Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 107: Nối dõi tông đường




"Muốn thoát độc thân? Còn khó sao?" Heo Con biết Lâu Thành có bệnh sạch sẽ, nhưng cậu lại không biết rằng Lâu Thành đã bệnh tới mức độ nhìn thấy người khác hôn nhau cũng cảm thấy "thực sự đủ rồi".

Lâu Thành lắc đầu: "Chú không hiểu."

"Nhưng em có bạn gái rồi." Anh không có.

"..........cút." Lâu Thành cân nhắc, anh có nên thoát độc thân hay không?

Đinh Tuyết Nhuận đi một tuần mới trở lại, buổi sáng thứ hai đi học, rất nhiều bạn học đều vội vàng vây quanh chỗ ngồi của cậu, tranh nhau hỏi: "Thế nào rồi?"

"Có được tuyển thẳng không?"

"Thi được bao nhiêu điểm?"

"Đề thi như thế nào? Khó lắm hả?"

Đinh Tuyết Nhuận không nhanh không chậm: "Điểm số với xếp hạng còn chưa được công bố."

Tuy nói chỉ có hai trăm học sinh, nhưng chấm thi không thể nhanh như vậy được.

Lâu Thành biết Đinh Tuyết Nhuận đã thi xong trở lại, hôm nay đặc biệt dậy sớm. Kết quả nhìn thấy nhiều người vây quanh cậu như vậy, hỏi thăm tình hình thi cử — ngay cả lối vào chỗ ngồi của anh cũng bị lấp kín. Lâu Thành sầm mặt đi qua: "Tránh ra hết đi."

Mọi người vừa nhìn thấy Lâu Thành tới, lập tức để anh đi qua, nhưng người vây quanh Đinh Tuyết Nhuận vẫn chưa giảm bớt, vẫn chật như nêm. Dường như sau một đêm cậu đã biến thành người được hoan nghênh nhất lớp, tất cả mọi người đều nói chuyện với cậu, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình.

"Đinh Tuyết Nhuận, tớ giúp cậu chéo bài tập mà thầy cô đã cho trong một tuần qua rồi."

"Tớ có thể cho cậu mượn vở ghi..........."

"Tớ..........."

Lâu Thành ngồi xuống, sau đó nhìn Đinh Tuyết Nhuận, phát hiện cậu đang nghiêm túc trả lời thắc mắc của các bạn trong lớp, căn bản không chào hỏi gì anh.

Đột nhiên anh trầm mặt xuống, tức giận nói: "Không nghe thấy tiếng chuông vào lớp reo rồi sao? Đừng đứng ở chỗ này nữa, các cậu chắn bảng đen của tôi rồi!"

Mọi người đều tản ra.

Lâu Thành làm ra vẻ sắp xếp sách giáo khoa trên bàn mình một chút, anh khụ một tiếng: "Thi thế nào?"

"Cũng được."

"Có được tuyển không?" Mắt Lâu Thành sáng lên, "Thanh Hoa hay là Bắc Đại?"

"Còn chưa đâu, bảng xếp hạng còn chưa công bố. Nếu được chọn thì họ sẽ gửi trực tiếp thư trúng tuyển cho tôi."

Lâu Thành tỏ vẻ cậu khẳng định trúng tuyển: "Không sao, tôi đợi thư thông báo của cậu."

Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh cười, "Ừ" một tiếng: "Lâu Thành, mắt của cậu bị làm sao đấy?"

".........cái gì?"

"Vành mắt đen, rất nặng." Đinh Tuyết Nhuận dùng ngón tay khẽ chọc vào vành mắt anh: "Tuần trước còn không có, làm sao? Không nghỉ ngơi tốt hả? Hay là chơi game?"

"Tôi không chơi game........." Lâu Thành liếc nhìn cậu, cúi đầu xuống, "Chỉ hơi mất ngủ chút thôi."

"Có tâm sự?"

"Không.............." Lâu Thành ấp a ấp úng, ánh mắt không biết nên nhìn về phía nào, cuối cùng không lơ đãng mà liếc qua bờ môi của cậu, ánh mắt liền không thể rời đi.

Lâu Thành đã một tuần rồi không thấy cậu, trong lòng có chút nhớ. Nhưng cho dù vậy, Đinh Tuyết Nhuận dường như vẫn chưa từng rời đi.

Nói ra có lẽ làm người ta cười chết — Ban đêm Lâu Thành luôn hồn vía lên mây nghĩ tới việc mình bị cướp mất nụ hôn đầu, nghĩ tới mất ngủ.

Anh nghĩ Đinh Tuyết Nhuận cố ý hay là chỉ vô tình, coi mình như người con gái cậu ấy thích hay là chỉ đơn thuần uống say hôn loạn người khác mà thôi?

Lâu Thành không có đáp án, anh căn bản không hỏi được ra miệng.

Lại mất ngủ hai ngày, Lâu Thành cảm thấy cứ tiếp tục như thế này không được, sẽ đột tử mất. Buổi sáng anh đi học nằm ra bàn ngủ bù một giấc, sau khi tỉnh dậy thăm dò hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Nhuận Nhuận, có người từng nói sau khi uống say cậu........."có hành vi bất nhã" chưa?

Đinh Tuyết Nhuận liếc mắt nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ, dường như không hiểu được tại sao anh lại hỏi tới chuyện này.

"Trước đây tôi ở nhà, học ngoại trú, bố tôi là thầy giáo cho nên rất ít khi ra ngoài uống với người khác, đừng nói tới chuyện uống say."

".........Ồ." Vậy trong sạch của tôi thì sao! Đinh Tuyết Nhuận cậu chẳng nhớ rõ cái gì, vậy trong sạch của tôi cứ thế bị chà đạp sao?"

Vậy không công bằng! Tại sao anh vẫn nhớ rõ ràng, mà tên đầu sỏ Đinh Tuyết Nhuận gây nên chuyện kia vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?

Lúc Đinh Tuyết Nhuận nghe giảng rảnh rỗi, quay đầu nhìn qua, thấy Lâu Thành áp mặt lên sách toán, một ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên bàn, hư hư thực thực mà chửi mắng người khác.

Trong lòng cậu biết rõ ràng nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên, giọng nói vô cùng nhỏ, nhỏ tới nỗi chỉ có hai người nghe thấy: "Lâu Thành, tuy rằng tôi không biết gần đây cậu có chuyện gì, nhưng những thứ đó đều sẽ qua. Nếu như thật sự nghĩ không thông............"

"Tôi nghĩ không thông, tôi phải làm sao?"

Đinh Tuyết Nhuận đưa ra ý kiến: "Tìm một phương thức phát tiết đi."

Lâu Thành sờ đầu, anh phải phát tiết kiểu gì, đánh Đinh Tuyết Nhuận một trận? Nhưng mà anh lại không nỡ đánh Đinh Tuyết Nhuận.........

Anh thật sự nghĩ không thông, đầu sắp trọc rồi, anh nói trong nhóm nhỏ: "Nếu một người làm chuyện xấu với mấy người thì mấy người sẽ làm gì?"

"Đánh chết nó."

Lâu Thành vội vàng nói: "Không, không thể đánh.....không nghiêm trọng tới mức độ như thế. Hơn nữa......không phải tính chất như vậy."

"Anh Thành, lẽ nào có người ức hiếp anh? Ai dám ức hiếp anh? Không muốn sống nữa sao mà dám chọc vào tiểu vương tử quặng mỏ Đông Bắc của chúng ta!"

Lâu Thành nhất thời lộ ra hờn tủi khi bị thất thân: "Coi như bị ức hiếp đi........."

"Anh Thành, anh thế này, người kia ức hiếp anh thế nào, anh ức hiếp lại thế đó — gậy ông đập lưng ông."

Lâu Thành có cảm giác sáng tỏ thông suốt: "..........nói rất có lí!"

Dù sao cũng không thể làm cho một mình anh ngày ngày đêm đêm miên man suy nghĩ như thế chứ? Thật không công bằng! Nếu mất ngủ thì cùng nhau mất ngủ!

Thứ bảy tan học, Lâu Thành mua một chai Coca về nhà, bố trí một chút, sau đó gọi điện thoại cho Đinh Tuyết Nhuận.

Anh loạng choạng đổ đầy Coca vào ly, ngữ khí say bí tỉ: ".....Nhuận Nhuận, cậu đang làm bài tập hả?"

Đinh Tuyết Nhuận đang phát trực tiếp, nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.

Lâu Thành làm ra vẻ nói: "Vậy cậu qua đây với tôi được không?"

Đinh Tuyết Nhuận không biết anh bị làm sao, tại sao ngữ khí lại như vậy, nhưng vẫn đồng ý: "Cậu đợi tôi hai mươi phút."

Sau khi cậu làm xong bài tập đang phát dở liền tắt phát trực tiếp.

Trong hai mươi phút này, anh giở mọi thủ đoạn, vô cùng ghét bỏ tự hất rượu lên người, cau mày nhấp một ngụm, lau một chút trên môi, sau đó chạy trên máy tập mười phút, lên xà hai mươi cái.

Trên người anh ra mồ hôi, khuôn mặt cũng ửng đỏ tự nhiên.

Lâu Thành soi gương, dùng sức xoa nắn hai má, rất vừa ý, như vậy khẳng định có thể lừa gạt được!

Đinh Tuyết Nhuận gõ cửa, kết quả không có người để ý cậu, mặc dù cậu có mật mã vào nhà Lâu Thành nhưng cậu không thể tùy tiện đi vào. Đinh Tuyết Nhuận đứng ở ngoài cửa, có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được ánh đèn sáng bên trong.

Cậu gọi điện thoại cho Lâu Thành.

Cậu đứng ngoài cửa còn nghe được tiếng chuông điện thoại của Lâu Thành mà Lâu Thành lại không nhận điện thoại, Đinh Tuyết Nhuận có chút lo lắng, cũng không quan tâm nhiều như thế, nhập mật mã vào nhà.

Vừa vào cửa, cậu đã ngửi thấy một mùi rượu nho nồng nặc. Lâu Thành ngã dưới thảm, chai rượu nghiêng đi, rượu màu đỏ đậm thấm vào thảm lông dê, trên bàn cũng mở mấy chai rượu, toàn bộ hết sạch, trong ly vẫn còn chất lỏng màu đỏ.

Nhìn thấy màn trước mắt này, Đinh Tuyết Nhuận chưa từng nghĩ tới, cậu có chút ngây người. Hôm nay Lâu Thành đi học vẫn ổn mà, một người không uống rượu, tại sao buổi tối đột nhiên lại uống rượu?

"Lâu Thành?" Cậu đứng lặng ở cửa.

Lâu Thành biết cậu tới rồi, híp mắt trống rỗng nhìn cậu, anh mơ mơ màng màng trở mình trên thảm.

Đinh Tuyết Nhuận đi về phía anh: "Tại sao lại uống rượu?"

Đương nhiên bởi vì ăn miếng trả miếng chứ sao, đồ ngốc!

Lâu Thành nghe thấy tiếng bước chân tới gần, lảo đảo chống bàn trà ngồi dậy. Cầm lấy ly đế cao đựng Coca uống một hơi, bi thảm la to: "Tôi khổ quá......."

Đinh Tuyết Nhuận thực sự không biết anh bị làm sao, nhưng vẫn đau lòng, ngồi xuống bên cạnh anh: "Lâu Thành, cậu làm sao thế?"

Lâu Thành dường như giờ mới phát hiện ra cậu tới, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy mơ màng, giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống: "Nhuận Nhuận........."

"Tôi ở đây," Cậu không nhịn được ôm lấy vai Lâu Thành, khẽ xoa đầu anh an ủi nói, "Đừng khóc nữa, nói cho tôi biết sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâu Thành không nói gì, phát ra tiếng nức nở, thậm chí còn vùi đầu vào ngực Đinh Tuyết Nhuận, giả khóc bả vai rung rung từng đợt.

Anh bắt chước theo Lý Đông khi sau, Lý Đông khi say sẽ ôm người ta gào khóc về tình sử của mình: "Tim tôi đau quá, cô ấy đã làm tổn thương tôi!"

Lâu Thành không có tình sử gì có thể khoe khoang, nói không chuẩn có thể xảy ra sai lầm, chỉ đơn giản khóc một trận, không nói gì.

Lòng Đinh Tuyết Nhuận cũng thắt lại theo, cậu ôm anh vào trong lòng, khẽ vỗ lưng anh, nhỏ giọng nói: "Không sao, không sao mà Lâu Thành, tôi ở đây rồi."

Nội tâm Lâu Thành khẽ cười vì kế hoạch đã thông suốt.

Anh giả khóc một lúc, thế mà lại thật sự rơi ra hai giọt nước mắt trân quý — lớn như thế này rồi, Lâu Thành chưa bao giờ khóc, anh cho rằng mình diễn khóc đã thành công rồi.

Đinh Tuyết Nhuận không hề biết rằng anh đang diễn kịch, Lâu Thành khóc như vậy một hồi, liền dừng lại. Đinh Tuyết Nhuận chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Lâu Thành.

Cậu không biết phải uống bao nhiêu mới tỏa ra mùi rượu nồng nặc như vậy.

Lâu Thành càng khóc hai má càng đỏ hồng, anh ôm Đinh Tuyết Nhuận không buông tay, gục đầu lên vai cậu, giống như khóc chóng mặt rồi.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn một đống hỗn độn, không còn cách nào khác chỉ có thể nhặt chai rượu dưới đất lên, tránh làm người bị thương. Đinh Tuyết Nhuận cũng không thể thu dọn sạch sẽ được, cậu dùng lực đỡ Lâu Thành lên. Bởi vì cậu không có mấy sức lực, nên phải cố gắng hết sức.

Lâu Thành cúi đầu, cẩn thận mở một con mắt ra.

Thiết kế ra kế hoạch này, Lâu Thành cũng đã suy nghĩ cặn kẽ. Anh thực sự rất ghét trò chơi trao đổi nước bọt, nhưng mà chỉ tiếp xúc môi một chút, sau khi Lâu Thành thử qua cảm thấy cũng được, cũng tương đối giống với cảm giác huynh đệ kề vai sát cánh.

Cho nên anh không hề có gánh nặng tâm lý diễn vở kịch này.

Anh không dám dùng trọng lượng toàn thân đè lên vai Đinh Tuyết Nhuận, sợ đè cậu ngã, cho nên anh dựa vào bước chân của Đinh Tuyết Nhuận mà bước theo.

Đinh Tuyết Nhuận khó khăn đỡ anh lên tầng.

Cậu dìu Lâu Thành tới bên giường, thân thể Lâu Thành vừa tiếp xúc với giường, anh đã ngã xuống, cùng lúc đó, cánh tay anh treo lên người Đinh Tuyết Nhuận, dùng sức lôi cậu xuống giường.

Lâu Thành trở mình áp cậu xuống dưới, anh dùng diễn xuất cả đời mình, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt như đứa nhỏ lạc đường, khuông mặt hồng hồng, hai tay áp vào má Đinh Tuyết Nhuận, cứ vậy nhìn chăm chú vài giây, Lâu Thành cúi đầu hôn lên.

Hô hấp của Đinh Tuyết Nhuận dừng lại vài giây, nhưng nội dung vở kịch quen thuộc làm cậu sinh ra cảm giác hoài nghi, tiếp theo, cậu nếm được một vị ngọt khả nghi — là vị của Coca.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Thành: Tôi nghĩ ra kế hoạch này, quả thật là thiên tài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.