Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 420: TG19: Tu Chân Thí Luyện (36)




Lặng lặng đứng bên gốc đào một chốc, Huân nhi chuẩn bị mang theo Thần nhi vẫn luôn nắm chặt ống tay áo mình quay về phòng.

Bất quá lúc sắp rời đi, thiếu niên không khỏi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân dáng người cường tráng đang bước nhanh về phía này. Không cần phải nói, nam nhân đang đi tới là ai, Huân nhi tự nhiên biết.

Người vốn là đoàn trưởng dong binh đoàn, kết quả hôm qua mới biết hắn chính là đại hoàng tử Khải Á Nhĩ • Tái Đề Lạp Tư của Bắc Tang quốc.

“Linh, ngươi quả nhiên ở trong này.”

Khoảnh khắc đại hoàng tử Khải Á Nhĩ nhìn thấy thiếu niên thì cả người liền tỏa sáng, nhất là ánh mắt kia, sáng đến lóa mắt.

“Nơi này đúng là không dễ tìm, vừa nãy ta gần như đi hết cả quốc sư phủ mà vẫn không tìm ra vị trí Đào uyển. Nếu không phải vừa nãy hỏi mấy thị nữ gặp trên đường, hiện giờ ta vẫn không biết quốc sư phủ có một rừng đào hẻo lánh nhưng lại đẹp mê người thế này.”

Nhìn rừng đào rực rỡ trước mắt, nhất là thiếu niên mê ly đứng dưới cơn mưa hoa đào, giờ phút này tâm tình Khải Á Nhĩ có thể nói là chưa bao giờ thả lỏng cùng thoải mái đến vậy, có cảm giác tràn ngập hạnh phúc.

Bắc Tang quốc của Khải Á Nhĩ nằm ở phương bắc Thương Lam đại lục, nơi đó quanh năm rét lạnh khô hanh. Cho dù mùa hè khá khô nóng nhưng khí hậu Bắc Tang quốc vẫn không thoải mái bằng Đông Lăng.

Với địa thế cùng khí hậu ở Bắc Tang quốc, Khải Á Nhĩ tự nhiên chưa bao giờ thấy qua rừng đào nào sinh cơ rực rỡ thế này. Nhất là vào mùa này, hoa đã sớm héo tàn.

Vì thế, Khải Á Nhĩ lần này đến Đông Lăng vốn vốn định thưởng thức cảnh tượng trăm hoa đua nở hiếm khi được nhìn thấy ở Bắc Tang còn đang tiếc nuối một phen.

Bất quá Khải Á Nhĩ thật không ngờ, lúc mình khó khăn lắm mới tìm ra Đào uyển, chuẩn bị gặp mặt thiếu niên làm mình ngày đêm mong nhớ thì lại thấy một mảng đỏ rực đẹp đến không tả xiết như vậy.

Kia là hơi thở mùa xuân sinh khí diễm lệ mà Bắc Tang quốc không bao giờ có. Nhất là thiếu niên đang lẳng lặng đứng đó, dung nhan thanh linh diễm lệ kia tuyệt đối không hề thua kém rừng hoa đỏ thắm xung quanh. Ngược lại nó càng phụ trợ thêm vẻ tách biệt không nhiễm phàm trần của thiếu niên.

“Khải Á Nhĩ hoàng tử…”

“Linh, khí hậu ở quốc sư phủ này hình như có chút bất đồng với bên ngoài a, có vẻ càng ấm hơn một chút. Không biết vị quốc sư đại nhân kia đã làm thế nào, ta thực muốn biết, có lẽ sau này ta cũng trồng một rừng đào xinh đẹp thế này trong cung.”

Rừng đào ở Bắc tang quốc cho dù là mùa xuân đua nhau khoe nở cũng không bao giờ có được vẻ hấp dẫn như Đông Lăng quốc, có lẽ vì không khí đi. Khải Á Nhĩ nhìn hoàn cảnh xinh đẹp xung quanh, không khỏi cười nói.

Mà Huân nhi, lúc này có lẽ thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Vì thế thiếu niên nắm nhẹ bàn tay Thần nhi, chuẩn bị trở về tiểu viện mà Đế Luyện Tà đặc biệt chuẩn bị cho mình, một nơi yên tĩnh tao nhã cách nơi này không xa. Bất quá chỉ đi được vài bước thì thiếu niên không khỏi dừng lại.

Phía trước, một lão nhân có chòm râu bạc thật dài thoạt nhìn vô cùng hiền lành hòa ái đang kinh ngạc chăm chú nhìn về phía bé cùng hài đồng bên cạnh. Đồng thời ánh mắt lão nhân cũng không khỏi di động giữa hai người, biểu tình trên mặt rõ ràng rất kích động, nhưng càng nhiều hơn là nghi hoặc.

Huân nhi thậm chí còn thấy bàn tay già nua nhưng hữu lực dưới ống tay áo của lão nhân thế nhưng đang run nhẹ, gương mặt khiếp sợ không nói nên lời.

“Ngươi… ngươi không phải đứa nhỏ ở Tây Lam quốc kia sao? Sao lại đến Đông Lăng quốc, lại còn ở quốc sư phủ? Có phải tộc trưởng phát hiện gì đó nên…” Có lẽ nghĩ đến gì đó, gương mặt lão nhân lúc này tràn đầy lo âu cùng nôn nóng.

“Trưởng lão gia gia…”

Nhìn thấy lão nhân này, Huân nhi không khỏi dừng bước, lẳng lặng nhìn đối phương. Nhưng theo giọng nói có chút nghẹn ngào cùng thân hình rõ ràng đang run lên có thể thấy Huân nhi thực sự rất kích động khi nhìn thấy lão nhân.

Trưởng lão gia gia, Thần nhi đã trở về, chính là người còn nhận ra Thần nhi không? Nhận ra Thần nhi trước đây luôn thích nhổ râu người, thích ôm người ở khắp nơi?

Hiện giờ Thần nhi đã sớm không còn là Đế Luyện Thần. Không chỉ dung mạo thay đổi hoàn toàn, thậm chí ngay cả thân phận cũng không còn là tộc nhân Đế Luyện, người còn nhận ra Thần nhi không?

Thiếu niên nhìn lão nhân hiền lành vẫn chưa khôi phục bình tĩnh, nhớ tới trước đây người này vẫn luôn vui vẻ chơi đùa cùng mình, giúp đỡ mình. Lúc mình bị tộc nhân bài xích, cũng là lão nhân này một mực bảo hộ, xem mình là tôn tử mà yêu thương, đôi tử mâu lạnh lẽo của Huân mi không khỏi trở nên mông lung óng ánh nước.

Trưởng lão gia gia, có thể gặp lại người, Thần nhi thật sự rất vui! Chẳng sợ… người đã xem Thần nhi là người xa lạ.

“Ngươi… ngươi vừa gọi ta cái gì?” Ẩn trưởng lão khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt không khỏi trợn to. Thiếu niên này, thiếu niên này thế nhưng gọi lão là trưởng lão gia gia? Xưng hô này lão đã không nghe thấy hơn mười năm. Bởi vì… bởi vì người từng gọi lão như vậy chỉ có đứa nhỏ bề ngoài đơn thuần vô lo nhưng nội tâm lại rất cô tịch kia mà thôi. Đứa nhỏ có đôi mắt long lanh trong suốt bị mang từ bên ngoài về kia luôn bị tộc nhân bài xích.

Nhớ rõ lần đầu tiên gặp đứa nhỏ kia, lúc đó chỉ thấy nó một mình cô độc núp sau gốc cây, trong mắt tràn đầy hâm mộ nhìn đám nhỏ đang chơi đến quên cả trời đất cách đó không xa.

Gương mặt nhỏ nhắn còn không lớn bằng bàn tay lão lộ ra khát vọng muốn gia nhập với đám nhỏ bên kia, nhưng vẫn do dự không dám tới gần. Hệt như một con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ có thể chui vào một góc yên lặng liếm móng vuốt, trên người cũng tỏa ra cô độc nồng đậm.

Một khắc kia, Ẩn trưởng lão đột nhiên bị đứa nhỏ cô độc kia làm xúc động. Kia chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ không tới bảy tuổi lại làm người ta đau lòng cùng thương tiếc như vậy.

Sau đó, Ẩn trưởng lão luôn cố ý vô tình tới xem đứa nhỏ kia, thỉnh thoảng mang theo vài món đồ chơi nhỏ. Thẳng đến lúc đứa nhỏ kia chậm rãi dung nhập vào tộc, chẫm rãi lộ ra nụ cười vui vẻ vô lo.

Chính là Ẩn trưởng lão không thể nào ngờ được, kết cục của đứa nhỏ lại bi ai đến vậy.

Tiếng cười trong trẻo của đứa nhỏ kia rốt cuộc không còn nghe thấy trong tộc nữa, bóng dáng nhỏ gầy luôn thích chạy tới tìm mình cũng không còn xuất hiện. Cho dù có lúc Ẩn trưởng lão vô tình nhìn thấy bóng dáng yêu dị bên cạnh tộc trưởng nhưng nó không phải đứa nhỏ mà lão yêu thương trước kia nữa rồi.

Kia bất quá chỉ là con rối không có suy nghĩ mà thôi. Sẽ không cười, không oán giận khi bị khi dễ, cũng không cần mét lão đi đánh đòn đám nhỏ kia nữa rồi.

Thần nhi đã không còn buồn phiền như xưa nữa.

Chính là, lần đó có kẻ vô tình xâm nhập địa cung bị tộc trưởng đúng lúc phát hiện nên lão mới được lệnh tới Tây Lam bắt kẻ kia, trong lúc vây công lão nhân kia ở rừng cây u tĩnh sau Tây Diệp La học viện lão, Ẩn trưởng lão không ngờ lại gặp thiếu niên yêu dị tuyệt diễm làm mình có cảm giác như đã từng quen biết kia.

Đúng vậy, thiếu niên kia làm lão có cảm giác rất quen thuộc, nhất là ánh mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời kia. Nó ẩn chứa rất nhiều kích động cùng phức tạp làm Ẩn trưởng lão không khỏi rung động thật sâu.

Sau đó bởi vì đột nhiên bị tộc trưởng triệu hồi khẩn cấp về Đông Lăng, Ẩn trưởng lão vốn định ở lại Tây Lam một thời gian để hảo hảo điều tra thân phận của thiếu niên kia cuối cùng không thể không rời khỏi Tây Lam, mang theo tiếc nuối cùng hoảng hốt mà chính bản thân lão cũng không ngờ.

Giống như biết được lần này đi sẽ bỏ lỡ một chuyện rất quan trọng đối với mình. Thiếu niên kia quả thực làm Ẩn trưởng lão không yên lòng. Không có bất cứ nguyên nhân nào.

Bất đắc dĩ, đoạn thời gian đó không biết vì sao tộc trưởng đột nhiên quyết định trợ giúp tên Đông Lăng Tam hoàng tử tự đại kia, vì hắn mà phái chiến sĩ trong tộc đi dọn sạch một ít thế lực âm thầm chống đối.

Mà cũng chính lần đó, Ẩn trưởng lão gặp lại đứa nhỏ có ánh mắt trống rỗng, không có bất cứ biểu tình nào làm người ta rối rắm cùng đau thương kia. Đồng thời cũng thấy được sức mạnh cường đại cùng khát máu của nó.

Nhìn đứa nhỏ có thể nói do một tay mình mang lớn trở thành bộ dạng như vậy, Ẩn trưởng lão không thể không chua xót.

Tộc trưởng, ngươi thật sự làm lão quá thất vọng! Đó là đệ đệ ngươi chứ đâu phải một công cụ giết chóc a.

Vốn Ẩn trưởng lão định sau khi trở về tộc sẽ không màn thế sự nữa, an tâm hưởng tuổi già, chính là lúc nghe nói Thần nhi thế nhưng mất đi khống chế, tựa hồ muốn thức tỉnh, không còn là con rối không có suy nghĩ nữa.

Một khắc nghe thấy tin này, Ẩn trưởng lão lập tức rời khỏi tộc chạy tới kinh thành Đông Lăng, Mà lần này đi cùng còn có Nhị nhi tử của lão tộc trưởng, Đế Luyện Mạch.

Lúc Ẩn trưởng lão rốt cục tới quốc sư phủ, lão nhân liền vội vàng đi tìm đứa nhỏ kia, đứa nhỏ đáng thương của lão. Chính là một màn trước mắt là sao a?

Vì cái gì lão lại thấy đứa nhỏ từng gặp ở Tây Lam quốc ở đây? Hơn nữa nhìn bộ dáng Thần nhi túm chặt ống tay áo thiếu niên không buông kia, tựa hồ Thần nhi thực ỷ lại vào người này a!

Thần nhi tựa hồ thật sự không còn là một con rối nữa.

Từ mắt Thần nhi, Ẩn trưởng lão nhìn thấy ánh mắt tinh thuần long lanh như nai con đã biến mất hơn mười năm đang tò mò đánh giá mình. Đã không còn là ánh mắt trống rỗng đầy tịch mịch cùng tuyệt vọng nữa. Thần nhi rốt cuộc cũng sống lại.

Chính là, vì cái gì lão lại nghe thấy tiếng gọi vô cùng quen thuộc từ miệng thiếu niên? Xưng hô mà Thần nhi vẫn luôn gọi mình—— trưởng lão gia gia!

Đứa nhỏ này gọi mình là ‘trưởng lão gia gia’? Kia nó rốt cuộc có phải…

“Ngươi là… Thần nhi? Không, không có khả năng, Thần nhi rõ ràng…” Ẩn trưởng lão nhìn hài đồng bên cạnh thiếu niên, lại nhìn tuyệt mỹ thiếu niên tuy chỉ gặp qua một lần đã làm mình nhớ như in, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Tuy trong mắt lão nhân vẫn còn nghi hoặc cùng không thể tin, nhưng không thể phủ nhận lúc nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng Ẩn trưởng lão quả thực có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đứa nhỏ Thần nhi này dù sao cũng do lão chiếu cố mười mấy năm, nhìn nó chậm rãi lớn lên, sao lão có thể không quen thuộc.

Chính là, nếu thật sự giống như suy nghĩ của lão thì hài đồng đang bám dính lấy thiếu niên lại là ai? Kia rõ ràng là Thần nhi a!

Nhìn biểu tình phức tạp cùng khiếp sợ trên mặt trưởng lão gia gia, Huân nhi biết người nhất thời không thể tiếp nhận. Dù sao, chuyện này đối với lão nhân quả thực quá khó tiếp nhận. Bất quá…

Đưa tay gỡ trang sức hình đóa hoa hắc sắc trên trán xuống, lộ ra ấn ký ba lăng cổ xưa thần bí, một khắc này Huân nhi không hề ngoài ý muốn thấy ánh mắt không dám tin của lão nhân trợn thật to.

“Ấn ký ba lăng, ấn ký ba lăng, thế nhưng lại là ấn ký ba lăng… điều này sao có thể, vì cái gì lại như vậy? Ấn ký ba lăng rõ ràng là tộc trưởng… Thần nhi, ngươi thật là Thần nhi sao? Là đứa nhỏ yêu thương của trưởng lão gia gia?” Nhìn ngự ấn tượng trưng cho tộc trưởng trên trán thiếu niên, thân thể Ẩn trưởng lão lúc này đang kịch liệt run rẩy.

Ngự ấn tộc trưởng thế nhưng lại xuất hiện trên trán Thần nhi? Kia tộc trưởng chẳng phải…

“Trưởng lão gia gia, Thần nhi đã trở lại, Thần nhi đã trở lại rồi đây.” Bước tới trước, thiếu niên nhìn lão nhân giờ phút này đang dị thường kích động cùng khiếp sợ, không khỏi gọi khẽ.

“Thần nhi, thật là ngươi! Trưởng lão gia gia không nằm mơ đi, Thần nhi đã trở lại?”

“Trưởng lão gia gia! Thần nhi thật sự đã về rồi.”

Hai người giờ phút này đang dị thường kích động không hề phát hiện dưới một gốc đào nở đỏ rực cách đó không xa, một nam nhân tuấn mỹ đầy tà khí đang khiếp sợ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của tuyệt mỹ thiếu niên.

Hóa ra, Thần nhi, ngươi từ trước đến giờ không hề ở bên người ta! Khó trách, khó trách lúc nhìn hài đồng trống rỗng kia hắn luôn cảm thấy mất mác.

Chính là hiện giờ, Thần nhi, ngươi không phải đã trở lại rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.