Độc Y Nương Tử

Chương 1234: Tình chàng ý thiếp




Phốc một tiếng. Ma Hoàng Kiếm phản kích, kiếm khí cường đại lăng lệ đâm trúng Thiên Sư khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Phản ứng của Ma Hoàng Kiếm rất bất ngờ, dĩ nhiên là tự động phản kích, vẻn vẹn chỉ với điểm này đã vượt xa phạm trù những pháp bảo bình thường.

- Đây chính là dấu hiệu Thông linh.

Ánh mắt Phượng Hi trưởng lão lóe lên, thanh âm run run, biểu tình rất kinh hỉ.

Đạo sĩ lam bào cũng là đại sư luyện khí bậc thầy, ánh mắt cũng hiện ra vẻ mừng như điên.

Là Luyện Khí Sư, bọn họ đương nhiên biết rõ điều này.

Dương Phàm thì nửa mừng nửa lo. Mừng chính là Ma Hoàng Kiếm trải qua một lần rèn đúc này thì phẩm cấp đã gia tăng rất nhiều. Lo chính là loại năng lực này của Ma Hoàng Kiếm khiến hắn cũng thấy rất khó giải quyết.

- Thu!

Pháp quyết trong tay Dương Phàm biến hóa, khiến Ma Hoàng Kiếm quẩn quanh chần chờ, có ý hướng về phía hắn.

- Mơ tưởng.

Tên Thiên Sư kia nổi giận gầm lên. Hắn vung ống tay áo, một cỗ âm phong có thể toái thiết phấn kim (đánh tan sắt thép) quét về phía Dương Phàm và Ma Hoàng Kiếm.

Dương Phàm lấy ra một chiếc quạt lông được tạo thành từ những chiếc lông chim và xương cốt màu vàng, nhẹ nhàng vẫy lên. Một cỗ phiến ảnh màu vàng nhạt liền đẩy đi.

Phốc

Âm phong cường đại của Thiên Sư lập tức như giấy, hóa thành hư vô, ngược lại phiến ảnh kia vẫn chưa tiêu tán đánh thẳng về phía người hắn.

- Bằng Vũ Phiến?

Tên Thiên Sư kia liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của pháp bảo trong tay Dương Phàm. Trong tay hắn cũng liền xuất hiện một cây côn trúc màu đen, chỉ thấy hắn vận chuyển pháp lực, cây côn đen kia lập tức run lên, trong hư không tràn ngập một mảnh côn ảnh, bao phủ cả Dương Phàm và Ma Hoàng Kiếm vào trong.

Khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh hãi, đám côn ảnh này đều là công kích chân thật.

Cũng không biết cây trúc côn màu đen trong tay tên Thiên Sư này là cổ bảo như thế nào, chỉ một lần hô hấp đã chấn động mấy chục lần, phát ra cả phiến côn ảnh.

Phiến ảnh lập tức bị hóa giải, hóa thành hư vô.

Hơn nữa, một phiến côn ảnh cũng bao phủ lấy Dương Phàm và Ma Hoàng Kiếm.

Sắc mặt Dương Phàm trở nên ngưng trọng, ngưng kết ra một bộ giáp màu vàng nhạt ngoài thân, côn ảnh kia đánh trung liền vang lên những âm thanh ầm ầm liên tiếp.

Trong quá trình này, bộ quang giáp ngoài thân Dương Phàm cũng ảm đạm đi rất nhiều.

Không hổ là một trong ba đại Thiên Sư đứng đầu Man Di Cửu Tộc. Giờ phút này, chỉ vẻn vẹn bày ra một phần thực lực cũng đủ khiến Dương Phàm không dám khinh thị.

Đồng thời tên Thiên Sư kia cùng âm thầm kinh hãi. Với công kích mãnh liệt của cổ bảo Ô Huyền Côn trong tay hắn nhưng không ngờ không thể phá vỡ được tầng phòng ngự của đối phương.

Phải biết rằng trước đây, khi giao chiến với những đại tu sĩ khác, cũng không ai có thể lấy cứng đối cứng lại với công kích của Ô Huyền Côn.

Ông

Ma Hoàng Kiếm dưới sự bao phủ của côn ảnh này, đột nhiên bắt đầu phát tiết, chém ra bốn năm đạo kiếm khí kinh hồng, đánh thẳng về bốn phương tám hướng. Lập tức, mọi người nơi này đều tìm cách tránh né.

Công kích do Ma Hoàng Kiếm tự động phóng thích ra vô cùng cường đại, dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường chịu một kích này đều có chút không chịu nổi, chỉ có Dương Phàm và tên Thiên Sư kia là sừng sững đứng đó, không chút động đậy, giằng co với nhau.

- Tuy rằng đã Thông linhnhưng vẫn khuyết thiếu linh trí chân chính!

Phượng Hi trưởng lão thấy công kích của Ma Hoàng Kiểm thì không khỏi than thầm.

- Phượng Trưởng lão, kia có tính là chân chính. Thông linh pháp bảo không?

Lăng Thiết tò mò hỏi.

- Cũng không hoàn toàn nhưng chí ít cũng có thể xếp vào cấp bậc "bán Linh bảo"!

Phượng Hi đáp.

Những người này, sau khi đúc rèn thì nguyên khí đại thương, chỉ ở bên dưới xem cuộc chiến, không lập tức động thủ.

Trên thực tế, đây cũng là điều Dương Phàm từng dặn dò.

Giờ phút này, Dương Phàm và tên Thiên Sư kia đứng ở hai phía Ma Hoàng Kiếm, triển mở một hồi đấu pháp viễn trình, bất phân thắng bại.

Hai người dường như đều muốn tiêu hao lực lượng của Ma Hoàng Kiếm rồi nhân cơ hội mưu đoạt.

Mà mặt khác, Thạch Thiên Hàn và lão già huyết bào lần lượt đối phó với nam tử mặc hoàng bào và lão già thất tuần kia, cũng bất phân thắng bại.

- Hy vọng Thông linh pháp bảo mà chúng ta mất thiên tân vạn khổ làm ra không bị kẻ khác cướp đi.

Hai nắm tay Lăng Thiết siết chặt, ánh mắt nhìn về phía đám tu sĩ Man Di kia tràn đầy lửa giận.

- Yên tâm, với xu thế trước mắt thì bên ta vẫn đang chiếm cứ thượng phong.

Phượng Hi cười nói.

- Sao Phượng trưởng lão biết?

Lăng Thiết hơi vui mừng hỏi lại.

Phượng Hi như cười như không nói.

Dương Phàm trong khi chiến đấu đã từng phân tâm, truyền âm nói cho bọn họ rằng không cần bọn họ ra tay.

Dưới tình huống như thế, hắn còn có thể đánh ngang tay với Thiên Sư, đây đã chứng minh Dương Phàm nhất định có tự tin, có thể còn chưa dốc toàn lực.

Quả nhiên, lúc này, Dương Phàm vừa huy động Bằng Vũ Phiến vừa hoa tay trong hư không một cái.

Ống

Chỉ thấy một con giao long rất sống động, mở hai hai mắt có hai màu vàng xanh, từ trong lòng bàn tay Dương Phàm huyễn hóa ra, hóa lớn thành hai ba trượng, hung hăng đánh về phía Thiên Sư.

- Linh khí biến hóa?

Tên Thiên Sư này kinh hoảng.

Quan trọng là con vật do linh khí hóa thành này nhìn rất sống động.

Con giao long này gào rít, giương nanh múa vuốt, hai mắt trừng lên giận dữ, bộ dáng khiến thiếu chút nữa làm hắn tin tưởng rằng đây chính là một con giao long thật!

- Hừ, linh khí biến hóa?

Hắn cười lạnh một tiếng, trúc côn trong tay chấn động, hơi đổi phương hướng, chặn lấy đường tới của con giao long này, hình thành một mảnh côn ảnh.

Rít

Nhưng con tiểu giao long hai màu này dường như có linh tính, không ngờ tránh né, thoát khỏi màn côn ảnh kia rồi đột nhiên tăng tốc, táp về phía hắn.

- Cái gì?

Tên Thiên Sư này chấn động, có chút bối rối.

Mắt thấy con tiểu giao long kia muốn táp tới người, âm khí quanh thân hắn đại chấn, chặn đứng công kích của giao long.

Nhưng đúng lúc này. cuộc chiến nảy sinh đột biến

- Ah

Một tiếng kêu thảm thiết từ cuộc chiến bên cạnh vang lên.

Đưa mắt nhìn sang chỉ thấy một con Độc Hạt thật lớn, dài tới ba trượng, bên ngoài có màu vàng, phát ra khí tức rất khủng bố. Nó liên hợp với Thạch Thiên Hàn đã đánh nát tầng phòng hộ bên ngoài của thanh niên hoàng bào kia, chiếc đuôi chứa đầy kịch độc đã đâm thẳng vào ngực thanh niên này.

Lập tức hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét run, độc lực chẳng những xâm nhập vào thân thể hắn và thậm chí thương tổn cả Nguyên Anh.

Hắn vừa muốn Nguyên Anh xuất khiếu, Thạch Thiên Hàn đã bổ tới một chưởng. Cửu u Ma Khí quán thể, khí tức hủy diệt ập tới, khiến hắn hoàn toàn tử vong.

- Động thủ.

Gần như đồng thời, Dương Phàm truyền âm cho đạo trưởng lam bào và Phượng Hi trưởng lão.

Hưu

Tường Vân Ngoa dưới chân hắn chợt lóe lên, hắn đã xuất hiện bên cạnh Ma Hoàng Kiếm, vươn một bàn tay ra nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Ông

Ma Hoàng Kiếm trong tay hắn run rẩy giãy dụa kịch liệt, phóng xuất ra kiếm khí kinh thiên, như muốn phá tay mà ra.

Dương Phàm làm sao khiến nó như ý được. Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể hắn bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, cơ nhục toàn thân bành trướng, quang giáp ngoài thân càng thêm sáng rực.

Xuy

Dù vậy, dưới mảnh kiếm khí này,quang giáp của Dương Phàm cũng xuất hiện từng đạo vết nứt, thậm chí làn da hắn cũng bị thương đôi chút.

Tên Thiên Sư kia kinh hãi, thân hình vẫn bị giao long cuốn lấy, liên tục huy vũ Ô Huyền Côn trong tay, mất một chút khí lực mới tiêu diệt được con giao long do linh khí biến hóa ra này.

Lúc này, ánh mắt hắn quét nhìn toàn trường, phát hiện ra Phượng Hi và đạo trưởng mặc lam bào cũng đã tham chiến, đánh giết tên lão già thất tuần còn lại.

Tên này bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà hắn vừa chạy được vài trượng thì đã bị Thạch Thiên Hàn và Độc Hạt Vương đã hóa hình đuổi theo. Đầu tiên là độc lực cách không nhập thể khiến tốc độ của hắn giảm xuống. Sau đó hắn đã rất nhanh chóng bị mấy đại Nguyên Anh giải quyết.

Tên Thiên Sư nổi giận gầm lên một tiếng. Nơi này chỉ còn mình hắn là tướng mà không còn lính nữa.

Liếc mắt sang nhìn thấy Dương Phàm đang toàn lực khuất phục Ma Hoàng Kiếm, trong mắt hắn lóe ra vẻ không cam lòng, bỗng nhiên cắn răng một cái, điên cuồng rót pháp lực vào trong Ô Huyền Côn.

Âm phong bốn phía nổi lên, Ô Huyền Côn nháy mắt đã biến lớn mấy lần, nhẹ nhàng vũ động đã bộc phát ra côn ảnh đầy trời, gần như đã bao phủ hoàn toàn khu vực này.

Đám người lão già huyết bào vừa mới tới gần đã bị côn ảnh tảo trúng, lập tức bị đánh văng đi.

Phốc

Lão đạo trưởng và lão già mặc huyết bào đều phun máu, sắc mặt tái nhợt, lập tức trọng trương.

Bí thuật và Thiên Sư thi triển Ô Huyền Côn có uy lực vô cùng lớn, cường giả Nguyên Anh kỳ nếu bị đánh trúng thì dù không chết cũng trọng thương.

- Các ngươi tản ra, đừng can thiệp vào.

Lúc này, thần thức Dương Phàm lại truyền âm vào trong tai mọi người.

Giờ phút này, sự giãy dụa của Ma Hoàng Kiếm trong tay hắn đã dần yếu đi, theo sau liền trở nên ngoan ngoãn rất nhiều.

Dương Phàm thở phào một hơi, may mắn là thứ này còn có một tia cảm ứng dù đã mờ nhạt, nếu không cũng khó có thể nhanh chóng ngoan ngoãn như thế.

- Nhường bản Thiên Sư xem Thông linh pháp bảo trong tay ngươi có uy lực như thế nào nào.

Hắn cười lạnh, một tiếng, cây Ô Huyền Côn trong tay kéo theo côn ảnh đầy trời lập tức phủ xuống đầu Dương Phàm.

Dương Phàm biến sắc, hơn phân nửa lực lượng của hắn đã dùng để chế phục Ma Hoàng Kiếm, thật khó có thể đánh trả nổi.

Hắn căn răng một cái, dứt khoát huy động Ma Hoàng Kiếm trong tay.

Hưu -

Một đạo kiếm quang lăng lệ hai màu đỏ xanh giao kích với côn ảnh đầy trời kia.

Răng rắc

Thoáng cái, côn ảnh đầy trời đã bị đánh thành mảnh nhỏ, kiếm khí sắc bén tràn ngập bốn phía.

Tên Thiên Sư này biến sắc, Dương Phàm còn chưa luyện hóa được thứ này mà đã có lực lượng như thế, nếu để hắn thành công luyện hóa thì sẽ đạt tới mức độ nào?

Sau khi Dương Phàm chém ra một kiếm này thì cảm thấy pháp lực trong cơ thể đã bị tiêu hao điên cuồng.

chỉ một chiêu mà hắn đã tốn một phần tư pháp lực.

Một là, pháp bảo này có cấp bậc quá cao, lấy cảnh giới tu vi của hắn bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng sử dụng mà thôi.

Hai là, dưới tình huống hắn chưa luyện hóa, sử dụng bất cứ pháp bảo nào cũng đều rất tiêu hao, huống chi đây còn là Thông linh pháp bảo, lại đang có sự phản ứng muốn thoát ra.

- Kiếm này giao cho ngươi thử xem!

Ý niệm Dương Phàm khẽ động, để phân thân Thạch Thiên Hàn lại đây.

Thạch Thiên Hàn gật đầu, nắm lấy Ma Hoàng Kiếm, quán chú Cửu u Ma Khí vào trong đó.

Lập tức Ma Hoàng Kiếm vang lên một trận kiếm minh rất khẽ, không ngờ không từ chối.

Phải biết rằng pháp bảo này trước kia vốn đều do Thạch Thiên Hàn sử dụng nên phối hợp càng ăn ý.

Còn nữa, trong quá trình luyện chế nó, Thạch Thiên Hàn cũng dùng Tam u Ma Diễm rèn luyện cho nên cũng sinh ra đôi chút liên hệ.

Do đó, kiếm này rơi vào trong tay hắn ngược lại càng có cảm giác muốn gì được nấy.

- Lên!

Dương Phàm ra lệnh cho Thạch Thiên Hàn.

- Giết!

Cầm Ma Hoàng Kiêm trong tay, Thạch Thiên Hàn đánh ra một kiếm về phía tên Thiên Sư.

Giờ phút này, hình dáng của Ma Hoàng Kiếm cũng khác trước đây rất nhiều.

Phần mũi kiếm lại giống như trường mâu, toàn lực đâm ra có một cỗ khí thế hoành tráng, thạch phá kinh thiên.

Hưu

Một kiếm sắc bén này đâm ra một đạo mâu ảnh màu đỏ xanh, với khí thế vô địch xuyên thủng côn ảnh đầy trời của tên Thiên Sư.

Phốc

Âm phong trên người tên Thiên Sư này cũng bị xé rách, máu tươi chảy ra, nhuốm đỏ cả ngực áo, thần tình hắn vô cùng khiếp sợ, thân thể hoảng hốt ở giữa không trung. Hắn không ngờ Thông linh pháp bảo lại cường đại như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.