khóc làm cho Bạch Ngưỡng Đường không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành, gương mặt nghiêm nghị cũng không khỏi trở nên dịu dàng.

Đức Âm được dỗ nín khóc lại định kéo dải mũ ông ngoại, cô bé thật sự rất giống Bạch Đàn khi còn bé. Khóe mắt Bạch Ngưỡng Đường cười lộ ra nếp nhăn, giữ tay cháu gái lại tháo ngọc bội bên hông xuống nói: "Đừng chơi cái đó, chơi cái này vui hơn".

Đức Âm vừa cầm lấy đã gõ xuống đất. Dạo này cố bé cầm cái gì cũng thích gõ tạo thành tiếng vang, chỉ cần nghe thấy tiếng leng keng là cực kì vui vẻ.

Bạch Ngưỡng Đường vội giữ tay cô bé: "Ngoan nào, đừng gõ vào tay".

Bạch Đàn đứng ngoài cửa nhìn trộm suýt nữa rớt con ngươi, ho khan một tiếng đi vào: "Phụ thân!"

Bạch Ngưỡng Đường gần như lập tức ngồi thẳng lên, nụ cười trên mặt giấu đi, khôi phục vẻ nghiêm nghị: "Ờ".

Khóe mắt Bạch Đàn khẽ giật, đang không biết nói gì cho phải, một người từ ngoài cửa xông vào như một cơn gió, lao thẳng tới chõ hai đứa bé, miệng không ngừng ồn ào: "Ui chu choa, bảo bối tâm can của ta".

Kẻ nhí nhố này ngoài Bạch Đống còn có thể là ai nữa?

Bạch Đống một trái một phải ôm hai nhóc tì, thơm lên má mỗi đứa một cái, cười hai mắt cong cong: "Có nhớ cậu không? Gọi một tiếng cậu nghe chút nào".

Trạm nhi chán ghét đẩy mặt hắn ra, Đức Âm lại ngoan ngoãn kêu một tiếng cậu, có điều nghe gần giống như cụ.

"Ôi, bảo bối của cậu vẫn ngoa nhất". Bạch Đống bế Đức Âm nhìn về phía Bạch Ngưỡng Đường, đôi mắt hoa đào lập tức trợn tròn thành chuông đồng: "Lạ thật, hôm nay phụ thân lại đến đây".

Bạch Ngưỡng Đường nghiêm mặt không lên tiếng.

Bạch Đống lặng lẽ liếc Bạch Đàn một cái đầy chế nhạo, quay lại chỉ Bạch Ngưỡng Đường nói với Đức Âm: "Nào, gọi ông ngoại đi".

Đức Âm gọi một câu, phát âm còn không rõ lắm, Bạch Ngưỡng Đường lại giật mình, nhất thời không lên tiếng.

"Ôi, phụ thân làm sao thế? Công chúa đương triều đang gọi phụ thân đấy".

Bạch Ngưỡng Đường nghe vậy với đáp lời, nhỏ như tiếng muỗi, vẻ mặt lại có chút bối rối.

Bạch Đàn còn lúng túng hơn ông ta, cố ý vặn hỏi Bạch Đống để hóa giải cục diện khó xử: "Sao cậu lại đến đây?"

Sau khi nhập ngũ, Bạch Đống không còn non nớt mềm yếu như trước nữa mà đen hơn một chút, cũng khỏe mạnh hơn kha khá, lại thích mặc áo trắng nên càng lộ rõ. Hắn nheo đôi mắt hoa đào nói: "Thì em nhớ cháu trai cháu gái chứ sao nữa".

"Thế cậu mau lấy vợ đi, như vậy chính cậu cũng sẽ rất nhanh có con".

Bạch Đống hơ hơ ha ha giả vờ ngớ ngẩn, sờ sờ khuôn mặt hai đứa bé, cảm thấy tim sắp tan thành nước: "Ôi, gã sát thần kia tại sao lại tốt số như vậy, em thấy sinh được một cặp trai gái thế này, công lao của a tỷ vẫn là lớn nhất".

"Đó là đương nhiên". Bạch Đàn liếc Bạch Ngưỡng Đường một cái, phát hiện ông ta đã không còn mát tự nhiên như trước, chính nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù chẳng mấy lúc đến nhà nhưng Bạch Ngưỡng Đường không hề ở lại quá lâu, chưa đến tối đã ra về. Bạch Đàn giữ ông ta ở lại ăn tối nhưng ông ta cũng không đồng ý.

Bạch Đống lén nói với Bạch Đàn: "Không tồi, ít nhất đã chịu đến đây một chuyến, sau này kiểu gì chả ở lại ăn cơm".

Bạch Đàn yên lặng đi ra ngoài tiễn Bạch Ngưỡng Đường, từ phía sau nhìn bóng lưng cha mình, đột nhiên cảm thấy ông ta đã già đi rất nhiều.

Đến bên cạnh sơn đạo, nàng nói một câu: "Phụ thân bảo trọng".

Bạch Ngưỡng Đường dừng bước một lát, ở một tiếng rồi chậm rãi xuống núi.

Không biết vì sao Bạch Đàn lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Mười mấy năm trước lúc rời khỏi phủ thái phó, nàng chưa hề nghĩ tới có một ngày mình có thể bình tĩnh nói chuyện với ông ta như vậy.

Việc này không biết truyền ra ngoài thế nào, đám triều thần đều cảm thấy khó tin. Tính khí Bạch Đàn quái gở như vậy, lần trước còn làm thừa tướng nghẹn gần chết, vậy mà lại làm lành với gia đình, đúng là mặt trời mọc từ phía tây rồi.

Nào ngờ hôm sau Tư Mã Tấn đã ban thưởng cho Bạch Ngưỡng Đường trên triều đình.

Đám triều thần lập tức bóp cổ tay, nhiếp chính vương quá chiều Bạch Đàn, cha con vừa mới làm lành mà đã vội vàng ban tặng, sau này nhà họ Bạch chắc chắn sẽ nước lên thuyền lên.

Kì thực Tư Mã Tấn ban tặng Bạch Ngưỡng Đường hoàn toàn là vì chính sự, chẳng qua thời gian trùng hợp mà thôi, có điều hắn sủng ái vợ và con gái cũng là sự thật không thể tranh cãi.

***

Cuối năm Bạch Đàn Ngô Quận ở hai tháng, lúc quay về thì cũng gần đến tết. Tư Mã Tấn không ở Đông Sơn, nàng mang hai đứa con đến phủ nhiếp chính vương tìm hắn, không ngờ đúng lúc hắn đòi xử quyết thái sử lệnh đương triều.

Cả thư phòng toàn là các đại thần cầu xin giúp nhưng Tư Mã Tấn đã hạ quyết tâm, căn bản không thể nào sửa đổi.

Thái sử lệnh than thở khóc lóc, dập đầu đã sắp vỡ rồi.

Bạch Đàn hỏi dò Cố Trình gác cổng, thì ra là gia quyến của thái sử lệnh tham ô quân lương, ông ta bao che không báo, bây giờ bị phát hiện khiến Tư Mã Tấn đòi xử tử.

Bao che dĩ nhiên là tội lớn nhưng dù thế nào cũng không đến mức chỉ có đường chết. Bạch Đàn suy nghĩ một lát, kéo Đức Âm tới dặn dò vài câu rồi đẩy con gái vào thư phòng.

Gần tết rất lạnh, tiểu Đức Âm mặc rất dày, chạy đến như một quả bóng tròn xoe. Bạch Đàn dắt tay Trạm nhi đứng chời ngoài hiên, thấy cô bé lon ton chạy tới bò qua ngưỡng cửa cao cao mà phải cố nhịn cười.

Cố Trình lại là rất lo lắng, chạy đến bên cửa giơ tay đỡ hờ, sợ cô bé bị ngã.

Trong thư phòng vốn đang ồn ào, đột nhiên một cô bé như hoa như ngọc chạy vào, tất cả mọi người đều trợn mắt.

Sắc mặt Tư Mã Tấn vốn âm trầm, nhìn thấy con gái chạy vào thư phòng đợt nhiên trở nên dịu bớt. Hắn đứng dậy khỏi án, đi tới dang hai tay ra: "Sao con lại đến đây?"

Các đại thần kinh hãi, nhiếp chính vương vừa rồi còn vô cùng hung ác, bây giờ nói chuyện lại dịu dàng như gió xuân tháng ba, đây có phải sát thần nắm xưa hay không?

Tiểu Đức Âm lao vào trong lòng Tư Mã Tấn, ôm cổ hắn lắc đầu liên tục: "Phụ vương, không giết không giết".

Tư Mã Tấn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hiểu ra bế con gái ra cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy hai mẹ con đang dứng dưới hiên, lại còn đang cười với hắn.

Hắn sầm mặt đi về chỗ thái sử lệnh, lạnh lùng nhìn ông ta một lát, cuối cùng hừ một tiếng: "Coi như ngươi cao số".

Cuối cùng thái sử lệnh bị biếm truất lưu đày, quả thực cảm động đến rơi nước mắt, không ngừng tạ ơn.

Có đại thần lén thò đầu ra cửa nhìn thấy Bạch Đàn, sau đó trong triều ngày càng nhiều tin đồn nhiếp chính vương chiều vợ vô độ, ngay cả chuyện mạng người cũng có thể sửa đổi.

Tư Mã Tấn lại cảm thấy điều này rất bình thường. Tính tình hắn cứng quá dễ gãy, có lúc vẫn còn bạo ngược thích gây chuyện, Bạch Đàn lại luôn luôn không nghiêng không lệch, lần nào cũng có thể kéo hắn về. Nếu thế này gọi là chiều vợ vô độ thì càng vô độ càng tốt.

Có điều đêm đó vào phòng ngủ, hắn vẫn nghiêm khắc trừng phạt Bạch Đàn: "Ta tốt xấu cũng là nhiếp chính vương, nàng còn như vậy nữa, ta sẽ mất hết thể diện".

Bạch Đàn bị hắn đè dưới thân, hừ lạnh một tiếng: "Ta tốt xấu cũng là thầy của trò, lúc nào cũng ở bên cạnh nhắc nhở là chuyện nên làm".

Tư Mã Tấn ngậm vành tai nàng nói nhỏ: "Xem ra ta sẽ bị nàng dùng thân phận này đè cả đời rồi".

Chắc chắn là thế, Bạch Đàn oán thầm.

Ngoài cửa sổ tuế nguyệt vẫn trôi, một năm cũ lại sắp qua rồi.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.