Độc Sủng Quận Chúa

Chương 4: Khẩu chiến




Edit + Beta: KẹoĐắng

Người lớn đang nói chuyện, lúc này Diệp Ba Ni giậm chân nhỏ chạy tới, cầm trong tay miếng trái cây đã được chẻ, “Mẹ, ăn!”

Diệp Gia Dĩnh biết thằng bé đến chỗ lạ lẫm vẫn có chút khẩn trương, mặc dù cùng chơi đùa với mấy bạn nhỏ, nhưng lúc nào cũng tìm lý do đi một vòng tới đây, nhìn xem mẹ có còn ở đó hay không. Diệp Gia Dĩnh nhận lấy miếng trái cây, ôn nhu vỗ vỗ Diệp Ba Ni an ủi “Ba Ni thực ngoan, đi chơi đi, không sao cả, mẹ ngồi bên cạnh có thể thấy được con.”

“Dạ.”

Lúc này chạy đi có vẻ yên tâm, mãi cho đến khi Hạ Vũ về mới ôm cậu lại.

Diệp Ba Ni không dễ dàng cho người lạ ôm ấp.

Cũng là Diệp Thừa Trạch từng giúp cậu đánh hai lần. Một lần là ba ba của An Tư Ý, một lần là mẹ của Hạ Tiểu Kỳ, tuyệt đối là người một nhà, cho nên nguyện ý để Diệp Thừa Trạch ôm. Một người nữa là Lý Hạo Nhiên, có tác dụng quan trọng trong lòng Diệp Ba Ni. Một là có thể giúp cậu nhanh chóng tiêu diệt đồ ăn cậu không thích ăn nhưng lại không nỡ bỏ, hai là có thể chụp ảnh cùng các bạn nhỏ, còn có thể mang đi ra ngoài khoe khoan, cho nên cũng nguyện ý cho anh ôm. Những người khác thi không được.

Nhưng mà Hạ Vũ là người có năng lực rất mạnh, hiện tại đang là lúc cần bồi dưỡng tình cảm cùng bảo bối Diệp Ba Ni, để có thể thuận lợi cho thời điểm quan trọng cậu gọi anh là ba ba, cho nên cực kỳ kiên nhẫn. Trước tiên động não thương lượng cùng Diệp Ba Ni, lấy đứa cháu Tiểu Mập Mạp làm mồi “Qua vài ngày chú liền mang Tiểu Kỳ đến chơi cùng cháu.”

Diệp Ba Ni vẫn không liên hệ Tiểu Mập Mạp cùng mẹ của Tiểu Mập Mạp cùng một chỗ, bởi vậy đối với người bạn nhỏ Hạ Tiểu Kỳ này vẫn cảm thấy cực kỳ hứng thú. Vác trên lưng súng đồ chơi của Hạ Tiểu Kỳ, dưới cánh tay mang theo con Mickey của Viện Viện, dùng giọng nói mềm dẻo cực kỳ ngắn gọn đưa ra điều kiện “Còn có Viện Viện.”

Hạ Vũ nghĩ thầm ‘đây cũng không phải là việc gì khó’ “Được, không thành vấn đề.”

Lúc này Diệp Ba Ni mới không tình nguyện để cho Hạ Vũ ôm.

Diệp Gia Dĩnh đang nói chuyện cùng bà nội Hạ quan hệ của mình cùng Hạ Vũ.

Tới cùng giáo sư Ngô cũng là lớn tuổi sành đời, năng lực ứng đối mấy loại chuyện này rất mạnh, đã đúng lúc điều chỉnh tâm tình, không tiếp tục có thái độ khinh thường đối với

Diệp Gia Dĩnh, ngược lại khách khí đối đãi, khó hiểu bày tỏ xấu hổ, sau đó là truy vấn bọn họ cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.

Có một số việc là không thể khai thật, chuyện về Hạ Vũ, Diệp Gia Dĩnh vốn là muốn giao quyền giải thích cho anh. Anh muốn giải thích với người trong nhà như thế nào thì giải thích như thế đó, chỉ cần không nói chuyện cô chuốt rượu anh rồi có Diệp Ba Ni là được.

Nhưng mà không biết Hạ Vũ là vì sơ ý lơ là hay là vì quá bận nên không nói rõ ràng cùng người nhà, Diệp Gia Dĩnh cũng chỉ có thể tùy ý thay anh biên soạn.

Đơn giản nói một chút chuyện hai người qua lại. Vào mấy năm trước, ở hội từ thiện cô gặp Hạ Vũ, vừa thấy liền có hảo cảm với anh, sau đó liền có một đoạn thời gian qua lại. Đáng tiếc bởi vì Hạ Vũ là người rất có cá tính thậm chí là có thái độ kiêu ngạo, mà cô cũng được người trong nhà chiều chuộng, sẽ không vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng đón hùa theo ý bạn trai, cho nên qua không bao lâu bởi vì tính cách không hợp mà chia tay.

Thời điểm cô phát hiện bản thân có Diệp Ba Ni là lúc hai người đã chia tay, xét thấy điều kiện kinh tế của cô rất tốt, nuôi dưỡng đứa nhỏ không thành vấn đề, lại không đành lòng để một sinh mạng nhỏ như thế biến mất, cho nên liền quyết định sinh đứa bé ra tự mình nuôi dưỡng. Vốn không tính toán làm phiền Hạ Vũ cái gì, chỉ là không bao lâu liền bị anh phát hiện, anh lại biểu hiện thật sự thích Diệp Ba Ni, suy xét đến cùng, cha con huyết thống tình thân không thể cắt lìa, lại thêm mấy năm không gặp, nên lấy thân phận bạn bè bình thường để ở chung. Cho nên cô mới đồng ý mang Diệp Ba Ni đến thăm người thân.

Bà nội Hạ không rõ, “Lúc đó vì sao cô không tìm Tiểu Vũ, cô có đứa nhỏ, khẳng định Tiểu Vũ sẽ hồi tâm chuyển ý, một lần nữa suy xét chuyện sống chung với cô?”

Diệp Gia Dĩnh ăn ngay nói thật “Khi đó chúng tôi mới vừa cãi nhau, tôi nhìn thấy anh ta cực kỳ chán ghét mình, nếu anh ta có hồi tâm chuyển ý tôi cũng không muốn.”

Lúc Hạ Vũ ôm Diệp Ba Ni qua chính là nghe được Diệp Gia Dĩnh nói mấy lời này với bà nội Hạ “Nhưng tôi cảm thấy cực kỳ may mắn lúc ấy đã làm ra quyết định chính xác, Ba Ni là đứa nhỏ đáng yêu nhất.”

Hạ Vũ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia Dĩnh “Mọi người đang nói cái gì?”

Mặt Diệp Ba Ni không chút thay đổi, “Đang khen ngợi Ba Ni.”

Hạ Vũ phì cười “Con cũng nghe thấy?” Diệp Ba Ni lớn như vậy thật sự không cần người khác ôm, nhưng anh ôm thân thể nhỏ nhắn ấm áp liền không nỡ buông ra. Lặng lẽ xoa bóp tay nhỏ chân nhỏ của Diệp Ba Ni, cảm thấy vẻ non nót xinh xắn làm cho trong lòng người nào đó đều tan thành nước.

Bà nội Hạ lau mồ hôi, đây là chuyện gì?

Diệp Gia Dĩnh cảm thấy đại tiểu thư nhà này đúng là biết diễn xuất, hai người ở nhà này, một người là dì Mạc, một người là dì Vương đều là ánh mắt gì? Có thể truyền tin tức thành như vậy. Vừa rồi hành vi của bọn họ thật sự là đáng xấu hổ, Diệp Gia Dĩnh không có mang con trai lập tức rời khỏi đã là có tu dưỡng rất tốt rồi.

Không khỏi đối với chuyện không chịu nói rõ, hại bà phải nén giận, trừng mắt nhìn Hạ Vũ “Đương nhiên là nói chuyện cùng tiểu thư Diệp. Hiện tại con đúng là lớn rồi, muốn từ miệng con hỏi vài câu cũng không dễ dàng, chúng ta đành phải nghe người khác nói. Thật là, thiếu chút nữa gây ra hiểu lầm.”

Hạ Vũ kinh ngạc “Làm sao vậy?” Gần đây anh bận rộn nhiều việc, không rảnh nói chuyện cùng với người lớn trong nhà. Thứ hai là cùng Diệp Gia Dĩnh qua lại không thể nói với người khác, chuyện tình trước kia kiên quyết không thể cho người khác biết, mà quan hệ hiện tại của bọn họ cũng không xác định, cùng với dự đoán của anh cực kỳ không giống nhau. Hạ Vũ đang muốn làm cho thời gian gần đây nhanh chóng qua đi, sau đó lại nghĩ biện pháp cải tiến một chút, bởi vậy liền không nói rõ ràng. Không ngờ còn có thể xuất hiện hiểu lầm.

Diệp Gia Dĩnh cười cười “Cũng không có gì, chỉ là việc nhỏ, giải thích rõ ràng là tốt rồi.”

Mới vừa rồi bị kêu ra ngoài, Hoàn Tư Nhã vẫn ngồi một góc ngoài phòng khách, ở trên đàn piano đàn mấy bản nhạc vui vẻ tăng thêm không khí. Một bên vểnh tai, một bên giương mắt, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng. Nhìn thấy Hạ Vũ ôm Diệp Ba Ni đến ngồi bên cạnh Diệp Gia Dĩnh cô cũng đi theo sau lưng.

Vì hành vi quá đột ngột, thuận tay rót ly trà, đi đến bên người bà nội Hạ quan tâm “Bà nội, trà của bà nguội rồi, con đổi ly trà nóng khác cho bà.” Đổi trà xong tự nhiên ngồi an vị bên cạnh không chịu đi.

Cô ta vừa ngồi xuống, mọi người liền không thể nói tiếp đề tài vừa rồi, cùng nhau trầm mặc. Bà nội Hạ cực kỳ buồn bực liếc Hoàng Tư Nhã một cái, nhưng mà tự nhận có thể giải thích tâm tình của cô ta bây giờ, nhìn mấy ngày nay Hoàng Tư Nhã ân cần, cũng xấu hổ kiên quyết đuổi cô ta đi.

Bên kia, Đỗ Cán Phân trợn mắt há hốc mồm, nghe xong một hồi sau vẫn không cam lòng, cứng rắn muốn tra hỏi tiếp, mở miệng hỏi Diệp Gia Dĩnh “Cái này cũng không thể trách chúng tôi nhìn nhầm, theo tôi biết, công việc của cô là một diễn viên nhỏ, mới đóng qua có hai bộ phim, cũng đều là vai phụ, không có danh tiếng gì, nếu không ai ở sau lưng giúp cô, làm sao cô có thể mua nổi đồ trang sức quý giá như vậy.”

Bà nội Hạ cau mày “Cán Phân, con đừng luôn nhanh mồm nhanh miệng nói lung tung như vậy. Vừa rồi con đối với khách thất lễ, hiện tại lại đây.”

Đỗ Cán Ohân giả ngu, “Bà nội, con nói là lời thật, người cũng biết tính tình con thẳng thắn, thật sự nghĩ không rõ, trong lòng khó hiểu mới hỏi thôi.”

Đầu óc Hạ Vũ rất nhanh, nghe xong vài câu đã mơ hồ đoán được đái khái bà nội bị chị dâu xúi giục, khinh thường người, đối với Diệp Gia Dĩnh thất lễ, lập tức nói: “Là mấy ngày nay con bận chuyện nên quên, không giới thiệu rõ ràng cùng bà nội, cô ấy là em gái của Diệp Thừa Trạch, công ty giải trí Thiên Hằng.”

Công ty nhà họ Diệp chủ yếu về sản nghiệp giải trí, mà nhà họ Hạ lại làm bệnh viện y dược, không có cùng xuất hiện, hiểu biết lẫn nhau không nhiều lắm. Nhưng công ty Thiên Hằng gần như nắm nửa giang sơn làng giải trí, điểm này khẳng định người nào cũng biết. Đỗ Cán Phân vừa nghe mấy lời của Hạ Vũ, nhất thời câm miệng, trong lòng bà nội Hạ cũng giật mình, nhướng mắt nhìn Diệp Ba Ni đang mở to đôi mắt đen lúng liếng nghe mọi người nói chuyện, trong lòng bà càng thêm yêu thích vài phần. Mẹ của đứa nhỏ là đại tiểu thư có danh dự tự nhiên so với tình nhân bí mật được bao dưỡng tốt hơn rất nhiều.

Hoàng Tư Nhã chợt xen mồm “Gia Dĩnh, cậu cũng giấu giếm thật kín, chúng ta quen biết lâu như vậy mà tôi cũng không biết cậu có con trai đáng yêu như vậy.”

Diệp Gia Dĩnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái “Ba Ni vẫn là đứa con nít, tôi không hy vọng có quá nhiều người quấy rầy đến thằng bé, cho nên ngoai trừ người thân cùng bạn bè thân thiết, tôi không giới thiệu thằng bé với người dư thừa.”

Sắc mặt Hoàng Tư Nhã khẽ biến “Ài, cậu liền có thói kiêu ngạo như vậy, thật ra không cần thiết, nếu sớm biết cậu mang đứa nhỏ vất vả như vậy, năm trước, thời điển cậu phá sản, mấy bạnbè bằng hữu nhất định sẽ giúp cậu.”

Bà nội Hạ cùng Đỗ Cán Phân nhìn nhau, không nghĩ tới sự tình lại phức tạp như vậy. Vừa rồi Đỗ Cán Phân mới bị đả kích, bây giờ bả vai lại nhô lên một chút.

Nháy mắt Hạ Vũ ôm Diệp Ba Ni tránh ra. Đỗ Cán Phân cùng Hoàng Tư Nhã vậy mà lại ở trước mặt con trai anh nói lung tung. Tuy Diệp Ba Ni nghe không hiểu, nhưng có thể cảm giác được không khí khác thường, là nhằm vào mẹ của cậu. Ngồi trong lòng Hạ Vũ, thân thể nhỏ rõ ràng là căng thẳng không ít.

Hạ Vũ giận tái mặt “Tiểu thư Hoàng, dù cô là khách nhưng cũng xin chú ý lễ phép một chút, không cần ở trước mặt trẻ con nói lung tung.”

Diệp Gia Dĩnh tiếp nhận Diệp Ba Ni trong tay Hạ Vũ, ôm vào trong ngực lay một cái, nhẹ nhàng bâng quơ cười “Không có gì, tiểu thư Hoàng nghe tin vỉa hè, nghe được nhiều điểm khoa trương, không nghĩ cô cũng tin, Quả thật tôi đã đem tất cả cổ phần chuyển cho anh trai, này cũng không có biện pháp, Diệp Gia Dĩnh ‘nhún nhún vai’. Mỗi người hiểu chuyện khác nhau, tôi đối với việc kinh doanh buôn bán không thích hợp. Còn không bằng tất cả giao cho anh trai quản lý, tôi thanh thản đi làm chuyện tôi muốn làm, còn chăm sóc tốt hơn cho Ba Ni.” Nhìn Đỗ Cán Phân, “Tôi không cầu cao, tiền bạc trong tay đủ nuôi Ba Ni là được, ngẫu nhiên mua một ít trang sức là đủ.”

Nói xong nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Diệp Ba Ni, lấy tuổi của thằng bé là nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng cậu có thể cảm thấy Diệp Gia Dĩnh nói chuyện cực kỳ thoải mái, vì thế cũng theo trầm tĩnh lại, tựa vào trên người mẹ mình, quay đầu nhìn Hạ Vũ “Tiểu Mập Mạp cùng Viện Viện.” Ý tứ chính là đã cho chú ôm, chú cũng đừng quên việc đã đạp ứng cậu.

Hạ Vũ xoa bóp tay nhỏ của cậu “Yên tâm đi.”

Diệp Gia Dĩnh cười như không cười nhìn Hoàn Tư Nhã, cho tới bây giờ cô ta cũng không phải là người đáng nói, hôm nay Hoàng Tư Nhã lại vội vàng phá hủy cô, còn tại thời điểm cô mang con trai đến thăm người thân, thật sự là tìm đánh. Bỗng nhiên cô cảm nhận được cảm giác đánh nhau của Ba Ni khi đó, khẽ cười, nói với Hoàng Tư Nhã “Tiểu thư Hoàng, cám ơn cô, tấm lòng muốn giúp đỡ của cô tôi nhận, nhưng mà tạm thời không cần dùng đến.”

Trực giác của Hoàng Tư Nhã là mình đã tìm tới phiền phức, Diệp Gia Dĩnh hiện tại cùng cái người trước kia cô quen thuộc không giống nhau. Nếu là trước kia, dựa vào tính tình của tiểu thư Diệp, bị cô vạch mặt kéo ra khuyết điểm liền lập tức lật bàn rời đi mà không phải kiên nhẫn mỉm cười như thế này, cảnh giác đáp “Không cần khách sáo.”

Diệp Gia Dĩnh đề cao giọng một chút “Đúng rồi, bỗng nhiên tôi nhớ tới, sau một lần hai chúng ta cùng đi HongKong mua sắm sau đó lại về Macao chơi một vòng, phí tổn đều là tôi lo, một nửa chi tiêu của cô cũng là mấy vạn đồng, nếu cô thật có lòng liền trả cho tôi khoản tiền này đi. Còn có lần cô cùng tôi đi du lịch châu Úc, hình như tiền vé máy bay, khách sạn, ăn uống, đi chơi... đều là do tôi thanh toán, aiz....nhớ không rõ, hồi đầu điều quét thẻ ngân hàng, cô thuận tiện liền trả lại toàn bộ cho tôi đi.”

Mặt Hoàng Tư Nhã biến đỏ, sau đó tái mét, cảm giác muốn đào cái hang chui xuống cũng có “Cô......” Làm cho tất cả mọi người đều biết, đặc biệt là giáo sư Ngô vẫn cho cô là thục nữ cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Hoàng Tư Nhã cười gượng hai tiếng “Cậu nhớ nhầm rồi, tôi.....” Muốn nói kia đều là tự bản thân Diệp Gia Dĩnh tự nguyện, nhưng mà cô biết mình mua không ít đồ, đặc biệt là vé máy bay cùng khách sạn đều có ghi lại, căn bản là không trốn được. Tên cô đăng ký ở đó, thanh toán tiền quả thật là thẻ của người khác, điều tra sẽ ra, cắn răng “Cậu xem trí nhớ của tôi, cậu không nói tôi cũng quên luôn rồi.”

Diệp Gia Dĩnh khinh thường nhìn cô ta, “Tôi đã nói đó thôi, như thế nào mỗi lần đi cùng tôi đều là người trả tiền, cô đi xong một tiếng cũng không nói, thì ra là trí nhớ không tốt, đã quên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.