Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 413: TG19: Tu Chân Thí Luyện (29)




Bởi vì tối qua bận rộn tới hơn nửa đêm nên lúc Huân nhi mở đôi tử mâu mông lung xinh đẹp thì trong mắt thiếu niên không khỏi tràn ngập mơ hồ cùng mờ mịt lúc vừa thức giấc, bé có chút kinh ngạc chăm chú nhìn trụ giường chạm khắc tinh mỹ bên cạnh giường lớn, có chút mờ mịt không rõ mình đang ở đâu.

Nhẹ nhàng xoay đầu, mái tóc dài ngân sắc hệt như dãy ngân hà trút xuống, xõa tung trên sàng đan, thoạt nhìn mềm mại óng ả như tơ lụa làm người ta yêu thích đến không muốn buông tay.

Bất quá giờ phút này, chủ nhân của mái tóc mềm mượt như tơ lụa kia không hề quan tâm tóc mình tạo thành đồ án xinh đẹp thế nào, ngược lại chỉ chậm rãi ngồi dậy, sau đó vươn một cánh tay tuyết trắng bóng loáng ra khỏi chăn xoa nhẹ trán mình.

Tấm chăn lụa mềm mại vì thiếu niên ngồi dậy mà chậm rãi trượt khỏi đầu vai, lộ ra thân thể mảnh khảnh trắng nõn xinh đẹp như ẩn như hiện, câu hồn đoạt phách.

Mà không biết có phải ảo giác hay không, trong không khí tràn ngập một mùi hương giống hệt như hương vị tình dục.

Mà thiếu niên dường như không chú ý tới hết thảy, chỉ nhíu chặt mày không ngừng phiền não vì những chuyện phát hiện tối qua.

Tối qua, vì nhận được truyền âm của Mạn La nên Huân nhi cùng phụ hoàng đã tới cung điện dày đặc âm khí kia. Ở bên trong, thiếu niên gặp được tinh linh lạnh lùng, đóa mạn đà la hắc sắc đến từ minh giời mà mình đã xa cách lâu ngày.

Mà từ Mạn La, Huân nhi chiếm được rất nhiều tin tức về Đông Lăng quốc, nhất là Đông Lăng vương đột nhiên thay đổi cùng màn tranh đoạt kịch liệt ngôi vị hoàng đế Đông Lăng.

Đương nhiên, điều Huân nhi chú ý nhất vẫn là tộc trưởng trẻ tuổi của bộ tộc Đế Luyện, huynh trưởng của bé, Đế Luyện Tà.

Đế Luyện Tà rất có dã tâm, vì thế hắn tuyệt đối không có khả năng buông tha cơ hội Đông Lăng quốc thay đổi thế lực này. Hơn nữa xem tình huống hiện tại thì Đế Luyện Tà tựa hồ rất vừa ý Đông Lăng Tam hoàng tử Đông Lăng Quân Nghiêu đang gặp khốn khó trong màn tranh đoạt điên cuồng kia.

Nếu là trước kia, với sự tàn bạo âm lãnh của Đông Lăng Quân Nghiêu, người cuối cùng có thể leo lên hoàng vị không thể nghi ngờ chính là Đông Lăng Tam hoàng tử điện hạ được Đông Lăng vương tin cậy nhất.

Chính là hiện giờ, vài thế lực cổ xưa bắt đầu quay lại chọn một đối tượng duy trì, tất cả đều nhìn chằm chằm vào vị trí Đông Lăng vương.

Mà Đông Lăng vương cũng không ngốc. Tuy mấy năm gần đây lão luôn giả ngây giả dại, bất quá vẫn duy trì thanh tỉnh như cũ, chỉ thờ ơ nhìn đám nhi tử cùng cốt nhục tranh đấu, chẳng hề có chút ý tứ muốn ngăn cản.

Trong màn tranh đoạt gay gắt này, thế lực của Đông Lăng Quân Nghiêu cũng bắt đầu suy thoái. Phỏng chừng nếu không phải đột nhiên được bộ tộc Đế Luyện âm thầm duy trì, người bị đào thải đầu tiên cũng chính là Đông Lăng Quân Nghiêu luôn tự cao tự đại.

Đông Lăng Tam hoàng tử trước kia có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tự nhiên sẽ không bị người khác khống chế hay uy hiếp. Hơn nữa trước giờ làm gì cũng thông thuận, chưa từng chịu suy sụp, Đông Lăng Quân Nghiêu đương nhiên không hiểu ẩn nhẫn, che dấu thực lực của mình hay vì tương lai mà buông tay chút lợi ích nhỏ.

Nhưng vì cái gì, Đế Luyện Tà lại chọn lựa hoàng tử âm trầm kia?

Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến đóa yêu liên yêu dị dị thường lóa mắt trong huyết trì bé lại không khỏi có chút bất an.

Có lẽ là tác dụng tâm lý đi, cũng vì thế nên lúc vừa nhìn thấy đóa yêu liên kia liền nhớ tới vết thương đau đớn đầy máu tươi của chính mình.

Bất quá đêm qua thiếu niên cũng nghe rõ Mạn La nói Quỷ công chúa của Minh giới thế nhưng lại xuất hiện ở hoàng cung Đông Lăng.

Hơn nữa theo ý tứ của Mạn La, quỷ công chúa kia sau khi đưa quỷ linh về minh phủ thì vẫn không rời đi mà quyết định lưu lại nhân gian, giống như đang tìm kiếm người nào đó.

Huân nhi từng cẩn thận cảm thụ, minh âm chi địa dày đặc âm khí kia hiện giờ không có gì nguy hiểm tồn tại.

Trừ bỏ độ ấm lạnh hơn bình thường rất nhiều thì nhân vật có khả năng nguy hiểm nhất chính là Mạn La thường xuyên lui tới nơi này.

Bất quá, Huân nhi ngây ngốc nhìn tấm mành trắng tinh khẽ lay động bên mép giường, trong lòng có chút khó hiểu, quỷ công chúa kia hiện giờ đi đâu rồi? Nàng tìm được người rồi sao?

Hơn nữa, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến minh giới, tâm trí Huân nhi lại không khỏi bay tới tiền thế thật lâu trước kia, lúc mình vẫn còn là ấu tử của tộc trưởng Đế Luyện.

Nếu phụ thân không vì mình mà hồn phi phách tán thì hiện giờ có phải mình có thể thông qua quỷ phủ minh giới mà gặp lại phụ thân?

Ngay lúc suy nghĩ có chút hốt hoảng, đột nhiên thiếu niên cảm giác được một ánh mắt nóng rực lưu luyến dừng trên người mình, quả thực muốn bỏ qua cũng khó.

Xoay người, Huân nhi nhìn theo hướng tầm mắt truyền tới, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi… sao lại trở lại rồi?”

Chỉ thấy bên mép giường lớn xa hoa trong tẩm cung, một hài đồng yêu dị đang dựa bên méo giường, vẻ mặt không muốn xa rời chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên, trong mắt hài đồng là tình cảm nhụ mộ thật sâu.

“Ca ca! Ca ca! Ca ca!”

Nhìn thấy ánh mắt thiếu niên rốt cục dừng lại trên người mình, hài đồng yêu dị thực vui vẻ mỉm cười, sau đó bổ nhào về phía Huân nhi đang lẳng lặng ngồi trên giường.

“Thần nhi, ngươi trở lại lúc nào vậy? Đế Luyện Tà đâu? Hắn có biết ngươi chạy tới tìm ta không? Hay, lần này là ngươi đột nhiên chạy tới?” Huân nhi nhìn yêu đồng xinh đẹp đang làm nũng cọ cọ trong lòng mình, mày không khỏi nhíu lại.

Hài đồng tỉnh tỉnh mê mê đột nhiên có tư tưởng này, tuy Huân nhi có chút lo lắng khi nó bị Đế Luyện Tà mang về, nhưng bất đắc dĩ Huân nhi cũng không tìm thấy lí do nào để hài đồng ở lại bên cạnh mình.

Thân thể này tuy đã không còn thuộc về mình, nhưng nó vẫn là tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện.

Hơn nữa, Huân nhi chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp đầy ngây thơ hồn nhiên trước mắt, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.

Cho dù trải qua mười mấy năm, Huân nhi cũng sắp quên đi bộ dáng tiền thế của mình, nhưng lúc nó chân chân chính chính xuất hiện trước mắt, thiếu niên thoáng chốc vẫn có chút kinh ngạc cùng trở tay không kịp.

“Ca ca!”

Thiếu niên thấy hài đồng trong ngực hệt như con mèo nhỏ vừa gặp lại chủ nhân, cứ dùng sức mà cọ cọ, trên mặt là nụ tươi cười hồn nhiên sáng lạn.

Mà đối với câu hỏi của Huân nhi, hài đồng xinh đẹp lại có vẻ nghi hoặc nhìn tuyệt mỹ thiếu niên một cái, sau đó lại ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Huân nhi, làm thế nào cũng không chịu buông lỏng.

Giống như chỉ cần thả tay ca ca lại đưa mình đi, sau đó mình sẽ không được gặp ca ca nữa.

“Thần nhi, ngươi…”

Nhìn hài đồng xinh đẹp không muốn xa rời ngọt ngào gọi mình là ca ca, Huân nhi nhất thời có chút không nói nên lời. Nhất là lúc nhìn thấy vẻ mặt điềm đạm đáng thương sắp bật khóc hệt như một con chó nhỏ bị vứt bỏ của Thần nhi, trái tim thiếu niên thế nhưng cũng đau đớn.

Hài đồng này, bản năng vốn không muốn xa rời mình.

“Điện hạ, ngươi dậy rồi sao… A, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Di Nguyệt nghe thấy động tĩnh trong tẩm cung truyền ra, nghĩ điện hạ đã thức nên định tiến vào hầu hạ điện hà tắm rửa thay y phục.

Bởi vì sáng nay bệ hạ đã đặc biệt căn dặn, tối qua điện hạ ngủ rất muộn nên bảo hắn không nên quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi. Vì thế, thiếu niên nào đó hiểu nhầm mọi chuyện lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, bất quá cũng hiểu ý người mà chờ đợi bên ngoài.

Nhưng ngay lúc Di Nguyệt đợi được điện hạ thức giấc, vừa bước vào tẩm cung xa hoa rộng lớn thì không khỏi kinh hoảng nhìn hài đồng yêu dị nào đó đang rúc vào lòng điện hạ.

Nó không phải bị Đông Lăng quốc sư mang đi rồi sao, sao hiện giờ đột nhiên lại chạy đến chui vào lòng điện hạ? Hơn nữa nó vào bằng cách nào, sao mình không hề cảm giác được gì cả?

Không để ý tới biểu tình kinh ngạc của Di Nguyệt, Huân nhi mặc vào cung trang hoa lệ phức tạp mà Di Nguyệt đưa tời, sau đó cùng hài đồng xinh đẹp vẫn bám dính lấy mình ngồi xuống bàn dài dùng điểm tâm.

Kỳ thật Huân nhi không ăn cũng không sao cả.

Từ sau khi thức tỉnh, rất nhiều thói quen lúc còn là hoàng thái tử ma tộc của Huân nhi cũng khôi phục. Hiện giờ bé không cần dựa vào thức ăn để nuôi cơ thể trưởng thành cùng duy trì cơ năng.

Chính là nhìn tròng mắt ướt át của hài đồng yêu dị chăm chú nhìn mình, Huân nhi không khỏi thở dài một tiếng, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé non mềm của Thần nhi đi về phía bàn ăn.

Thực không thể không khen ngợi động tác nhanh nhẹn cùng ánh mắt nhạy bén của nhóm cung nữ thái giám Tây Ngô cung. Vừa thấy Huân nhi bước ra thì cả đám lập tức nhanh nhẹn bưng và gắp thức ăn.

Đi tới bên bàn ngồi xuống, Huân nhi nhìn những món ngon cung đình tinh xảo đầy đủ sắc hương vị bày đầy trên bàn nhưng cũng không có chút thèm ăn.

Nhàn nhã ăn vài miếng rồi buông đũa, Huân nhi nhìn về phía hài đồng xinh đẹp ngồi bên cạnh ăn tới tay cùng mặt đều dính đầy dầu mỡ.

“Ha hả…” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy dầu mỡ hệt như một con mèo hoa của Thần nhi, Huân nhi không khỏi buồn cười.

Thần nhi vừa vô hại vừa đáng yêu thế này, ai dám nói nó là huyết đồng cả người đầy máu tanh, giết người như ngóe nữa.

“Ca ca?”

Ngẩng mặt, hài đồng xinh đẹp không khỏi mê muội nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đang mỉm cười thực ôn nhu trước mặt, hiển nhiên có chút không rõ vì sao ca ca lại cười.

Bất quá, hài đồng tâm tư đơn thuần ngây thơ vẫn thực hưng phấn nhìn thiếu niên, sau đó không khỏi lộ ra một nụ cười thực ngốc với Huân nhi.

“Xem ngươi kìa, mặt đều bẩn cả rồi.”

Rút chiếc khăn lụa trong ống tay áo, Huân nhi vươn ngón tay dài mảnh nâng cằm Thần nhi, sau đó cẩn thận lau đi vết dầu mỡ trên mặt hài đồng. Thẳng đến khi gương mặt nhỏ nhắn non mềm của hài đồng sạch sẽ trở lại mới buông ra.

“Thần nhi, ăn no chưa?”

Kéo bàn tay đồng dạng cũng đầy dầu của hài đồng, Huân nhi bảo Di Nguyệt bưng tới một chậu nước sạch sẽ, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng giúp Thần nhi rửa tay.

“Ân, ca ca!” Hài đồng ngồi không nhúc nhích, cứ vậy lẳng lặng nhìn tuyệt mỹ thiếu niên ôn nhu giúp mình rửa tay, trên mặt tươi cười tràn đầy vui sướng.

“Điện hạ, việc này để nô tài làm đi.”

Nhìn điện hạ cao quý tuyệt diễm của mình thế nhưng lại làm việc của nhóm cung nhân, Di Nguyệt không khỏi lên tiếng muốn nhận lấy khăn ướt trong tay điện hạ. Nhưng còn không chờ hắn đụng tới tay điện hạ, hài đồng vẫn đang thành thành thật thật ngồi đó lại đột nhiên hung ác, đôi tử mâu quỷ dị hung tợn trừng hắn.

Di Nguyệt không khỏi hoảng sợ, cơ thể cũng căng cứng.

“Di Nguyệt, ngươi lui xuống trước đi.”

Nhìn hết phản ứng của hài đồng trong mắt, Huân nhi hiện tại cũng không biết nên vui hay buồn. Linh hồn tân sinh trong thân thể tiền thế của mình hiện giờ đang chậm rãi thành hình.

Lệnh cho nhóm cung nhân thu dọn thức ăn trên bàn, Huân nhi sau khi rửa sạch tay hài đồng thì chậm rãi dắt Thần nhi dạo quanh Tây Ngô cung. Tự nhiên, Di Nguyệt cùng Tang Đạt phải đi theo bên cạnh hầu hạ.

Mà bên này, Huân nhi cũng đang suy nghĩ, hẳn nam nhân kia cũng biết Thần nhi biến mất đi.

Cứ vậy, tuyệt mỹ thiếu niên mang theo hài đồng yêu dị một đường chậm rì rì bước tới, thế nhưng bất tri bất giác lại đi tới đình thai bên liên trì, đối diện minh âm chi địa.

Chăm chú nhìn cung điện bỏ hoang bên bờ kia liên trì, trong lòng Huân nhi lúc này thế nhưng có chút hỗn loạn.

Không biết qua bao lâu, Huân nhi hồi phục lại tinh thần đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.

Người tới là là một cao thủ có tu vi không tệ. Nghĩ vậy, tuyệt mỹ thiếu niên không khỏi quay đầu lại, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai. Nhưng lúc Huân nhi thật sự nhìn thấy người nọ thì thiếu niên không khỏi có chút trầm mặc.

“Quốc sư đại nhân!”

“Cửu hoàng tử điện hạ, Thần nhi quả nhiên rất thích ngươi!” Đế Luyện Tà nhìn vẻ mặt không nỡ xa rời của hài đồng đang lôi kéo tuyệt mỹ nhân nhi, trong mắt không hiểu vì sao lộ ra một mạt đau thương cùng thống khổ.

“Phải không? Quốc sư đại nhân, ta cũng thực thích hài đồng này a.”

Có chút cảnh giác nhìn nam tử tuấn mỹ lạnh lùng lộ ra chút tà nịnh đối diện, Huân nhi có chút không muốn gặp lại người huynh trưởng tiền thế này.

“Cửu hoàng tử điện hạ, xá đệ lại tới quấy rầy ngươi như vậy thực không đúng. Ta lập tức đưa Thần nhi về.”

Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đứng trong đình thai đối diện, Đế Luyện Tà không biết vì sao từ lúc gặp gỡ đối phương trong lòng cứ cảm thấy buồn bực, thậm chí còn có cả đau lòng. Bất quá việc cấp bách hiện giờ của nam nhân là phải kéo hài đồng bám dính lấy thiếu niên kia trở về.

Vốn Đế Luyện Tà rất muốn ở chung một chỗ với thiếu niên tràn đầy thần bí cùng yêu dị này để làm rõ cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là gì.

Cũng ngay lúc này.

Huân nhi hé đôi môi đỏ mọng định lên tiếng, nhưng không đợi bé mở miệng, Đế Luyện Tà đã bước tới từng bước, vươn tay về phía hài đồng yêu dị đang kéo ống tay áo mình.

Bất quá ngay lập tức, Đế Luyện Tà lại lùi về sau, vẻ mặt cười khổ nhìn thiếu niên cùng Thần nhi ở bên cạnh.

Hóa ra, cảm giác được Đế Luyện Tà có ý đồ không tốt, hài đồng yêu dị đột nhiên xoay qua, vẻ mặt tràn đầy sát khí cùng hung bạo trước giờ chưa từng có chăm chú nhìn nam nhân có ý đồ gây rối kia.

“Thần nhi…” Bất đắc dĩ nhìn bộ dáng kia của Thần nhi, Đế Luyện Tà không khỏi quay đầu nhìn thật sâu vào vị Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ trước mắt.

“Cửu hoàng tử điện hạ, ta có một yêu cầu quá đáng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.