Độc Sủng Quận Chúa

Chương 47: Tương kế tựu kế




Editor: hạnh

Beta: zizi

—————————

Xe của Hồ tổng gống y như khí phách nóng nảy điên cuồng của hắn, ghế dựa lớn có thể ngả ra ngủ luôn! Lâm Bình Bình ủy khuất co người ngồi trên ghế, căng thẳng ôm di động, chuẩn bị gọi 110 bất cứ lúc nào!

“Đầu gối có đau lắm không?” Hồ Vân Phi vừa lái xe vừa hỏi.

Dây thần kinh của Lâm Bình Bình căng thẳng quá độ, căn bản không nghe thấy hắn nói cái gì!

“Bình Bình?” Hồ Vân Phi khua khua tay trước mặt cậu.

“A?” Lâm Bình Bình hoàn hồn, quay đầu cảnh giác nhìn hắn, vô cùng kiên định nói, “Không!”

“Không cái gì.” Hồ Vân Phi vừa bực mình vừa buồn cười.

“Cái gì cũng không!” Lâm Bình Bình cố gắng rụt người vào trong, “Mau cho tôi xuống xe!”

Nhìn nét mặt tràn ngập thái độ thù địch của cậu, Hồ Vân Phi giận đến nghiến răng. Mình không hề có đủ kiên nhẫn với cậu ta, yêu tinh kia hết lần này đến lần khác không thèm cảm kích, láu cá chậm tiến cố chấp muốn chết, giống như mèo hoang nhỏ chỉ biết cuộn tròn mình lại, khiến người ta hận không thể hung hăng ngược cậu ta tới mức khóc òa.

“Tên chết tiệt này, mau thả tôi xuống!” Lâm Bình Bình không biết sống chết gào lên.

Mặt Hồ Vân Phi đen lại, tạt xe vào lề đường.

Ể? Lâm Bình Bình trong lòng vô cùng kinh ngạc, sao lần này dễ dàng tha cho mình vậy, chẳng nhẽ hắn tìm được lương tâm đi lạc về rồi hả? Mình quản hắn làm gì chuồn mau thôi! Vừa định giơ tay mở cửa xe, lại bị một cỗ lực mạnh mẽ ấn trở lại ghế.

“Anh định làm gì?!” Nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần kia, Lâm Bình Bình sợ run cả người, “Tôi nói cho anh biết, tôi anh tôi tôi… Ứm…”

Hồ Vân Phi hơi dùng lực cắn cánh hoa mềm mại kia, thấy cậu bị đau tới nhíu mày, mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, tiếp tục dây dưa hôn.

So với tiểu yêu tinh vừa ngây thơ vừa nhút nhát, kĩ thuật hôn môi của Hồ tổng có thể xếp vào hàng cao thủ, lần này lại tận lực muốn lấy lòng cậu, bởi vậy không quá một phút đồng hồ, đại não Lâm Bình Bình đã trống rỗng, thở hổn hển tựa trên ghế.

“Tại sao tính tình lại ương bướng thế chứ.” Nụ hôn vừa kết thúc, Hồ Vân Phi ghé vào lỗ tai cậu thở dài, hai tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn yếu ớt kia, “Nói một chút coi, anh có chỗ nào không tốt?”

Anh chỗ nào cũng đều tốt, thế nhưng ông đây không muốn chơi trò chơi này một chút nào nha! Lâm Bình Bình cảm thấy thiệt muốn khóc, uống say bí tỉ sau đó còn bị người ta đè đã đủ buồn bực rồi, nhưng buồn bực hơn chính là bị một đại gia theo đuôi, đồng ý cũng không được mà từ chối cũng chẳng xong!

Nhìn viền mắt cậu có chút hồng, Hồ Vân Phi quyết định im lặng, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, giống như thật yêu chiều thở dài nói một câu, “Đồ ngốc.”

Lâm Bình Bình xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn cũng chẳng nói gì.

Trong bệnh viện, em zai đang bi thảm nhìn anh zai mình, vô cùng thê lương!

“Mày xem mày có chút tiền đồ nào không!” Cố Khải hết sức khinh bỉ, giúp cậu dọn dẹp đồ đạc xong, “Đi thôi.”

“Em còn cố ý thay quần lót gợi cảm!” Em zai khóc lóc kể lể.

Mẹ nó, mày đổi quần lót làm cái quái quỷ gì, anh zai kinh hãi!

“Em sợ ngộ nhỡ bác sĩ Lục quá thú tính.” Em zai xấu hổ, cái loại tình tiết nhào tới điên cuồng cấu xé quần áo này, mình mới không thèm mong ngóng quá đâu!

Anh zai lo lắng nhìn thằng em mình, đậu má cứ tiếp tục như vậy có khi nào nó bị thần kinh luôn không!

“Em nhất định phải quyến rũ được anh ấy!” Em zai nắm chặt tay!

“Rốt cuộc Lục Triển Phong có cái gì tốt khiến mày phải điên cuồng vì hắn như vậy?” Anh zai rất buồn bực, chẳng đập chai quyến rũ ngời ngời gì, còn không đẹp zai bằng mình!

“Loại tình yêu này sao có thể nói rõ ràng được chứ!” Em zai đầy say mê, nhộn nhạo đúng chất tiểu thụ.

“.....” Anh zai cảm thấy sụp đổ, sao cảm thấy em zai lớn không thể giữ thế này!!

“Có phải anh không đồng ý tác thành cho tụi em, nên mới sai người đuổi anh ấy đi?” Em zai đột nhiên nghĩ tới một khả năng, vì vậy vô cùng hoảng sợ nhìn anh mình!

Anh zai thực sự không nhẫn nhịn được nữa, giơ tay hung hăng vỗ đầu em mình một phát, “Đuổi cái đầu mày, nhanh trở về cùng ông ngay, còn lắm vẹo nữa tau oánh mài!”

Em zai thương tâm muốn chết, bị ông anh mình đẩy xe lăn đi.

“Anh là đồ gia trưởng phong kiến bảo thủ!” Em zai lẩm bẩm lên án.

Cố Khải mặt không đổi sắc, khẽ đẩy một chút, khiến xe lăn đang đi đột nhiên nghiêng một bên.

“Á!” Em trai bất ngờ lệch trọng tâm, thét chói tai ngã về phía trước, mịa nó khuôn mặt xinh đẹp quyến rú của tui!!

Cố Khải một tay vớt cậu dậy ấn trở về xe lăn, uy hiếp, “Vẫn muốn cãi?”

Em zai tủi thân mở miệng, “Người ta là bệnh nhân.”

“Anh mày rất thích bắt nạt bệnh nhân!” Anh zai trừng mắt.

Em zai đành phải ngậm miệng, đồ anh trai biến thái!

Cửa thang máy đinh đinh mở ra, Cố Khải vừa định giúp Cố Hi đi vào, ngẩng đầu lại thấy Hồ Vân Phi và Lâm Bình Bình cùng nhau bước ra.

“Hai người? Cố Khải bất ngờ.

Lâm Bình Bình thật sự muốn khóc ngay lập tức, đậu má thế nào xui xẻo như vậy a a a a! Trên đời thiếu gì bệnh viện chứ! Hơn nữa bệnh viện này cũng nhiều tầng! Thế mà vẫn gặp người quen!!

“Chân em ấy bị thương, tôi đưa em ấy đến khám qua một chút.” Hồ Vân Phi mặt không đổi sắc.

“Cậu cũng gãy xương à?” Em trai đột nhiên có cảm giác người này lưu lạc chân trời góc bể như mình.

Lâm Bình Bình xấu hổ, “Tôi chỉ bị thương ở đầu gối một chút thôi.”

Móa! Em zai đột nhiên cảm thấy toàn bộ người dân trên thế giới này đều may mắn hơn mình rất nhiều!

Bị thương đầu gối… Cố Khải khinh bỉ liếc nhìn Hồ Vân Phi, đúng là không có tiết tháo!

Hồ Vân Phi tự hào ngầm thừa nhận, tôi chính là loại làm chuyện đó miệt mài đến tổn hại, sao nào!

Đắc ý em gái cậu ấy! Cố tổng nghiêm túc nhìn về phía Lâm Bình Bình “Xin nghỉ phép chưa?”

Lâm Bình Bình chột dạ lắc đầu.

“Này!” Hồ Vân Phi nhìn Cố Khải, “Tôi cưỡng ép ôm em ấy đến đây, có chuyện gì tìm tôi.”

“Óa!” Em zai hưng phấn mở to hai mắt! Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, đệch mịe tui muốn được giải thích!

Anh zai vốn bình tĩnh cũng lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc là đói khát đến cỡ nào mới có thể tàn sát thượng người ta, sau đó làm đến vỡ đầu gối rồi mới đưa tới bệnh viện… Mịa, thật không thể tưởng tượng nổi!!

Nhìn thấy biểu cảm của tổng giám đốc nhà mình, Lâm Bình Bình nản lòng thoái chí, tâm như tro tàn, ngay cả giải thích cũng không kịp nữa rồi, bản thân chẳng khác rối gỗ bị kẻ dâm ma kia kéo vào trong.

Trong phòng khám, Lâm Bình Bình ngồi trên ghế để y tá xử lí miệng vết thương, tâm tư ngẩn ngơ suy nghĩ viển vông, quyết định cuối tuần nhất phải đi thắp hương cầu đổi vận mới được.

Y tá vừa bôi thuốc giúp cậu, vừa nghĩ bây giờ con trai sao da dẻ tốt vậy, mềm mềm mịn mịn, tuyệt đối là tiểu thụ!

“Có đau không?” Hồ Vân Phi nộp viện phí xong trở về, ôn nhu hỏi cậu.

Y tá đột nhiên kích động, quả nhiên là tiểu thụ!

“Không đau.” Lâm Bình Bình né tránh ánh mắt hắn.

Y tá nghĩ thầm, ừ, ngạo kiều thụ!

“Cô gái.” Hồ Vân Phi nhíu mày, “Cô bôi thuốc khắp bắp chân của cậu ấy rồi, không cần bôi diện tích lớn thế chứ?”

“Á, xin lỗi xin lỗi!” Y tá hoàn hồn, ngượng ngùng giúp cậu lau chân.

Hồ Vân Phi cười lắc đầu, “Lần sau gặp phải người tính toán chi li sẽ không chỉ nói vài câu như tôi đâu.”

Đàn ông lăn lộn trong thương giới chín chắn trầm ổn, cử chỉ tao nhã nụ cười mê người, đối với một thiếu nữ mới ra trường quả thực là hấp dẫn muốn chết! Thấy hắn cười đầy gần gũi thân mật như thế, mặt y tá bỗng chốc đỏ bừng, tay chân rối loạn.

Lâm Bình Bình trong lòng hung hăng lên án, thật không có tiết tháo mà, đi tới đâu cũng chỉ biết quyến rũ người ta! Dâm ma! Biến thái! Lưu manh chết tiệt! Hừ!

Hồ Vân Phi đương nhiên không biết cậu đang nghĩ gì, thấy miệng vết thương đã được xử lí xong, mời cùng đi ăn cơm, kết quả lần thứ hai bị từ chối.

“Anh đưa em về nhà.” Hồ Vân Phi dẫn cậu đến bãi đỗ xe.

“Không!” Lâm Bình Bình lắc đầu, “Tôi có thể tự đi!”

“Lần cuối cùng, tự mình ngồi lên, hay để anh bế em lên?” Sắc mặt Hồ Vân Phi có chút lạnh, nhẫn nhịn dụ dỗ cả ngày trời, thế nào còn chống đối như vậy!

Lâm Bình Bình thành công bị dọa sợ, người trước mặt vóc dáng cường tráng thế, lỡ như thật sự chọc giận hắn, đối với mình không tốt chỗ nào cả! Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoan ngồi lên xe.

May mà lần này Hồ Vân Phi không làm tiếp chuyện gì cả, an an phận phận thả cậu về tiểu khu.

“Hẹn gặp lại!” Xe vừa mới dừng lại, Lâm Bình Bình đã vội vàng mở cửa xe bỏ chạy.

“Quay lại!” Hồ Vân Phi kéo cậu vào trong xe, đè lên người cậu nghiến răng nghiến lợi, “Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có à?”

“... Cảm ơn.” Lâm Bình Bình co người lại, tội nghiệp nhìn hắn.

Hồ Vân Phi bị cậu làm cho bật cười.

“Tôi có thể đi rồi chứ?” Lâm Bình Bình tủi thân hỏi.

“Không mời tôi uống chén nước sao?” Hồ Vân Phi trừng mắt.

Một chút cũng méo muốn! Lâm Bình Bình trong lòng tận lực trả lời hắn!

Đương nhiên kiểu kháng nghị này chẳng có tí tác dụng nào, kết quả là hai thằng đàn ông cùng làm việc nhà, trước khi lên lầu thậm chí còn đi siêu thị một chuyến, mua một đống rau dưa thịt cá!

Nhìn trong xe đẩy chất đầy một đống đồ ăn, Lâm Bình Bình quả thực khóc không ra nước mắt, mẹ nó sao xui xẻo vại, không chỉ dẫn sói về nhà, còn phải nấu cho hắn ăn, sớm biết thế ngay từ đầu đã không đồng ý ra ngoài luôn rồi a a a a a a!!!

“Muốn ăn cá tuyết hay cá ba văn?” Hồ Vân Phi đứng cạnh tủ lạnh vừa chọn vừa hỏi cậu.

“Tôi không nấu cơm đâu!” Lâm Bình Bình than thở.

“Không sao, trong hai chúng ta có một người biết là tốt rồi.” Hồ Vân Phi cười cười, “Em rửa chén là được.”

Lâm Bình Bình giật mình, “Anh biết nấu cơm?”

“Trước đây có làm quản lí khách sạn, cũng đã học qua.” Hồ Vân Phi nhân lúc bốn phía không có ai, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Cam đoan khiến em ăn đủ no.”

Ai muốn anh nấu cho ăn chứ! Lỗ tai Lâm Bình Bình đỏ lên, vứt một bó to hành gừng vào xe đẩy.

Nếu trốn không thoát việc cùng ăn tối, ít ra ăn xong cũng sẽ không bị cưỡng hôn đi, có nên mua một ít đậu hũ thúi không á á á…

Phòng bếp ở nhà trọ của người độc thân rất nhỏ, một mình Hồ Vân Phi bận rộn nấu ăn, còn Lâm Bình Bình không yên lòng ngồi trên ghế sô pha xem TV, trong đầu chỉ có sống sống chết chết, căn bản không biết trên màn hình đang chiếu gì!

Vì thế, đợi tới lúc Hồ Vân Phi đi ra, TV đang mở âm lượng to, “Bệnh liệt dương, ra sớm, cương dị thường, hãy đến khoa chuyên bệnh về nam giới của bệnh viện Cửu Châu! Danh tiếng đúc kết mười năm, sẽ giúp bạn lấy lại được vẻ nam tính vốn có!”

Lâm Bình Bình ngồi ngay ngắn trên sofa, mắt không dời khỏi màn hình.

Hồ Vân Phi bị chọc cười, “Xem thứ này mà còn chăm chú như vậy?”

“A?” Lâm Bình Bình chợt hoàn hồn, theo phản xạ có điều kiện mà gật đầu, “Ừm, đẹp.”

“Hóa ra bảo bối của anh vì chuyện này mà phiền não.” Hồ Vân Phi ngồi bên cạnh cậu, nghiêng người ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn.

Phiền não gì cơ? Lâm Bình Bình ù ù cạc cạc nhìn TV, quảng cáo đã chuyển sang cái khác, một người đàn ông trông rõ bỉ ổi mặc áo dược sĩ cực lực đề cử thuốc chữa viêm gan mới, vì thế mắt Lâm Bình Bình chợt sáng lên, liều mạng gật đầu, “Ừm, đúng thế, đúng thế đấy!”

Đậu má đậu má! Nhanh nào, ghét bỏ tôi nhanh chút đi!

Hồ Vân Phi vốn chỉ muốn trêu ngươi, không ngờ cậu sẽ thừa nhận, nhất thời có chút sững sờ, “Thật?”

“Đương nhiên là thật rồi!” Lâm Bình Bình hoàn thiện triển khai kế hoạch, thương tâm nhìn hắn, “Nếu anh ghét bỏ tôi ——”

“Sao anh có thể ghét bỏ em được!” Hồ Vân Phi tắt TV, nghiên túc nhìn cậu, “Ngoan, quảng cáo kiểu này không thể tin tưởng được, cuối tuần anh dẫn em đến bệnh viện chính quy!”

Móa!! Lâm Bình Bình 囧囧 bỗng chốc hóa đá!

Đù má, tại sao sự việc lại chuyển biến như thế này chứ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.