Độc Sủng Quận Chúa

Chương 89: Hậu vị




-Có sao không Sam?

-Dạ! Em không sao...nhưng mà anh quen hai người họ sao?

-Không! Anh chỉ biết sơ sơ thôi!

-Vâng! Thôi, thanh toán xong thì chúng ta về nhà nhé!

-Ừ!

.....

.....

.....

-Alo? James hả! Bọn anh về đến sân bay chưa?

-....

-Anh nhớ phải để ý thằng nhóc cho em nhé! Bây giờ em đến đón mọi người!

-....

Trên đường đi ra chỗ gửi xe thì có gặp hắn, hắn định nói gì đó thì nó đi qua như không quen

6h chiều...Sân bay...

“Haiz, để người ta đợi hàng tiếng đồng hồ mà cũng được” Nó nghĩ bụng.

-Mẹ!!!!!!-Một cậu nhóc chạy đến ôm chầm lấy nó.

-Con trai mẹ đi có mệt không?

-Không! Mẹ? Hai chú đang bị bao vây, chú bảo mẹ ra giúp!

-Ừ, mẹ biết rồi, con vào trong xe với chú nhé! Đợi mẹ!

Nó đi lại gần đám đông đó, chen người vào rồi lôi James với Dylan.

“Cô gái này có quan hệ gì với hai anh vậy?”

“Dylan! Anh bắt cá hai tay sao!?!”

“Hai người đã chia tay với người yêu rồi sao?”

Báo chí quay sang nó, hỏi những câu hỏi dồn dập. Nó nhanh chóng đưa hai người lên xe ô tô.

-Phù! Anh đùa với em đấy à? Đeo cái kính đen vào, đội cái mũ lưỡi trai vào nữa! Ngu thế không biết nữa!

-Anh đã bảo là anh bỏ hết trong hành lý rồi mà! Lôi ra thế quái nào được?

-Không cãi nhau nữa!-Thằng bé lên tiếng.

-Cháu ngồi yên đấy!

-Thôi về nhà đi mà!*hức hức*-Thằng nhóc lại nước mắt tràn bờ đê.

-Về thì về!

Giới thiệu nhân vật:

Chris Thomas: 26t, lúc trước có điều hành một tập đoàn lớn, nhưng đã chuyển nhượng lại cho nó quản lý. Đi làm thư kí cho tập đoàn nó. Là một người đàn ông thành công, giàu có, thành đạt. Yêu đơn phương nó, chưa nói ra.

Lí do theo dõi nó 5 năm về trước: nhìn thấy nó rất nhiều lần và cũng có lúc có biểu hiện không ổn nên thường xuyên đi theo nó. Kể ra thì nó cũng quen Chris, vì từng hợp tác với tập đoàn của anh vài lần.

Oliver Cardwell: 7t, con trai nó nhưng không phải con ruột, nhận nuôi. Oliver rất tài năng nên nó đã dạy võ cho nhóc. Có một quá khứ kinh hoàng vào những ngày mưa, bị cha mẹ cũ bạo hành rồi bỏ rơi với những vết thương trên người. Nên vào ngày mưa, nhóc không bao giờ ra ngoài đường, chỉ ở trong nhà. Đã cho đi bác sĩ tâm lý nhiều lần nhưng vẫn không chữa được.

(Cho au phát biểu đôi lời về nam chính nhé:

Theo ý kiến của mọi người, au quyết định sẽ thay nam chính.

Sẽ có ba nam chính đó là: Dylan, Chris và James

Còn Ken và nhỏ thì tính)

-Sam??? Nhìn này! Anh nhớ đây là bộ sưu tập mà em chưa phát hành đây mà?-Chris vừa cầm chiếc máy tính bảng vừa hét lên.

-Gì vậy?-Dylan đi từ trên cầu thang xuống.

-Làm sao? Em đang bận!

-Nhà thiết kế Veronica đã ra bộ sưu tập mới, nhưng 100% đều thiết kế giống mình.

-Ờ, vậy sao? Quan tâm gì đến mấy việc vớ vẩn đấy!-Nó thản nhiên.

-Em không ý kiến gì sao?

-Không? Thôi, cả nhà ăn cơm đi!

......

-Dylan? Tour của anh như thế nào rồi?-Nó vừa gắp đồ ăn cho Oliver vừa hỏi Dylan.

-Ừ thì cũng bình thường!

-Vậy cho em hỏi cái đứa gọi là “người yêu” của hai anh là ai vậy?- Nó đánh trúng vào tim đen của James và Dylan.

-Không phải người yêu của anh đâu! Con bé đó xấu xí như thế, làm sao xứng với anh!

-Anh cũng thế!

-Em đã đặt vé trong fanmeeting của hai cô người yêu rồi đó! Chiều mai đi nhé! Gặp xem nào!-Nó lườm nguýt.

-Anh thật sự sa mạc lời với em!-_-

-Còn Oliver! Mai con sẽ đến trường!

-Thật sao? Con yêu mẹ nhất!

-Mai phải dậy sớm để đưa đi học, rõ chưa?

-Dạ vâng!

-Thôi mọi người làm gì thì làm đi! Nhớ cho người dọn bàn cho em!

-Nhưng mà em quên vụ bang của mình à?

-Ờ ha! Chuẩn bị đi! Bác ơi, trông hộ cháu Oliver, dẫn nó đi mua đồ dùng học tập cho cháu!

-Bác biết rồi!-Tiếng bác quản gia vọng ra từ phòng khách.

Nó chỉ dùng đến gần 50 người khi đánh nhau, vì nó từng được mệnh danh là Queen lúc trước, võ gì chả biết. Lần này, nó mặc một bộ đồ bó đen, tóc búi cao cùng chiếc mũ lưỡi trai.

Ở địa điểm đã hẹn, bọn nó đã ở sẵn đó. Nó quyết định ngồi trong xe, để cho Chris, Dylan cùng với James và gần 40 người ra mặt.

-Dylan? Em tưởng anh đang đi tour cơ mà?- Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy James và Dylan.

-Sao hai người lại ở đây?

Pằng.... Johnson đã bắn vào chiếc xe nó đang ngồi ở ngay gần đó. Nó mở cửa xe rồi bước ra ngoài, mọi người đều ngước nhìn vì đây không phải là Queen sao? Huyền thoại đó đã chết rồi mà?

-Mấy người có phải bang Black Roses không?-Nó nắm chắc trong tay khẩu súng cùng với rất nhiều phi tiêu cài ở giày.

-Sam? Là chị mà?-Johnny chạy đến nhưng bị bắn một phát trúng vào chân, phần mềm.

-Đây chưa là gì so với những tổn thất mà mấy người gây ra cho bang của chúng tôi!-Nó vẫn coi như không quen.

-Sao mày lại làm thế với Johnny?-Cô ngạc nhiên lần thứ hai sau khi thấy nó bắn Johnny.

-Vậy tại sao mấy người lại đến đánh phá bang của chúng tôi?-Nó thản nhiên giơ khẩu súng lên, nhắm vào trán của cô.

End chap

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình!! Có ý kiến gì thì comment nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.