Trương Nhất Phàm lên tỉnh họp, buổi tối ngủ lại ở đó.
Lúc nhận được điện thoại của Liễu Hải là lúc hắn đang ăn cơm ở chỗ Lưu Hiểu Hiên:
- Anh, Hoàng Tử Kỳ mất tích rồi.
Hôm nay Trương Nhất Phàm đến thăm cũng là để an ủi Lưu Hiểu Hiên một chút. Cuộc điện thoại này của Liễu Hải cũng không khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy kinh ngạc lắm.
Liễu Hải nhận được thông báo, khi đem người đi truy bắt thì không ngờ lại tắc đường. Về lý mà nói, buổi tối rất ít khi tắc đường, nhưng ngày hôm đó lại tắc đường. Trên đường cao tốc, một khi đã xảy ra tắc đường, chỉ cần là vài phút, vài chục phút thì cũng là việc khủng khiếp rồi, huống chi lần này lại tắc đường đến gần tiếng đồng hồ.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Kệ gã đi!
Người nhà của Hoàng Tử Kỳ vẫn ở Vĩnh Lâm, con của gã đang học đại học. Gã có chạy đằng trời.
Liễu Hải cũng không dám nói chuyện của hai anh em Hồ Lôi và Hồ Khoa, sợ Trương Nhất Phàm mắng. Hồ Khoa dù sao cũng là dân anh chị, nói ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.. Hơn nữa khi Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm đã khuyên Hồ Khoa, cố gắng đừng tham gia vào chuyện trên giang hồ, rửa tay gác kiếm quay về làm ăn chân chính đi, Hồ Khoa vì đám anh em chân tay, con người trọng nghĩa khí như anh cuối cùng vẫn quay lại con đường cũ.
Lưu Hiểu Hiên đi đến bên Trương Nhất Phàm, nhìn sắc mặt không vui vẻ gì của hắn, dịu dàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Hoàng Tử Kỳ lại chạy mất rồi!
Người Lưu Hiểu Hiên rõ ràng hơi run sợ, Hoàng Tử Kỳ không ngờ lại chạy mất? Nghĩ tới chuyện sau khi mình trở về từ huyện Đạo An luôn sống không yên bình, Lưu Hiểu Hiên liền có chút hối hận.
Đều tại cái tên Hoàng Tử Kỳ kia mượn cớ dẫn chương trình mừng thọ gọi mình tới huyện Đạo An, nếu không làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy? Đồng thời, Lưu Hiểu Hiên cũng âm thầm tự trách mình. Chuyện này cũng không hoàn toàn tại Hoàng Tử Kỳ, bản thân cô cũng có tâm tư riêng.
Việc người chủ trì bỏ chạy là chuyện không có gì mới mẻ trong giới nghệ sỹ này, Lưu Hiểu Hiên cũng không phải là lần đầu, nhưng lần đó gây ra họa, thiếu chút nữa thì bản thân và Trương Nhất Phàm đều thân bại danh liệt, Lưu Hiểu Hiên trong lòng vô cùng hối hận, đồng thời cũng thấy có lỗi sâu sắc, cảm thấy bản thân rất có lỗi với Trương Nhất Phàm.
Cô ghé đầu lên vai Trương Nhất Phàm, dịu dàng nói:
- Xin lỗi, là em gây rắc rối cho anh.
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt lên đùi mình:
- Đừng nghĩ nữa, về sau chú ý một chút. Với thu nhập hiện tại của em, cái gì cũng không phải lo nghĩ, kiểu hành vi thương mại như này tốt nhất không nên làm.
Trương Nhất Phàm lấy trong ví ra một tấm thẻ:
- Trong này có hai trăm ngàn, em cầm lấy mà dùng, nếu như tiền không đủ thì nói với anh.
Lưu Hiểu Hiên ngồi thẳng lên, lắc lắc đầu:
- Tiền em cũng có.
Trương Nhất Phàm kiên quyết nhét cái thể vào tay cô:
- Là cho em, em cầm lấy. Nếu không phải vì đây là ước mơ từ trước tới giờ của em thì anh làm sao có thể để cho em xuất đầu lộ diện, làm cái công việc người dẫn chương trình nguy hiểm này chứ.
Lưu Hiểu Hiên cắn cắn môi, bất đắc dĩ nhận lấy chút tiền bao này.
Công việc của Lưu Hiểu Hiên, chẳng khác gì mấy minh tinh trong giới giải trí. Mấy quy tắc ngầm trong đó rất nhiều, rất sâu. Nhưng mơ ước của Lưu Hiểu Hiên, chính là làm một người dẫn chương trình nổi danh cả nước, Trương Nhất Phàm không thể giết chết tâm nguyện đó của cô.
Hai người dựa vào nhau trên sô pha một lúc, Lưu Hiểu Hiên khẽ cắn môi đi vào phòng ngủ, không bao lâu sau cầm một xấp ảnh đi ra:
- Những tấm ảnh này, chính anh cũng chưa từng xem qua lần nào nhỉ?
Đó là những tấm ảnh của Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên chụp ở Hongkong, Trương Nhất Phàm chính xác là chưa từng xem qua. Khi Lưu Hiểu Hiên lấy ra, lật từng tấm từng tấm cho Trương Nhất Phàm xem.
Hai người trong ảnh chụp thân mật như thế, gần gũi như thế, đích thực là một đôi yêu nhau thắm thiết . Sự quyến rũ của Lưu Hiểu Hiên được thể hiện vô cùng tuyệt vời trong những tấm ảnh này.
Lúc đó thợ chụp ảnh còn khen, nói bọn họ rất xứng đôi trai tài gái sắc, rất giống vợ chồng. Chỉ là một câu nịnh nọt, nhưng Lưu Hiểu Hiên vẫn vui sướng rạo rực mà cho thêm một trăm tệ.
Lưu Hiểu Hiên rất thích chụp ảnh, mỗi lần cô sửa nhà, đều toàn là ảnh cô, cái nào cũng quyến rũ, cũng đẹp mê hồn.
Trương Nhất Phàm trước kia cũng nhìn thấy ảnh Lưu Hiểu Hiên chụp một mình, thợ chụp ảnh chụp cô ở các góc độ khác nhau, lưu lại vẻ đẹp tuyệt diệu của cô trong nhưng trang giấy. Hơn nữa ảnh của Lưu Hiểu Hiên cũng nhiều lần được đăng lên báo, là một người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng ở tỉnh Hồ Nam, ai ai cũng biết.
Lúc hai người xem những bức ảnh này, vẻ mặt hạnh phúc của Lưu Hiểu Hiên trong hai mươi mấy tấm ảnh này thể hiện rõ sự chân tình và lãng mạn. Lưu Hiểu Hiên vừa lật xem vừa nói:
- Sau khi từ Hongkong về em vẫn luôn mang chúng theo người, khi nhớ tới anh liền lấy ra xem. Lúc ngủ cũng lấy ra xem, sau đó đặt dưới gối, gối lên ảnh anh chìm vào giấc ngủ.
- Em thấy điều lãng mạn nhất cuộc đời chính là chuyện này. Lúc hạnh phúc nhất của em mãi là khi ở cùng anh bên Hongkong, lúc chụp ảnh ấy, anh ôm em chặt như vậy, không có chút băn khoăn gì, chúng ta bên nhau rất vui vẻ.
- Nói thật, em rất thích, rất thích những tấm ảnh này. Cho nên mới đem chúng theo người, không ngờ thế giới này lại phức tạp như thế, gây ra phiền toái cho anh. Đều là do em không tốt, Nhất Phàm!
Lưu Hiểu Hiên nói xong, liền có chút thương cảm, Trương Nhất Phàm nhìn cô:
- Làm gì vậy, đang yên đang lành khóc cái gì thế?
Trên mặt Lưu Hiểu Hiên, chảy xuống hai hàng lệ, dung nhan tuyệt mỹ mang theo vẻ lay động lòng người, đích xác là làm cho người ta vô cùng đau lòng. Lưu Hiểu Hiên cắn môi:
- Kỳ thật em rất muốn giữ chúng lại, tới khi già rồi, còn có thể lấy ra xem bộ dạng chúng ta lúc trẻ, cũng để xem dấu ấn chúng ta lưu lại trong đời này. Nhưng, nhưng…
Lưu Hiểu Hiên cầm lấy cái bật lửa trên bàn trà, bật một cái rồi đốt.
Trương Nhất Phàm nhìn hai bàn tay trắng nõn run rẩy của cô chậm rãi đem ảnh đốt đi.
Thật sự cần phải đem đống ảnh này hóa thành tro bụi, Lưu Hiểu Hiên thật sự rất đau, rất không nỡ. Nhưng nếu không thiêu hủy chúng, cô lại lo lắng những chuyện như vậy sau này sẽ lại xảy ra lần nữa.
Tay càng ngày càng gần một góc của bức ảnh đã bén lửa rồi. Nước mắt của Lưu Hiểu Hiên, tiếng khóc nức nước mắt rơi xuống bức ảnh.
- Em đang làm cái gì thế hả?
Trương Nhất Phàm nắm lấy tay cô, Lưu Hiểu Hiên khẽ run lên, bức ảnh rơi xuống nền nhà. Trương Nhất Phàm đoạt lấy cái bật lửa trong tay cô, nhìn Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên cũng hai mắt đẫm lệ cắn sứt môi nhìn hắn.
- Giữ lại đi! Giữ cho em chút gì đó làm kỷ niệm cũng được!
Đây là một lựa chọn bất đắc dĩ, Trương Nhất Phàm nhìn đến bộ dáng kia của Lưu Hiểu Hiên, thầm nghĩ bản thân đến cả mấy tấm ảnh cũng không thể cho cô, thì còn có thể cho cô cái gì? Hạnh phúc, vui vẻ? Đó chỉ là những tòa lâu đài trên không hư vô mờ ảo.
Từ lời nói vừa rồi của Lưu Hiểu Hiên có thể thấy cô rất chân thực, cô thật sự là không đành lòng, những tấm ảnh đó đối với cô mà nói, không dễ gì có được.
Có lẽ là do nam nữ khác nhau, hạnh phúc trong lòng các cô kỳ thực rất đơn giản, một nụ hôn nồng nhiệt, một cái ôm, một câu săn sóc an ủi.
Trương Nhất Phàm và cô, cả hai người đều là nhân vật của công chúng, tuyệt đối không thể thoải mái nắm tay nhau đi dạo phố, rồi ăn tối dưới ánh nến tình tứ được.
Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm có chút mềm lòng, thôi để cho cô giữ lại!
Lúc hắn cầm tay của Lưu Hiểu Hiên, cảm thấy cái run rẩy nhẹ của cơ thể cô. Trương Nhất Phàm liền vòng tay qua, ôm chặt lấy eo cô:
- Giữ lại đi, về sau chú ý một chút, đừng để cho những kẻ có dụng ý xấu tìm thấy sơ hở.
Lưu Hiểu Hiên mặt đẫm lệ, dùng sức tựa đầu vào trong lòng Trương Nhất Phàm, cũng không biết vì sao, cô rất đau buồn, khóc rất thương tâm. Trương Nhất Phàm phải an ủi rất lâu, Lưu Hiểu Hiên mới ngừng khóc.
Khóc xong, Lưu Hiểu Hiên ngồi thẳng dậy, chậm rãi thu dọn những tấm ảnh này. Trương Nhất Phàm nói với cô:
- Cuộc thi tuyển người dẫn chương trình ở Kinh thành khi nào thì đăng ký?
Lưu Hiểu Hiên cắn môi.
- Tháng sau.
Trương Nhất Phàm hiểu:
- Những tấm ảnh đó em cất cho kỹ, đến lúc em đi Bắc Kinh rồi, cơ hội gặp mặt của chúng ta ngày càng ít. Nhớ bảo trọng! Có chuyện gì, em có thể gọi điện thoại cho anh.
Lưu Hiểu Hiên ngẩng đầu nói:
- Em đột nhiên không muốn đi nữa.
- Sao thế?
- Không nỡ xa anh!
Lưu Hiểu Hiên nhẹ nhàng nói.
- Giữ những tấm ảnh đó, em có thể nhìn thấy lúc chúng ta bên nhau. Yên tâm đi, không bao lâu sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Kinh thành. Có lẽ là năm năm, mười năm.
Lưu Hiểu Hiên nghe hiểu lời của hắn, ra sức gật đầu:
- Em sẽ chờ anh, năm năm, mười năm, cả đời!