Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 10: Tôi chúc anh hạnh phúc




Biên tập: Namichan

Lâm Nhược Nhiên lặng lẽ lật từng trang nhật ký. Cậu đang nhớ lại những chuyện xảy ra giữa anh mà cậu kể từ khi gặp lại nhau lần nữa.

Ngày 12 tháng 5 năm ngoái, Lâm Nhược Nhiên và Âu Dương Vân Thiên chính thức gặp lại nhau trong một buổi họp lớp cũ sau bao nhiêu năm xa cách. Sau một quá trình giằng co cậu tới tôi lui, cuối cùng hai người cũng có thể thuận lợi ở chung, hạnh phúc cho đến nay. Lâm Nhược Nhiên hi vọng có thể tổ chức một bữa tiệc ngọt ngào mừng ngày đặc biệt này.

Một năm chậm rãi trôi qua, quả thực đã xảy ra không ít chuyện, vui có, buồn có, hạnh phúc nhiều, mà đau khổ cũng không thiếu. Nhìn nhật ký, Lâm Nhược Nhiên thổn thức.

Cuộc sống ở chung cùng Vân Thiên yêu dấu đang diễn ra thật ngọt ngào, tuy rằng hạnh phúc, nhưng Nhược Nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu muốn… thật nhiều hứa hẹn. Muốn nhân cơ hội này để nhận được một tín vật tình yêu, muốn nghe chính miệng Vân Thiên nói với mình hai từ “mãi mãi”.

Lâm Nhược Nhiên ngồi trước bàn đọc sách, tay chống cằm, cười híp mắt, vẻ mặt ‘mê trai’, không biết đang tưởng tượng cái gì mà thiếu chút nữa nước miếng cũng chảy ra.

Một mình vui vẻ hồi lâu, Lâm Nhược Nhiên buồn bực gục xuống bàn, bởi vì cậu căn bản nhìn không ra Vân Thiên có dự định làm lễ kỷ niệm ngày đặc biệt này.

Thoạt nhìn, trong từ điển của kiểm sát trưởng Âu Dương tựa hồ không có khái niệm ‘nhật ký’. Nhược Nhiên mấy lần bóng gió nhắc nhở, anh đều trưng ra vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Lật từng trang nhật ký của mình, Nhược Nhiên nhìn lại những kỷ niệm và hồi ức quý giá lần lượt xảy ra giữa anh và cậu: gặp lại, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên đến nhà đối phương làm khách, buổi tối hôm thổ lộ chân tình, còn có đêm đầu tiên hai người chính thức là của nhau…

Từng kỷ niệm chậm rãi ùa về, thật khiến người ta khó có thể quên.

Đã thật lâu rồi Nhược Nhiên không ăn mứt hoa quả, cậu dựa người vào tủ lạnh, vừa dùng cái muỗng nhỏ yêu thích đảo tới đảo lui trong lọ mứt, vừa than thở.

Buổi tối hôm kia lúc cùng nhau ăn cơm, Nhược Nhiên làm bộ vô ý nói: “Vân Thiên, không biết năm nay lớp cũ mình có họp nữa không nhỉ?”

Âu Dương Vân Thiên suy nghĩ một chút: “Mới vừa họp năm ngoái, năm nay không họp nữa đâu. Ba năm một lần mà?”

Lâm Nhược Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của kiểm sát trưởng Âu Dương, cảm thấy chẳng có chút biến hóa nào, vẻ mặt anh bình thản chẳng khác gì đang nói mấy chuyện vu vơ như “Hôm nay trời thật đẹp” hoặc “Siêu thị đang có giảm giá” vậy. Cảm giác hụt hẫng, chỉ số tâm tình của cậu tụt vèo vèo xuống mức thấp nhất.

Kỳ nghỉ tháng 5 cũng sắp hết rồi, mắt thấy ngày kỷ niệm mình mong chờ càng ngày càng tới gần, tâm tình Lâm Nhược Nhiên cũng ngày càng thêm mất mác. Cậu có một loại cảm giác mờ mịt không thể diễn tả thành lời, mỗi bước đi đều có chút trống rỗng.

Có lẽ là vì lúc trước mình kỳ vọng quá nhiều rồi. Lâm Nhược Nhiên an ủi mình như vậy.

Ngày 11 tháng 5, khí trời vô cùng tốt thật khiến cho người ta kinh ngạc. Lâm Nhược Nhiên dậy sớm, đứng ở trên ban công đón những tia nắng mai đầu tiên, ngắm nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, cả thành phố dần dần đắm chìm trong những tia sáng mặt trời ấm áp rực rỡ.

“Nhược Nhiên, vào ăn sáng nào.” Nghe thấy tiếng Vân Thiên gọi mình, cậu quay đầu lại.

Người yêu vẫn anh tuấn, vẫn là gương mặt đẹp trai lạnh lùng nghiêm túc như vậy. Quần áo sạch sẽ đoan trang, nhưng trong mắt cậu anh không còn là con người vĩ đại xa cách như tảng băng ngàn năm, ánh mắt của anh sâu lắng như biển cả, thâm trầm mà bao dung.

Mang theo một nỗi mất mác nho nhỏ, Lâm Nhược Nhiên đi tới vòng ôm cổ Âu Dương Vân Thiên, cảm nhận được hơi ấm của cơ thể người yêu, mất mác cũng giảm bớt, cảm giác hạnh phúc lại mạnh mẽ ùa về.

“Vân Thiên, em yêu anh.”

“Nhược Nhiên, anh cũng yêu em.”

Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng, trong lòng Lâm Nhược Nhiên âm thầm đắc ý, tảng băng lớn xác này có thể biểu lộ như thế thực là không dễ dàng, đã đầy đủ chứng minh cậu trong lòng anh chiếm địa vị quan trọng như thế nào.

Hôm sau là chủ nhật. Hôm nay, sau khi tan việc Lâm Nhược Nhiên về nhà, phát hiện Âu Dương Vân Thiên vẫn chưa về.

Mai đã là kỷ niệm tròn một năm gặp gỡ, biết là không có bất ngờ gì xảy ra, Lâm Nhược Nhiên tỉnh ngộ, cậu bắt đầu tính toán cho dù Vân Thiên không có bày tỏ gì, thì hai người cũng sẽ ra ngoài ăn cơm. Chỉ cần trong lòng mình xem nó như tiệc ăn mừng là được rồi.

Dựa người vào bàn đọc sách, Lâm Nhược Nhiên nhìn điện thoại lại bắt đầu suy tư: muốn gọi điện thoại cho Vân Thiên quá, nhưng hình như thời gian vẫn còn hơi sớm, chắc anh lại bị công việc quấn thân rồi, hoặc là anh đang trên đường về nhà. Cậu nghĩ như vậy, nhàm chán chống cằm, tiện tay kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra. Một vật tận cùng bên trong ngăn kéo thứ hai hấp dẫn ánh mắt của Nhược Nhiên. Đó là một quyển sổ ghi chép, bìa được làm bằng da, vô cùng nhỏ, bé bằng bàn tay thôi. Đương nhiên nó không phải là của cậu.

Bên khóe miệng lộ ra một tia cười xấu xa, Lâm Nhược Nhiên thầm nghĩ: không biết Vân Thiên dùng nó để ghi chép cái gì nhỉ, chắc là không phải nhật ký đâu… Mẫu đàn ông như anh, nói không chừng quyển sổ be bé này là để ghi mật khẩu thẻ ngân hàng hoặc là mật mã mở két sắt gì đó, có lẽ còn có số CMND cùng số tài khoản bảo hiểm xã hội nữa. Mang theo tâm tình đùa giỡn, Nhược Nhiên cầm lấy quyển sổ, cười gian xảo mở ra.

Cậu lật từng trang, càng xem sắc mặt càng trở nên kinh ngạc.

Một tờ bên trái, chỉ ghi đơn giản mấy chữ: ngày mười lăm tháng mười một, Thiên Hạt, 185, loại AB, XL, 41. Chậm đã, hình như hơi quen quen, Lâm Nhược Nhiên nhướng mày nghĩ ngợi mấy ký tự này là có ý gì.

Đột nhiên, Lâm Nhược Nhiên mở to hai mắt nhìn, cậu hiểu được hàm nghĩa của mấy con số chữ cái này. 11 tháng 5 là ngày sinh nhật, Thiên Hạt là chòm sao (cung Thần Nông ứng với chòm sao Thiên Hạt đó, giống ta nè :”>), 185cm là chiều cao, AB là nhóm máu, XL là cỡ áo sơ mi hoặc T-shirt, 41 là cỡ giày… Đây không phải là những thông tin căn bản của mình sao? Vân Thiên ghi lại những thứ ấy là có ý gì?

Cậu lại lật sang một trang khác, anh chỉ ghi chép một số ngày tháng, từ trên xuống dưới viết một loạt.

Ngày 12 tháng 5, ngày 3 tháng 6, ngày 17 tháng 6… ngày 27 tháng 11…ngày 23 tháng 2…

Lâm Nhược Nhiên nắm chặt cuốn sổ nhỏ, bởi vì kích động mà hai tay khẽ run. Những ngày ghi trong đó cậu đều rất quen thuộc, bởi vì mấy ngày qua cậu lôi nhật ký của mình ra chậm rãi hồi tưởng từng kỷ niệm mà.

Ngày gặp lại, lần đâu tiên hẹn gặp, lần đầu tiên đến nhà Vân Thiên… Ngày thổ lộ… Ngày tặng món quà valentine đầu tiên….

Ôi trời ơi, không ngờ Vân Thiên… Anh nhớ tất cả rõ ràng như thế, anh cũng giống như mình, cũng ghi lại mỗi một hồi ức quý giá giữa cả hai…

Nắm chặt cuốn sổ nhỏ trong tay, Nhược Nhiên bỗng dưng muốn khóc, ánh mắt không tự chủ được đã ươn ướt. Cậu ngẫm nghĩ: chả trách Vân Thiên mua quần áo và giày dép cho cậu đều vừa vặn như vậy, thì ra hết thảy anh đều nhớ kỹ. Anh cũng không quên ngày gặp lại sau bao năm xa cách, cũng chính là hôm đó, một con đường dẫn lối cho mình và anh đến với nhau đã được mở ra.

Đặt cuốn sổ nhỏ vào chỗ cũ, Lâm Nhược Nhiên ngồi ở trên ghế ngẩn người.

Mình cứ nghĩ Vân Thiên là một tên đầu gỗ, không, anh mới không phải, anh lãng mạn hơn mình rất nhiều. Cậu chỉ biết một mình suy nghĩ lung tung, oán trách anh không đủ quan tâm dịu dàng, thật ra thì anh đã làm rất nhiều rất nhiều cho cậu rồi. Quả nhiên vẫn là Vân Thiên tuyệt vời nhất.

Đang ngây ngốc một chỗ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Nhược Nhiên chạy nhanh ra thềm cửa, thoáng cái nhào vào trong ngực Âu Dương Vân Thiên.

Đầu tiên là hung hăng hôn anh thật sâu, sau đó Nhược Nhiên kéo cà vạt người yêu, ra lệnh: “Lấy ra, mau!”

“Cái gì?”

Lâm Nhược Nhiên nheo mắt lại, quan sát Âu Dương mặt không chút thay đổi.

“Anh lấy ra nhanh chút coi!” Xòe tay ra trước mặt Âu Dương.

Vẻ mặt lạnh như núi băng của Âu Dương dần dần tan chảy, trên nét mặt lạnh lùng lộ ra một tia ngượng ngùng: “Ah…”

“Nhanh lên một chút, đừng dài dòng!” Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Âu Dương, lại một lần nữa ra lệnh.

“Anh nghĩ là đến mai mới…”

Nhược Nhiên quấn chặt lấy anh, sử dụng công phu cọ người: “Em mặc kệ, em muốn bây giờ cơ! Bây giờ! Lập tức! Lập tức! Em không chờ được đến mai!”

Âu Dương Vân Thiên mềm lòng rồi, anh nắm tay Nhược Nhiên dẫn cậu vào phòng khách, đỡ cậu ngồi lên ghế sofa, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.

Thấy Âu Dương vẫn trưng ra một bộ dạng muốn nói lại thôi, tay đặt trong túi áo, Lâm Nhược Nhiên dứt khoát hành động, nhanh tay móc đồ trong túi anh ra. Là một hộp nhung tơ màu xanh đậm, trên nắp hộp có những ký tự tiếng Anh vô cùng quen thuộc.

Mở hộp ra, Nhược Nhiên không bất ngờ khi bên trong là hai cái nhẫn dành cho nam giới giống nhau như đúc. Cậu lập tức hỏi: “Cái nào là của em?”

Âu Dương Vân Thiên lấy ra một cái: “Cái này.”

Ngắm kỹ một chút, Lâm Nhược Nhiên phát hiện mặt trong của nhẫn có khắc tên hai người bọn họ, nhất thời trong lòng có một làn nước ngọt ngào ấm áp chảy qua.

Lâm Nhược Nhiên không nói hai lời, cầm chiếc nhẫn còn lại, nhẹ nhàng nắm tay Âu Dương, nhanh chóng luồn vào ngón áp út trên tay trái anh.

Âu Dương Vân Thiên có chút dở khóc dở cười, có lẽ bởi vì anh quá hiểu rõ người yêu của mình rồi, cho nên đối với hành động bất chợt của cậu thật không có vẻ gì là ngoài ý muốn.

Cố ý nở một nụ cười gian tà, sau đó niết lấy cằm Âu Dương, Lâm Nhược Nhiên cười nói: “Từ giờ trở đi anh không thoát khỏi tay em được nữa đâu.”

Âu Dương Vân Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Em thật là…”

Nắm chiếc nhẫn thuộc về mình, Lâm Nhược Nhiên trưng ra một bộ mặt tủi thân: “Em cứ nghĩ là anh quên rồi, cứ nghĩ là anh không thèm để ý…”

Anh cuống quít ôm lấy cậu, ôm cậu vào lòng: “Không có, anh làm sao quên được chứ, tròn một năm chúng ta gặp lại, ngày quan trọng như vậy anh sẽ không bao giờ quên.”

“Mấy ngày hôm trước em một mực nghĩ, thấy anh chẳng tỏ vẻ chút gì là nhớ, em thật nghĩ anh không thèm để ý…” Vừa nói, cậu vừa ‘đánh yêu’ anh một quyền, bất quá rất nhẹ: “Anh là đồ lừa đảo!”

Âu Dương Vân Thiên vuốt ve mái tóc rũ trước trán Lâm Nhược Nhiên, sau đó đứng lên: “Nhược Nhiên, anh còn có một món quà muốn tặng em.”

Thấy Âu Dương Vân Thiên vào thư phòng lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, tim Lâm Nhược Nhiên đập vô cùng nhanh.

Từ trong hộp lấy ra chiếc đồng hồ thể thao của một nhãn hiệu nổi tiếng, Âu Dương nhẹ nhàng nắm tay Lâm Nhược Nhiên, dịu dàng đeo vào tay, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Nhược Nhiên, hi vọng sau này toàn bộ thời gian của em đều ở bên cạnh anh.”

Lúc này trái tim của Lâm Nhược Nhiên đã bay tuốt lên tận chín tầng mây, hạnh phúc tột cùng.

“Nhược Nhiên, tình cảm anh dành cho em là chân thật, mặc dù… Anh không biết “mãi mãi” xa đến nhường nào, nhưng… Anh hi vọng được cùng em sống chung một chỗ, mãi mãi…”

Không chờ anh nói xong, Nhược Nhiên nhào qua hôn anh, nuốt lấy những lời ngọt ngào còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng.

“Nhược Nhiên, em là hạnh phúc của anh.”

Lúc Lâm Nhược Nhiên từ trong ngực Âu Dương Vân Thiên ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đã ươn ướt, anh lại vội vàng dỗ dành cậu một phen.

Hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng đội trưởng đội đặc công của mình, cậu ôm chặt lấy người yêu không buông.

Cũng không còn là một kiểm sát trưởng nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt anh ngập tràn yêu thương, dịu dàng dỗ dành người yêu.

Họ không là ai hết, chỉ là hai người yêu nhau.

.

Ăn xong bữa tối lãng mạn, đôi tình nhân hạnh phúc này lại ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.

Vòng tay ôm chặt Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên hỏi cậu: “Sao mà em biết hay vậy? Cái tên quỷ linh tinh này. Chậc, anh cứ nghĩ mình là người giữ bí mật không tệ cơ đấy.”

“Em… xem cuốn sổ nhỏ trong ngăn kéo, không phải cố ý đâu mà…” Nói thật nhanh, biết mình coi lén là có tội, Lâm Nhược Nhiên cố ý dùng ánh mắt dịu dàng long lanh nước nhìn Âu Dương, hi vọng được hưởng sự khoan hồng.

Âu Dương Vân Thiên cũng không để ý: “A, cuốn sổ kia, em nhìn rồi sao.”

“Anh không yêu cầu em đeo nhẫn à?” Ngắm nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay trái của anh, cậu nhẹ nhàng hỏi.

Âu Dương Vân Thiên đáp: “Em chỉ cần đeo chiếc đồng hồ anh tặng là được rồi.”

Liếc nhìn Âu Dương một cái, Lâm Nhược Nhiên không hiểu nội dung anh muốn biểu đạt trong ánh mắt.

“Chiếc nhẫn em sẽ giữ gìn cẩn thận. Em sẽ luôn nhớ trong tim.”

Nghe Lâm Nhược Nhiên nói như vậy, Âu Dương Vân Thiên dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu.

“Ngày thứ hai anh đi làm, nhất định sẽ bị một đám người vây quanh hỏi han đó.” Lâm Nhược Nhiên tưởng tượng đến vẻ mặt kinh ngạc muốn chết của đồng nghiệp Âu Dương Vân Thiên khi phát hiện người đàn ông độc thân hoàng kim đã đeo nhẫn.

Âu Dương Vân Thiên tựa hồ cũng không thèm để ý: “A, không để ý tới đám người lắm chuyện kia là được rồi.”

Chợt nghĩ tới điều gì, Lâm Nhược Nhiên lộ ra vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Vân Thiên… Em vốn nghĩ anh không quan tâm đến ngày này, mấy hôm nói bóng nói gió thử dò xét mà anh chẳng có phản ứng gì cả, kết quả là cũng không ra ngoài… cho nên em… Em không chuẩn bị quà gì cho anh cả.”

Giọng nói Âu Dương vô cùng dịu dàng, đưa mắt nhìn cậu: “Không sao, anh có em là đủ rồi.”

“Anh không để ý chứ?”

“Sao anh lại phải để ý? Anh có em là đủ rồi.”

Vòng tay ôm lấy cổ anh, cậu khe khẽ thì thầm bên tai: “Vân Thiên, anh cũng là hạnh phúc của em. Vân Thiên, em yêu anh. Em yêu anh nhất.”

***

Nhận được tất cả những gì mình muốn, Lâm Nhược Nhiên quăng hết những mất mác cùng buồn bực lúc trước ra sau gáy, từ khóe mắt đến đôi lông mày đều mang theo xuân ý, đôi mắt hoa đào lại càng thêm long lanh sáng ngời, lúc nào cũng cong cong. Tính tình cậu cũng ôn hòa đi rất nhiều, khiến cho tất cả các đồng nghiệp trong đội đặc công đều cảm thấy quái lạ.

Ở một nơi khác, tại viện kiểm sát cấp cao thành phố, kiểm sát trưởng Âu Dương đeo nhẫn kết hôn trên ngón tay áp út, dẫn đến một cuộc thảo luận tưng bừng, từ phòng làm việc tới phòng ăn, từ phòng họp ra đến sảnh. Trong một khoảng thời gian dài, cứ bước chân vào viện kiểm sát, đâu đâu cũng thấy mấy người túm tụm rỉ tai thì thầm.

Âu Dương Vân Thiên vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt sắc bén lạnh như băng của anh, một đám đồng nghiệp chẳng ai dám tiến lên hỏi han trực tiếp.

Lâm Nhược Nhiên tới hẹn Âu Dương đi ăn cơm, bị Ôn Thiên Thiên túm lại hỏi han, một bên trả lời qua loa vài câu cho có lệ, một bên cậu âm thầm đắc ý.

Sau đó từ miệng cô nàng cậu biết được tin hội luật sư lại muốn mời Âu Dương tham gia một bữa tiệc tối. Sau khi về nhà cậu cố ý chủ động hỏi anh.

“A, có đấy, anh đồng ý rồi, tuần sau sẽ đi.”

Lâm Nhược Nhiên ngồi ở bên giường, những đố kỵ trong lòng không ngừng tuôn ra, kìm không được mở miệng nói mát: “A… Cũng không biết lần này lại có những tiểu thư khuê nữ nhà ai nhỉ, Triệu Tiền Tôn Lý Chu Vũ Trịnh Vương, thật đúng là nhiều nha…”

Âu Dương Vân Thiên đi tới, đặt tay lên bả vai cậu: “Em đang ghen à?”

Lâm Nhược Nhiên giống như mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên: “Em mới không thèm!”

“Nhưng mà anh ngửi thấy mùi dấm chua ở đâu ấy.”

“Ít nói nhảm đi!”

Âu Dương Vân Thiên ôm lấy Lâm Nhược Nhiên, dùng thân thể đè cậu xuống giường, chậm rãi cúi xuống cho đến khi chóp mũi hai người cơ hồ đụng vào nhau: “Có thật không…”

“Nói nhảm! Em mới không thèm! Em…”

“Vậy để anh xem nào…”

“Anh….ưm…” Lâm Nhược Nhiên mới vừa muốn phản bác, đã bị anh hôn lên.

Lại đổi một góc độ khác, hôn thật sâu thật dài, sau khi đôi môi tách ra, Âu Dương Vân Thiên liếm môi, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn như con nít được ăn kẹo: “A… Đúng là không chua…Rất ngọt…”

“Anh!”

“Chẳng lẽ đến bây giờ mà em còn không yên tâm về anh sao?”

Nghe thấy anh hỏi như vậy, Lâm Nhược Nhiên cong miệng, cạp anh một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.