Độc Sủng Sửu Phu

Chương 22: Bị sát hại




Vào khoảnh khắc thanh thần kiếm bay đi, Chung Nhạc vội vàng bế Tiểu Hiên Viên, nhanh chóng hạ thấp độ cao trước khi lôi đình trên tầng mây sét đánh xuống.

Họ nằm trong tầng mây sét trên cao, vì nguyên thần vẫn chưa phải thuần dương nên chắc chắn sẽ bị lôi đình công kích. Hắn có thể chịu được nhưng Tiểu Hiên Viên thì không.

Vẫn có không ít lôi đình đánh xuống, Chung Nhạc chắn cho Tiểu Hiên Viên, gánh lấy oanh kích từ lôi đình, đáp xuống đỉnh Kiếm Môn Sơn.

Hắn vừa mới đặt Tiểu Hiên Viên xuống thì ào một tiếng, xung quanh chật ních người vây lấy. Phụ Bảo vội giật lấy Tiểu Hiên Viên trên tay hắn rồi tranh đi thật xa. Chỉ nghe tiếng nàng dặn dò Tiểu Hiên Viên:

- Sao này phải tránh xa Chung thúc thúc một chút biết không?

Mấy người Quân Tư Tà, Thủy Tử An lao tới chặn đường Chung Nhạc.

- Tiểu tử thối, không phải ngươi nói sẽ không gây chuyện sao?

Thủy Tử An tóm lấy áo hắn, kêu rầm trời:

- Ngươi hại ta rồi! Giờ Kim Đỉnh của Kiếm Môn Sơn cũng sập, ngươi đền đi, đền đi!

Chung Nhạc còn chưa kịp nói thi Quân Tư Tà đen mặt tiến lại:

- Thần linh Kiếm Môn ta cũng bị ngươi dọa cho trốn mất rồi. Chung sư đệ, ngươi giỏi rồi! Đó là môn chủ đầu tiên của Kiếm Môn ta, người sáng lập ra Kiếm Môn cũng bị ngươi làm cho không có chỗ nương thân!

- Tam Dương Điện của ta sập rồi!

Lôi Sơn trưởng lão kêu:

- Chấn Phong đường chủ, ngươi phải bồi thường cho ta!

- Đào Hoa Phong của lão thân cũng sụp rồi!

- Tứ Minh Thú và Thận Long không biết bị dọa cho chạy đi đâu mất rồi!

- Kiếm Môn Sơn thấp đi cả một đoạn, Kim Đỉnh đại điện không biết rơi xuống khe núi nào nữa rồi!



Chung Nhạc vội nói:

- Chư vi, yên lặng! Yên lặng chút nghe ta nói!

Mọi người yên lặng, Chung Nhạc định thần lại, nói lại tình hình một lượt:

- Thanh thần kiếm này là bảo vật mà Nhân Hoàng trên Tử Vi Đế Tinh để lại cho Hien Viên. Giờ nó gặp lại chủ nhân đương nhiên phải thoát ra khỏi lòng đất.

Quân Tư Tà hồ nghi:

- Chung sư đệ, ngươi chắc chắn thanh kiếm này là bảo vật Nhân Hoàng để lại cho Hiên Viên chứ? Nếu thần kiếm gặp chủ, muốn thoát ra vậy tại sao lại bay đi mất rồi?

Các vị cao tầng khác của Kiếm Môn cũng rất hồ nghi. Thần kiếm xuất thổ đúng là dị tượng kinh người, ngay cả thần linh của môn chủ đời đầu Kiếm Môn cũng bị dọa chạy mất. Nếu Đại Hoang có món thần binh như vậy chấn thủ thì oai phong hơn trăm lần so với thánh khí các đại thần tộc khác!

Nhưng thanh thần kiếm này rõ ràng vừa xuất thổ đã bay mất, không giống như bảo vật Nhân Hoàng để lại cho Hiên Viên, không thể không khiến họ nghi ngờ.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, cười:

- Thanh kiếm này còn có một tác dụng khác, đó là giết Bích Tà Thần Hoàng. Giờ nó đã tới hoàng lăng của Bích Tà Thần Hoang ở Tây Hoang, sau khi giết Bích Tà Thần Hoàng nó sẽ trở về.

Cả Kiếm Môn đều không kìm được tim đập thình thịch, giết Bích Tà Thần Hoàng?

Bích Tà Thần Hoàng từng thống trị Tổ Tinh và các tinh vực xung quanh. Thần Đình hắn để lại ở Tây Hoang, Tây Hoang có biết bao thần tộc, Hải Ngoại có biết bao ma tộc, đều là thế hệ sau của các thần tướng hắn thống trị năm đó.

Nhân tộc trên Tổ Tinh chỉ là chủng tộc thấp bé nhất, thuộc đối tượng bị nô dịch trong vạn tộc, thậm chí còn thấp kém hơn cả yêu tộc.

Mà Bích Tà thần tộc là thần tộc tôn quý nhất Tây Hoang. Nhân tộc thấp kém nhất lại muốn giết Thần Hoàng của thần tộc tôn quý nhất?

Nghĩ tới đây, toàn bộ luyện khí sĩ trên dưới Kiếm Môn đều cảm thấy nhiệt huyết trào dâng. Tuy không phải họ động thủ, tuy là kiếm của Nhân Hoàng động thủ nhưng vẫn khiến họ cảm thấy vô cùng tự hào!

Hồi đó Nam Hoang Trọng Lê thần tộc dám tấn công Kiếm Môn. Hồi đó Hiếu Mang thần tộc dám xông vào Kiếm Môn. Tất cả chẳng qua chỉ vì căn cơ Kiếm Môn quá yếu, không thể đối kháng được với họ.

Nhưng nếu có thanh thần kiếm này thì còn ai dám động tới Kiếm Môn?

- Thanh kiếm đó thật sự là binh khí của Nhân Hoàng sao?

Quân Tư Tà nhìn Chung Nhạc, hỏi.

Chung Nhạc do dự một chút, nói:

- Ta cũng là đoán thôi…

Quân Tư Tà đen mặt lại, Chung Nhạc cười:

- Tuy đoán nhưg Tiểu Hiên Viên đã đánh thức thanh thần kiếm này thì có nghĩa là ta đoán đúng rồi. Thanh kiếm này chắc là của Nhân Hoàng để lại, mục đích chính là giết Bích Tà Thần Hoàng trước khi hắn thức tỉnh, sau đó, có thanh kiếm này bảo vệ khí vận của nhân tộc chúng ta, khí vận của tộc ta cũng theo đó cường đại hơn.

Quân Tư Tà thở phào, chỉ trong chốc lát mà tâm cảnh nàng lên lên xuống xuống quá nhiều, suýt chút nữa đã bị Chung Nhạc dọa chết, lại suýt chút nữa bị Chung Nhạc gây phấn khích đến chết, rồi lại suýt bị dọa chết, đúng là thử thách tu vi tâm cảnh của nàng.

- Nếu là môn chủ khác thì chắc chắn đã bị Chung sư đệ giày vò chết rồi!

Quân Tư Tà không kìm được nhớ lại những gì Chung Nhạc làm, trong bụng ai oán:

- Từ khi Chung sư đệ đi ma tộc thì chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra không ngừng nghỉ. Trước tiên là giết Thánh Tộc Trưởng của bát đại thánh tộc ma tộc, rồi tới Nam Hoang chém tan Hỏa Đô Thành, giết không biết bao nhiêu cường giả, gây nên đại họa Nam Hoang tấnc ông Đại Hoang. Rồi hắn lại tới Bắc Hoang, gây trọng thương cho Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang. Một thời gian trước thì tới Tây Hoang, cùng Khâu sư muội làm “thư hùng đại tắc”, lấy trộm đồ khắo Tây Hoang…

Ngoài những việc đó ra, hắn còn chạyt ới Côn Luân Cảnh, từ Côn Luân Cảnh lấy về ba mươi hai cây thần dược, mười bốn món thần binh, ma thần binh!

Ngoài những việc đó ra, hắn còn chạyt ới Côn Luân Cảnh, từ Côn Luân Cảnh lấy về ba mươi hai cây thần dược, mười bốn món thần binh, ma thần binh!

Vừa trở về hắn lại gây ra chuyện lớn thế này, dẫn thanh thần kiếm bên dưới Kiếm Môn lên, kiếm đi giết Thần Hoàng!

- Hơn nữa còn làm sập Kim Đỉnh Kiếm Môn rồi!

Quân Tư Tà lấy lại tinh thần, cảm thấy bản thân cũng không tồi, khả năng tiếp nhận của quả tim nhỏ bé của mình cũng rất mạnh mẽ. Ít nhất cũng không bị những hành vi của hắn làm cho nổ tung. Nếu là người khác làm môn chủ chắc sớm đã bị dọa thành điên rồi.

Cũng may Chung Nhạc không cho nàng biết những gì hắn làm trong Quy Khư. Nếu Quân Tư Tà biết hai tộc thần ma trong Quy Khư gần như bị tiêu diệt hết, Chung Nhạc nộ sát các tộc, giết các đệ tử thần ma chỉ còn lại dăm ba người trở về thì chắc nàng sẽ không thể bình tĩnh được như bây giờ.

Đột nhiên, thần nhãn của Chung Nhạc mở ra nhìn về hướng Tây Hoang.

Đại Hoang cách Tây Hoang Thập Vạn Đại Sơn khoảng hơn mười vạn dặm. Đừng nói luyện khí sĩ phổ thông, cho dù là cự phách Thông Thần Cảnh, thần ma cường đại cũng đừng hòng nhìn được xa như vậy. Nhưng thần nhãn của hắn là Phục Hy thần nhãn, lúc này nhìn cách xa mười vạn dặm nhưng vẫn rõ ràng như ngay trước mắt.

Một lúc sau, hắn nhìn tới Thần Đình trong Thập Vạn Đại Sơn, thấy bên ngoài hoàng lăng địa cung lúc này có vô số cường giả thần tộc đang hoảng loạn chạy náo loạn, giống như nhìn thấy cái gi đó vô cùng đáng sợ vậy!

Sau đó Chung Nhạc nhìn thấy có cường giả thần tộc ở trên không trung nhục thân tan rã, bất luận là nhục thân hay nguyên thần, hay hồn binh thì đều bị tan rã!

Thập Vạn Đại Sơn chấn động không ngừng, các tòa thần sơn rung lắc dữ dội, có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, từ dưới địa cung truyền ra cơn rung chấn dữ dội, Thần Đình bị cắt thành hai nữa từ từ bay lên, thần quang chói lòa bắn ra xung quanh. Tòa Thần Đình này chính là hoàng lăng, hoàng lăng của Bích Tà Thần Hoàng.

Trong Thần Đình, các tòa cung điện đổ sụp, rồi thấy Sư Đà Đại Tôn hiện ra, ba cái đầu to như ngọn núi, đứng sừng sững giữa Thần Đình.

Vị đại tôn ma tộc này gầm lên phẫn nộ, không có chút nào bình tĩnh như lần trước được Chung Nhạc triệu hoán, mà vô cùng thê thảm. Các loại thần thông ma đạo bạo phát từ bàn tay của vị ma tộc này, kinh thiên động địa, khiến cho trên bầu trời xuất hiện vô số vết nứt khủng khiếp.

Linh của Sư Đà Đại Tôn xuất hiện, rồi có các thân ảnh từ trong Thần Đình lao ra, trong đó có một vị thần nhân của Trọng Lê thần tộc đứng trên song long, vô cùng khôi ngô, thực lực cường hãn, tế Bát Long Trấn Thiên Phủ, có lẽ là linh của Hạ Hầu!

Một vị khác là linh của Côn tộc, tế ra nửa thanh Thần Dực Đao, chốc chốc biến thành con Đại Côn nghìn dặm, lúc lại biến thành Đại Bằng nghìn dặm lao tới.

Lại có thêm một vị ma tộc mặc áo đen, có lẽ là linh của Ma Hậu, có nghìn tay, thân dài như con rết đứng thẳng. Nghìn cánh tay mỗi cái cầm một món ma thần binh, toàn thân đầu máu quyết chiến.

Còn có một vị là Hiếu Mang lão tổ, vị lão tổ này xuất hiện chân thân, biến thành Bàn Ngao ba đầu, thể hình khổng lồ, sáu con mắt như sáu vầng mặt trăng sáng, thét gầm giết chóc.

Ngoài họ ra là ngũ tổ của long tộc, năm vị long tổ, Long Hầu của Kim Long Ngạo thị, Ly Long chi tổ, Ngư Long chi tổ, Giao Long chi tổ, Bà Long chi tổ, mỗi người đều tế ra trấn tộc chi bảo, Bàn Long Kiếm, Hoa Lam, Liên Hoa Thùy quyết chiến đến trời đất đảo điên.

Linh của những vị thần tộc ma tộc này đều đã bị trọng thương, bị thương nặng tới mức chưa từng có, linh hồn bị thương, vô cùng nguy ngập.

Ngay cả Sư Đà Đại Tôn cũng bị đánh tới mức gầm lên phẫn nộ không thôi, thân hình liên tục bị nén nhỏ lại, có cảm giác bất lực.

Bị họ bao vây trong đó có một vị Thần Hoàng, Bích Tà Thần Hoàng có sáu quả tim. Một mình nghênh chiến với đông đảo cường giả, nhưng vẫn khiến cho các cường giả kia liên tiếp bị trọng thương!

Vị Thần Hoàng này ngực toác ra, xương sườn tách ra hai bên, để lộ sáu quả tim, đó chính là sáu cây thánh linh với hình thái của sáu cây hoa sen.

Sáu cây thánh linh hoa sen này đang dung hợp với thân thể hắn, chuẩn bị hợp nhất với nhục thân và linh hồn của Bích Tà Thần Hoàng, biến thành linh mạnh nhất, nhưng bị thanh thần kiếm kia và Sư Đà Đại Tôn làm gián đoạn.

- Chắc mục đích của Bích Tà Thần Hoàng là dẫn hết Hạ Hầu, Hiếu Mang Lão Tổ và Côn Hầu bọn họ vào trong hoàng lăng địa cung, định thôn phệ hết linh của họ, biến thành thánh linh mạnh nhất?

Chung Nhạc suy nghĩ, năm xưa Bích Tà Thần Hoàng tha cho Hạ Hầu, Côn Hầu, có thể là vì hôm nay, hấp thụ linh của họ để thành toàn bản thân!

Trên không trung, một thanh thần kiếm và một cái tù và đan chéo nhau, tù và kêu lên, thần kiếm chém xuống, hai món thần binh giao đấu tới trời đất điên đảo, thỉnh thoảng lại có công kích về phía Bích Tà Thần Hoàng.

Chính là thanh thần kiếm này và cái tù và khiến họ không thể không liều mạng!

Trên không trung xuất hiện vết rạn nứt, là vết nứt không gian cho công kích của hai món thần binh kia tạo thành!

Thập Vạn Đại Sơn là thánh địa của Tây Hoang, vốn là nơi ở của chư thần, các ngọn thần sơn ẩn tàng bên trong, vững chắc không phá vỡ nổi, nhưng trước dư âm công kích của những cường giả này mà những ngọn thần sơn đó đều sụp đổ thành bình địa.

Uỳnh uỳnh!

Phía xa, các ngọn thần sơn sập xuống, bị âm thanh tù và chấn động mà vỡ vụn, trong đống đổ nát, đất nước gió lửa cuồn cuộn, kinh thiên động địa, kiếm quang lóe sáng, Tây Hoang Thần Đình cũng thủng lỗ chỗ, Bích Tà Thần Hoàng bị trọng thương.

Tù và đáp xuống đỡ thanh thàn kiếm, các ngọn núi biến mất, đất nước gió lửa cuốn về bốn phía, vùi lấp hơn nửa Thập Vạn Đại Sơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.