Độc Sủng Quận Chúa

Chương 36: Đừng tổn thương chính mình




Lưu Tiểu Niên bị tiếng nói kia dọa đến mất mật, mặt mày trắng bệch, sợ đến suýt ngất!

Nếu chúng ta dựa theo mô-típ của tiểu thuyết ngôn tình, đây chính là thời khắc để Cố tổng tỏa sáng, vô cùng khí phách mà kéo vợ yêu vào lòng! Cơ mà hiện thực lại rất phũ phàng. Cố tổng hổng làm được. Vì sao? Vì tổng giám đốc nhà mình cũng bị dọa cho chết khiếp! Khi mà mọi người mới chớp mắt một cái, em zai đã vèo một cái nhảy lên giường!

“A!!” Lưu Tiểu Niên chẳng cần biết ai với ai, tiện tay cầm quyển sách để ở đầu giường, ra sức mà đập.

“Là tôi!! Là tôi đây!!” Em zai rất uất ức ôm đầu.

… Não bộ Lưu Tiểu Niên khi hoảng sợ rối tung còn chưa bình tĩnh lại, mờ mịt chơi đối mắt với Cố Hi.

Cố Khải cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh gào lên với thằng em, “Có chuyện gì?”

Thằng em sợ hãi báo cáo với anh zai, “Trong phòng tắm có hạt đậu Hà Lan!”

Lưu Tiểu Niên xoắn xuýt nghĩ, cái ‘đậu Hà Lan’ kia có đúng là đậu Hà Lan mình hiểu không á?

“Đậu Hà Lan?” Cố Khải rõ ràng cũng không hiểu ẻm nói cái giề.

“Đúng, đậu Hà Lan, PEA! Xanh xanh, tròn tròn ý.” Em zai ra sức hoa tay múa chân.

“Ông biết đậu Hà Lan trông thế nào!” Cố Khải nhịn không được rống lên cắt lời thằng em nhà mình.

“Thật đáng sợ.” Cố Hi ôm ngực.

Lưu Tiểu Niên: …

“Đậu Hà Lan thì đáng sợ cái gì!” Cố Khải nghiến răng nghiến lợi, rất muốn quẳng em zai mình vào bồn cầu rồi xả nước. Nhưng có vợ yêu ở đây, anh đành phải cố làm cho cái mặt trở nên hiền hòa.

“Lẽ nào hai người chưa xem ‘Người kéo đậu Hà Lan biến thái’?” Cố Hi ngồi giữa anh zai và ‘anh’ dâu(một biến thể của chị dâu:v), cảm thấy vô cùng an toàn.

Lưu Tiểu Niên: …

Đầu Cố Khải gân xanh nổi ầm ầm.

“Xem được không?” Lưu Tiểu Niên đột nhiên hỏi.

“Cực kỳ được.” Cố Hi gật đầu như giã tỏi, “Cậu có muốn xem không?”

“Không muốn!” Anh zai gào thét.

“Em đâu có hỏi anh.” Em trai rất uất ức, dùng ánh mắt sáng lấp lánh như sao nhìn ‘anh’ dâu nhà mình.

“Được.” Lưu Tiểu Niên vui vẻ đồng ý.

“Được cái… gì mà được.” Cố tổng kiềm chế tiếng gào thét trong nội tâm, vẻ mặt cười dịu dàng như bà ngoại sói trong ‘Cô bé quàng khăn đỏ’, “Hơn nửa đêm rồi, đi ngủ thôi.”

“Anh buồn ngủ?” Lưu Tiểu Niên hỏi anh.

Cố tổng nhanh chóng gật đầu, “Ừ, tôi buồn ngủ.”

“Vậy anh ngủ đi nha.” Lưu Tiểu Niên xuống giường, nhìn em zai bảo, “Chúng ta qua phòng khác xem.”

… Ông phắc! Đây là cái tình tiết giề!! Anh zai lập tức hóa đá. Ảnh trợn trừng mắt nhìn em zai và vợ mình mặc áo ngủ tung tăng ra khỏi phòng.

Rõ ràng là sai tình tiết truyện rồi! Cố Khải tức đến sùi bọt mép, trong lòng giày vò thằng em trời đánh thành từng mảnh!

Nhưng mà tối hôm nay anh zai không đuổi theo, vì ảnh ngạo kiều rồi!

Anh thà cô đơn nằm trên cái giường to oành, trằn trọc không ngủ được cũng không chịu qua phòng bên tìm vợ! Đậu xanh rau má, tại sao em nói đi là đi luôn! Đậu xanh rau má, em không biết câu ‘phu xướng phụ tùy’ sao! Lại còn bẻ cong tình tiết truyện thế này! Em không biết là ‘xuất giá tòng phu’ sao! Phải tuân thủ gia pháp chớ! Thế là ảnh một mặt ảo tưởng mình dạy dỗ vợ yêu, một mặt lăn quay ra, ngủ như chết trôi!

(Phu xướng phụ tùy: cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo)

Sáng hôm sau, Cố Khải bị ánh mặt trời chiếu tới tỉnh, ở trên giường duỗi người.

Sau đó mặt ảnh đột nhiên biến sắc! Thò tay vào trong chăn sờ sờ!

Móa! Nó! Lành lạnh, ươn ướt, dinh dính! Đây chính là cảm giác trở lại tuổi mười tám!

“Anh!” Em trai hưng phấn ló đầu ở cửa phòng, “Mau xuống ăn sáng đi, hôm nay có bánh chuối tiêu đó!”

“Chuối cái em gái mày!” Tâm tình Cố Khải không tốt tý nào.

“Nhanh đi!” Cố Hi không để ý tới thái độ của anh mình, sung sướng nhảy lên giường ảnh!

“Đệt!! Lăn xuống cho ông!” Anh zai muôn phần hoảng sợ đè lên chăn, run run mà đẩy em mình xuống.

“Tiểu Niên còn pha sữa nóng cho anh đó.” Cố Hi ra sức lắc lắc anh, “Có thấy kích động hơm!”

*Cố Hi vốn hỏi là “Có thấy kê đống không?” Kê đống [ ji dòng ], là con gà đông lạnh, đồng âm với kích động [ jī dòng ]. Đây là ngôn ngữ internet bên Trung.

Cố Khải khóc không ra nước mắt. Vì cái răng mà anh lại có một thằng em não tàn vậy!

“Á!!!!” Em zai tự dưng kêu to, bởi vì tay ẻm không cẩn thận mà đưa vào trong chăn!

Anh zai ngay lập tức khẩn trương nhìn cậu.

“Á á á á á!” Em zai khóc ròng, đi rửa tay.

… Anh zai Sparta! Thằng quỷ! Mày kêu cái con khỉ gì! Anh mày chẳng qua HIGH trong mơ một phát! Mày không phải đàn ông à mà không hiểu?! Còn kêu như bị hấp diêm không bằng!

Em zai hì hục rửa tay nửa ngày, rốt cuộc bình tĩnh lại. Đồng thời thấy mình hình như làm hơi lố. Anh zai yêu quý đói khát như vầy mà mình còn kích thích ảnh! Là một đứa em zai thân thiết, giờ cậu nên cổ vũ ảnh! Dỗ dành ảnh! Khuyên bảo ảnh! Thế là em zai mang một bụng áy náy đi ra ngoài, một lần nữa ngồi xuống cạnh giường.

Cố Khải lúc này đang thay quần áo.

“Anh, dáng người anh thiệt tốt.” Em zai khen ngợi.

Cố Khải lại ‘nạnh nùng thanh cao’ hừ một tiếng, “Phắn!”

Em zai uất ức giải thích, “Em không cố ý mà…”

“Đừng có nhắc lại chuyện đấy!” Anh zai kiềm chế, gào.

“Vậy đi ăn bánh chuối tiêu thôi!” Em zai lại cười tươi như hoa, kéo anh zai yêu dấu xuống nhà.

Dưới phòng bếp, Lưu Tiểu Niên đeo tạp dề, bày bữa sáng ra bàn. Chung quanh tỏa ra ánh sáng mặt trời ấm áp.

Cố Khải đứng ở cầu thang, thấy cảnh này lập tức ‘xuân tâm nhộn nhạo’, ngừng lại, nghiêm túc nhìn thằng em mình.

“Sao thế?” Cố Hi hỏi.

“Mày đi ra ngoài ăn bánh bao đi.” Cố Khải rất tàn nhẫn bảo cậu.

Trái tim thủy tinh của em zai lập tức vỡ nát, “Vì sao?”

“Vì anh quan tâm mày.” Cố Khải lấy năm đồng tiền trong túi quần, đưa tới tay em mình, “Ăn ngon một chút, ăn bánh nhân thịt ấy.”

“Em có thể từ chối không?” Em trai yếu ớt kháng nghị.

Anh zai hung ác trả lời, “Không!”

Thế là em zai liền nước mắt ào ào, chạy về phòng ngủ.

“Chào buổi sáng.” Cố Khải mỉm cười đi xuống. So với cái tên cầm thú vừa uy hiếp em zai mình kia, quả là một trời một vực. Tài diễn thực toẹt vời ông mặt giời!

“Buổi sáng tốt lành.” Lưu Tiểu Niên cởi tạp dề, ngó phía sau anh, “Tiểu Hi đâu?”

“Nó có hẹn, đi trước rồi.” Cố Khải nói dối mà mặt vẫn tỉnh bơ.

“À.” Lưu Tiểu Niên tin ngay, không nghi ngờ gì. “Để tôi bưng bánh mì nướng ra.”

Cố Khải ngồi trên ghế, nhìn vợ yêu bưng cái này cái kia, chạy ra chạy vào, trong ngực xuất hiện một cảm giác hạnh phúc của một thằng đàn ông đã có vợ.

(Đoạn này tác giả viết là Cố Hi, cơ mà mình thấy không đúng nên tự động sửa lại thành Cố Khải nha)

“Sắc mặt anh không tốt. Đêm qua không ngủ ngon hả?” Lưu Tiểu Niên hỏi.

Ngủ không ngon là đương nhiên! Cả đêm qua anh đây mộng xuân, ngủ ngon mới lạ! Cố Khải phiền não, ấn ấn thái dương, “Công ty có nhiều chuyện quá, tôi hơi mệt.”

“Hay hôm nay nghỉ đi.” Lưu Tiểu Niên đưa cái đĩa cho anh, “Nghỉ một ngày, tối nay tôi nấu canh cho anh.”

Cố Khải cảm động đến suýt khóc! Không cần so sánh, được vợ yêu chăm sóc thì tốt hơn thằng em nhiều!

“Còn cậu?” Cố Khải hỏi.

“Chút nữa tôi đi, chiều về sớm.” Lưu Tiểu Niên cắn một miếng bánh chuối.

“Hôm nay cậu không cần đến công ty.” Cố Khải có nghĩ cũng không muốn cậu tới công ty! Nên ở nhà cùng anh nói chuyện yêu đương!

“Không được, sáng nay tôi phải nộp bản thảo.” Lưu Tiểu Niên một ngụm uống sạch bát canh. Nóng tới đỏ cả miệng.

“Ăn chậm chút.” Cố Khải buồn cười nhìn cậu.

“Muộn rồi. Tôi không quen đường ở đây. Nên phải đi sớm một chút.” Lưu Tiểu Niên giải thích.

“Cùng đi. Tôi cũng muốn đi.” Cố Khải lập tức biến thành đàn ông tinh anh, “Sáng nay có cuộc họp.”

Lưu Tiểu Niên nhớ tới một việc, “Vì sao tối qua tiểu Hi lại ở trong toilet phòng anh?”

“Bồn cầu phòng nó hỏng.” Cố tổng trả lời cho có lệ.

“Ồ.” Trên bàn ăn nói chuyện bồn cầu quá 囧, vậy nên Lưu Tiểu Niên cũng không hỏi nữa.

Cửa công ty, mọi người đang túm tụm đi ra đi vào, đột nhiên thấy xe của tổng giám đốc uy vũ đi tới!

Sau đó Lưu Tiểu Niên ôm túi sách xuống xe, ngoan ngoãn đứng ở vỉa hè chờ anh đỗ xe.

Mọi người đều xúc động đến phát khóc, họ thực sự ở chung…

Mà cùng lúc đó, ở trong tổ trò chơi Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe, Lâm Bình Bình đang chải chuốt trang điểm, bởi vì hôm nay cậu sẽ đi quảng cáo tiếp thị!

“Cố lên!” Lạc Vi Nhã đánh phấn lên mặt Bình Bình.

“Yên tâm đi!” Lâm Bình Bình nắm tay, “Tôi nhất định sẽ thắng tổ trò chơi ‘Sư muội, muội đừng đi’, lôi kéo nhà tài trợ về đây!”

“Có muốn xịt nước hoa không?” David Khương hỏi, “Để tôi tới phòng làm việc của Cố tổng trộm cho cậu một lọ.”

“Không cần.” Lâm Bình Bình sau khi chải chuốt đầu tóc xong, cảm thấy tạo hình của mình hôm nay thực đập chai.

Đậu xanh, quả thực là như hoa như ngọc!

Lâm Bình Bình đi tới trung tâm thương mại phồn hoa, là nơi mua bán sinh hoạt lớn nhất, nơi nào nơi đấy tỏa ra khí chất nhà giàu mới nổi. Tổng giám đốc ở đây tên Hồ Vân Phi, nổi tiếng là kẻ mặt dày âm hiểm! Để cho việc gặp mặt hôm nay thuận lợi, Lâm Bình Bình đã chuẩn bị tròn ba ngày. Vốn xác định là phải cẩn thận, tuyệt đối không được mắc phải sai sót nào, nhưng mà cậu đánh giá cao khả năng tìm đường của mình, cuối cùng thành công trong việc đi lạc ở cao ốc này!

Ở phòng an ninh, Hồ Vân Phi đang kiểm tra theo thông lệ mỗi tháng, đột nhiên thấy ở kho hàng xuất hiện một người đang lén lút, vụng trộm nhìn chung quanh.

“Trộm?” Tổ trưởng tổ an ninh rất căng thẳng. Mịa nó, sao thằng trộm này chọn đúng lúc có cấp trên kiểm tra mà trộm vậy?! Thế là gã dẫn theo một đám người, rất mạnh mẽ mà vọt tới. �

Lâm Bình Bình mãi vẫn chưa tìm được đường ra, tự dưng bị một đám người cơ bắp cuồn cuộn chế ngự.

“Cứu tui với!!” Lâm Bình Bình kêu thành tiếng.

“Im miệng!” Tổ trưởng tổ an ninh hung ác đe dọa cậu, “Nói, cậu tới đây định trộm cái gì?!”

Trộm cái con mọe già nhà ông! Lâm Bình Bình liều mạng mà giải thích, “Tôi có hẹn với Hồ tổng, tới đây để thương thuyết!”

“Thương thuyết thì chạy tới nhà kho làm gì!” Tổ trưởng tổ an ninh xách cậu từ dưới đất lên. “Đàng hoàng một chút đi!”

“Tôi mù đường!” Lâm Bình Bình rơi lệ, “Danh thiếp và tư liệu của tôi ở trong bao văn kiện kìa!”

….

Hai mươi phút sau, Lâm Bình Bình cuối cùng như mong muốn mà ngồi trong phòng làm việc của Hồ Vân Phi, quần áo bám đầy bụi, tóc tai như ổ gà, mịa, quả thực là tim cậu biến thành tro rồi!

“Đầu tiên giới thiệu về trò chơi đi.” Hồ Vân Phi nén cười.

“Ừm.” Lâm Bình Bình lấy máy tính xách tay của mình kết nối, chuẩn bị tinh thần làm việc!

Nhưng mà…! Cậu quên mất một việc!

Dù là QQ hay là chương trình tải Tấn Vũ của cậu, luôn luôn ở chế độ tự động đăng nhập!

“Trước tiên nhìn qua ý tưởng của trò chơi đã.” Lâm Bình Bình mở PPT.

Dưới góc phải màn hình kêu lên leng keng, hiện ra một khung chữ — — ‘Kinh thế bất luân luyến – huynh đệ – nhân thú – dã ngoại’ đã tải xong, kiểm tra không có virus, có mở hay không?

Đậu xanh! Lâm Bình Bình vội tắt cửa sổ kia đi, giấu đầu hở đuôi, chà sát hai tay, cười gượng, “Ha ha ha ha. chắc là dính virus rồi. Hồ tổng đừng để ý, trăm ngàn lần đừng để ý.”

“Tiếp đi.” Hô Vân Phi thản nhiên nói, giống như không để ý.

Lâm Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, tắt đi Tấn Vũ, bình tĩnh thuyết trình power point, “Cái này chủ yếu là do người lập, nghiêng về hướng chibi vừa mập vừa đáng yêu, người chơi tổng cộng có mười hai nhân vật để lựa chọn.”

Còn chưa nói xong, má nó cái khung chat QQ-thần-thánh tự nhiên nhảy ra!

Cực phẩm mãnh nam cơ bụng tám múi: Cái đồ lẳng lơ nhà em, gần đây cúc hoa nhỏ có ngứa hay không? Mở video ra, để anh đây cho em coi chim bự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.