Độc Sủng Vương Phi

Chương 20: TẠI SAO EM VÂNG LỜI NHƯ VẬY




Editor: May

Thi Ngạo Tước đi phòng sách trên lầu, đại khái là đi xử lý văn kiện rồi.

Tô Cửu Y vốn không muốn quấy rầy anh, nhưng sau khi trải qua sự kiện dị ứng lần trước, cô không dám quá sơ sót, vì vậy đi lên lầu.

Thi Ngạo Tước cố ý giữ cửa lại cho cô, Tô Cửu Y ghé vào bên cạnh cửa phòng sách nhìn ngó vào trong, nhìn thấy Thi Ngạo Tước đang hết sức chuyên chú ngồi ở trước bàn phê duyệt văn kiện.

"Cái kia...." Cô nhỏ giọng mở miệng, "Quấy rầy một chút."

"Sao?" Anh hỏi.

"Anh có thích ăn đồ ngọt không?" Cô hỏi.

"Tàm tạm." Anh cúi đầu trả lời.

"Vậy anh có thể tiếp nhận bao nhiêu lượng ngọt, anh có thể tiếp nhận bánh ngọt không?" Lại nói trước đó ở trên bữa tiệc, chưa bao giờ thấy anh động đến món điểm tâm nào trên bàn, có lẽ là không quá ưa thích đi.

"Có thể." Anh lật một trang văn kiện, tầm mắt vẫn ở trên bàn, từ đầu đến cuối đều không có ngước nhìn.

"Anh không có bị dị ứng với đồ ngọt chứ?" Cô lại hỏi một câu.

"Không biết."

"Được rồi!"

Tô Cửu Y đống cửa phòng sách đi xuống lầu, Thi Ngạo Tước ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm.

Anh cũng không biết gần đây sao lại như vậy, lúc nào cũng làm trái ý nguyện của mình.

Lần trước cô hỏi anh làm cá được không, tuy rằng anh muốn phản đối ngay từ đầu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của cô, liền không đành lòng nói lời từ chối ra miệng.

Quên mình dị ứng với cá gì đó, đều là lừa gạt cô.

Lần này cũng là như vậy, thật ra anh rất ít ăn đồ ngọt, không thể nói là không thích, chỉ là không thích loại cảm giác ngọt đến chán ngấy.

Bất quá anh biết Tô Cửu Y xưa nay thích đồ ngọt, tuy rằng cho tới bây giờ cô chưa từng đề cập qua, nhưng anh cũng biết mỗi lần cô đều sẽ đến trên bàn vui vẻ chọn món điểm tâm ngọt để ăn, hơn nữa lần trước anh cũng nhìn thấy quyển sách cô để ở trong phòng bếp kia, về cơ bản đều là về phương pháp làm món điểm tâm ngọt.

Nếu cô thích đồ ngọt, hơn nữa cảm xúc dâng trào làm món điểm tâm ngọt cho anh, anh thật sự là không có lý do cự tuyệt.

Anh biết Tô Cửu Y rất thiếu thốn cảm giác an toàn, hơn nữa còn rất là tự ti, ở trong thế giới của cô dường như nhận định mình sẽ không được người khác thưởng thức, có thể là hoàn cảnh cuộc sống của cô khiến cô mất đi loại tự tin này, khiến cô cảm thấy trong cuộc sống của mình đều là âm u không có ánh mặt trời.

Anh nhìn ra được quan tâm và coi thường của cô với người bình thường. Quan tâm là ở trong lòng lương thiện của cô, coi thường là vì từ đáy lòng cô không tin bất kỳ ai trên thế giới.

Xưa nay Thi Ngạo Tước không phải là người theo chủ nghĩa hòa bình thích giúp người làm niềm vui, bất quá dưới đáy lòng anh hy vọng Tô Cửu Y có thể rộng mở nội tâm của mình, vui vẻ chân chính.

Buổi trưa, Tô Cửu Y bưng toàn bộ món điểm tâm ngọt lên bàn ăn, sau đó mới gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước.

Tuy rằng trên bàn cơm chỉ có một chút món điểm tâm ngọt, nhưng cũng đủ lấp đầy  bụng hai người bọn họ.

"Nhìn có vẻ không tệ." Thi Ngạo Tước đánh giá khách quan.

"Anh nhanh nếm thử canh nấm tuyết hạt sen đi, tôi bỏ thêm đường." Cô kéo cái cằm vẻ mặt mong đợi nhìn anh.

Tầm mắt Thi Ngạo Tước chuyển từ đồ ăn đến trên canh trước mặt, nắm tuyết trắng  nõn nhìn có vẻ rất ngon miệng, anh cầm lấy thìa nếm thử một ngụm.

"Thế nào, như thế nào?" Đôi mắt Tô Cửu Y lấp lánh, giống y như vẻ mặt làm cá cho anh ăn lúc trước.

Cô cũng không có bỏ quá nhiều đường, dù cho khẩu vị không có ngon miệng như trong nhà hàng cao cấp, nhưng đối với Tô Cửu Y mới vào nhà tranh mà nói, nấu canh được như vậy đã rất không tồi.

"Không tệ." Anh mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.