Độc Sủng Sửu Phu

Chương 11: Hổ Đầu




- Ngươi thật sự đã ăn hết Bàn Đào Thần Quả rồi?

Xích Tuyết gật đầu:

- Nếu ta không ăn hết Bàn Đào Thần Quả, mà hiến chúng cho Tây Vương Mẫu, vậy ta hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!

Chung Nhạc yên lặng gật đầu. Từ đoạn đối thoại vừa rồi tới xem, Tây Vương Mẫu cũng là một tồn tại sát phạt quả đoán, kiên quyết sẽ không khoan nhượng Xích Tuyết uy hiếp tới địa vị của nàng. Nếu có một tuyển chọn thứ hai, nàng nhất định sẽ giết chết Xích Tuyết, đoạn tuyệt hậu hoạn. Mà đem hiến Bàn Đào Thần Quả có thể duyên thọ ngàn năm cho nàng, chính là cấp cho nàng sự lựa chọn thứ hai.

- Xích Tuyết nói với Tây Vương Mẫu những lời này, cũng không phải hoàn toàn là phát tiết. Nàng quả thật là đang uy hiếp Tây Vương Mẫu, nói cho nàng ta biết, nàng ta chỉ còn lại một tuyển chọn duy nhất!

Tây Vương Mẫu có một điểm nói không sai, Xích Tuyết quả thật là một người có dã tâm bừng bừng. Nàng mặc dù là thân nữ nhi, nhưng trái tim lại là trái tim hào kiệt.

Chung Nhạc nhìn nàng nữ tử đã từng có quan hệ xác thịt với chính mình này, cảm thấy trên người nàng nữ tử này toát ra anh khí bừng bừng. Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy trên người nàng thiếu nữ này có một loại khí chất lãnh tụ dẫn dắt toàn bộ chủng tộc, một loại uy nghiêm bao trùm trên toàn bộ các tộc nhân.

Chung Nhạc biết rõ, nàng nữ tử này có khả năng uy nghiêm càng lúc càng mạnh mẽ, quyền uy càng lúc càng cao lớn, khí thế càng lúc càng khó tiếp cận. Thời khắc mà hắn cùng với nàng nữ tử này có được niềm vui xác thịt, khả năng tâm linh tương thông nhau nhất, chính là thời điểm ở trên tiểu hành tinh và trên Nguyệt cung. Khi đó, nhục thân triền miên, tâm hồn an ủi, cùng nhau sưởi ấm. Thế nhưng sau này, tâm linh bọn họ có khả năng càng lúc càng cách xa nhau.

Xích Tuyết lấy lại bình tĩnh, xoay người đi thẳng về phía Chung Nhạc, giao Kim phù và nén hương cho hắn, mỉm cười nói:

- Nhạc ca ca, ngươi nhận lấy Kim phù và nén hương này đi! Kim phù này là Kim phù liên tiếp Tổ Tinh với Côn Lôn Cảnh. Sau khi thôi động Kim phù, sẽ có thể rời khỏi Côn Lôn Cảnh. Khi nào muốn trở lại, chỉ cần đốt lên nén hương này!

Chung Nhạc thu hồi Kim phù và nén hương kia. Xích Tuyết hỏi:

- Ngươi dự định khi nào sẽ rời đi?

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nói:

- Càng sớm càng tốt! Bằng Thiên Thu, Khoa Phụ Đỉnh đều vẫn còn sống, sự tình ta đã làm trong Quy Khư và trên Tinh cầu nham thạch tất nhiên sẽ sớm lan truyền ra ngoài. Đối với ta, chuyện này vô cùng bất lợi. Sau khi ta rời đi, ngươi giúp ta làm một chuyện. Tuyên dương rộng rãi ra ngoài, nói Khoa Phụ Đỉnh và Bằng Thiên Thu đều đã đạt được không ít Bàn Đào Thần Quả!

Xích Tuyết gật đầu, đây là kế sách làm loạn tai mắt người khác. Chung Nhạc ở trong Quy Khư và trên Tinh cầu nham thạch thật sự đã giết chết quá nhiều cường giả. Sau lưng mỗi một cường giả chết trong tay hắn đều có Thần Ma hoặc là thế lực vô cùng khổng lồ, tuyệt đối không phải Kiếm Môn trên Tổ Tinh có khả năng chống lại. Mà trước hắt một chậu phân lên trên đầu Khoa Phụ Đỉnh và Bằng Thiên Thu, sẽ có thể khiến cho bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc. Tin tức trên người bọn họ mang theo không ít Bàn Đào Thần Quả vừa truyền ra, mặc kệ bọn họ có thật sự đạt được Bàn Đào Thần Quả hay không, cũng đủ khiến cho những Thần Ma và đại thế lực khác xuất hiện sát tâm rồi. Mà lời nói của bọn họ sẽ có bao nhiêu người chịu tin, cái này sẽ nằm ở khả năng năm năm rồi.

Chỉ là nghe hiện tại Chung Nhạc phải rời đi, trong lòng Xích Tuyết cũng có chút không nỡ. Trong lòng nàng không nhịn được dâng lên loại cảm xúc nhi nữ tình trường, nhưng ngay sau đó đã bị lý trí của nàng thanh trừ sạch sẽ. Nàng nhẹ giọng nói:

- Để ta tiễn ngươi trở về Tổ Tinh?

- Không cần!

Chung Nhạc đi ra ngoài Tiểu Thắng Cảnh Cung, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên trời là một mảnh tinh đấu ngập trời. Hắn khẽ thôi động Kim phù, một tòa môn hộ từ từ dâng lên, bên kia cánh cửa chính là Đại Tuyết Sơn Tây Hoang của Tổ Tinh. Lúc này trong Côn Lôn Cảnh là buổi tối, mà ở trên Tổ Tinh lại là ban ngày.

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Xích Tuyết đứng cách đó không xa, ánh mắt lưu luyến, đang nhìn về phía chính mình. Chung Nhạc cất bước, tiến vào trong tòa môn hộ này. Đúng lúc này, Xích Tuyết đột nhiên nhoẻn miệng cười, lộ ra cặp răng hổ nhỏ nhắn, giơ tay lên, nói:

- Hay là ngươi lưu lại đi! Không cần đi nữa! Lưu lại đi! Ta cần ngươi trợ giúp ta leo lên vương vị. Ta sẽ phong ngươi là Đông Vương Công a!

Chung Nhạc vung tay, mỉm cười nói:

- Đông Vương Công không phải phong lên là được! Ngươi có chủng tộc của ngươi, ta cũng có chủng tộc của ta. Ngươi không thể đi theo ta, ta cũng không thể đi theo ngươi!

- Ngươi có thể quay lại không? Chúng ta có thể lại ở cùng một chỗ nữa không?

Xích Tuyết ở ngoài cửa hỏi với theo. Chung Nhạc trong cánh cửa có chút chần chừ.

Hắn nhìn lên không trung Côn Lôn Cảnh. Trên bầu trời đêm, trong bảy khỏa tinh tú Tây Phương Bạch Hổ, có một khỏa tinh tú tên là Tham Tinh. Trong bảy khỏa tinh tú Đông Phương Thương Long, có một khỏa tinh tú tên là Thương Tinh. Hai khỏa tinh này, thời điểm ngươi dâng lên, ta hạ xuống, thời điểm ta dâng lên, ngươi hạ xuống. Giống như Côn Lôn và Tổ Tinh vậy, thời điểm một phương là ban ngày, phương bên kia là đêm tối, thời điểm một phương là đêm tối, phương bên kia lại là ban ngày.

Đông Vương Công là Long, Tây Vương Mẫu là Hổ. Giữa Long và Hổ có thể từng có tình yêu ngọt ngào, nhưng để cho bọn họ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Hổ sẽ không đáp ứng, mà Long cũng sẽ không đáp ứng. Trái tim bọn họ là Tham Tinh và Thương Tinh, đều có sở thuộc, căn bản không thể gặp nhau.

Chung Nhạc phất phất tay, trong lòng thầm nghĩ:

- Ngươi là Tây Vương Mẫu, ta là Đông Vương Công! Ta và ngươi là Tham và Thương… Tham và Thương, đã định trước không thể ở cùng một chỗ…

Hắn thu hồi Kim phù, tòa môn hộ này nhất thời ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.