Độc Sủng Quận Chúa

Chương 2: Thay mận đổi đào




Phi Yến nói những lời này, nhất thời khiến Tiểu Ngư nhíu mày.

Nàng vẫn biết Phi Yến tính tình nhu nhược, không nghĩ rằng ngoài nhu nhược, nàng ta lại có thể nói ra được những lời như vậy, thực sự khiến nàng quá kinh ngạc! May mà mấy ngày này vai Chức Nữ luôn do Họa Mi diễn, nếu không với tâm tình nàng ta như vậy, sao còn có thể diễn tốt được?

“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói ra lời như vậy, nếu muội muội thật sự phú quý, sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ không để ý?” Hợp Đức tức giận nói, thở dài: “Nhưng tỷ tỷ, chúng ta làm đào kép vốn dĩ đã khiến người coi thường, làm sao lại đi đạp hư chính mình, tự rước lấy nhục?”

“Nhưng… Nhưng ngày đó trước mặt mọi người, ta và hắn đã có da thịt chi thân như vậy, nếu không lấy hắn, tỷ tỷ ta đâu còn mặt mũi gả người khác?” Phi Yến ngẩn ngơ, bỗng nhiên khóc òa.

“Ngày ấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, có ai nói gì tỷ đâu?” Hợp Đức nhẫn nại nói, “Tỷ cứ thích nghi ngờ huynh đệ tỷ muội trong gánh hát coi thường mình, muội khuyên thế nào cũng không chịu lọt tai. Nhưng tỷ lẽ nào đã quên, mọi người bình thường giúp đỡ chúng ta thế nào rồi sao? Mấy ngày này quần áo của tỷ muội ta là ai vẫn chủ động cướp đi giặt? Được, cho dù kinh thành này mọi người đều coi thường tỷ muội ta, đợi khi chúng ta về quê, giữ gìn phép tắc giúp chồng dạy con, còn có ai biết được quá khứ của chúng ta?”

“Không phải ta đa nghi, là bọn họ thật sự như vậy…” Phi Yến vẫn ngu xuẩn không nghe.

“Được rồi, tỷ đừng nói nữa. Triệu công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, hôm nay khó khăn lắm ngài ấy mới đến xem diễn một lần, chúng ta nên vì ngài ấy mà diễn cho tốt, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều nữa.” Hợp Đức cắt đứt tràng khóc của nàng, “Tỷ hãy bình tĩnh lại, lau sạch nước mắt đi, muội vào hóa trang trước.”

Nói xong, Hợp Đức nén giận đi trước vào cửa sau.

“Hợp Đức, muội đừng đi…” Thấy muội muội không chịu để ý đến mình nữa, Phi Yến dựa vào tường, khóc càng dữ hơn, tay không ngừng đập tường, oán hận lẩm bẩm: “Mọi người đều lấy lòng ngươi, nịnh hót ngươi, đương nhiên ngươi nói ta nghi thần nghi quỷ rồi… Cung đại ca thích ngươi, ngay cả Triệu công tử cũng thích ngươi… Vì sao? Vì sao chúng ta rõ ràng giống nhau như đúc, trong mắt mọi người lại chỉ có ngươi? Hợp Đức!! Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Nếu không vì ngươi, Cung đại ca sẽ không cấu kết với Tang gia, lại càng sẽ không bị Đông gia đuổi ra ngoài… Hôm nay ngươi lại ở đây cố làm ra vẻ… Aaa … Ta hận ngươi!!”

Nhìn Phi Yến xưa nay vốn dịu dàng hiện giờ lại trở nên điên cuồng, Tiểu Ngư ngây người, đồng thời có cảm giác không lạnh mà run. Không ngờ Phi Yến qua một lần biến cố tình cảm lại biến hóa lớn như vậy. Tuy nói thời đại này phụ nữ muốn cúi mình làm thiếp cầu địa vị tài phú cũng không tính quá mức, nhưng Phi Yến đem chính muội muội ruột thịt của mình làm bàn đạp tiến thân không khỏi quá mức đê tiện.

Aiz.. Nàng thật sự bi ai thay cho Hợp Đức khi có người tỷ tỷ như vậy. Tiểu Ngư thở dài, nhắc nhở chính mình nhất định phải sai người lưu ý hành động dạo này của Phi Yến, đừng để cho nàng ta gây ra chuyện gì không thể cứu vãn.

Về phần chuyện khác, dù sao cũng là việc tư của tỷ muội người ta, nàng cũng không tiện nhúng tay quá mức.

Cửa sau có một vị nương nương đứng chắn như vậy, dĩ nhiên không thể đi qua. Tiểu Ngư chỉ đành quay một vòng ra cửa trước đi vào, sau đó lại vòng ra hậu trường. Trường hợp của Phi Yến chỉ là cá biệt. Bầu không khí ở hậu trường vẫn rất tốt. Tất cả mọi người đang giúp nhau hóa trang. Hợp Đức vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tâm tình coi như ổn định. Họa Mi thì vừa kẻ mắt vừa tranh thủ ngâm nga ôn tập lại đoạn hát giọng cao, không chút vì mười ngày nữa được thăng chức làm hoa đán mà kiêu căng tự đắc.

Nhìn Họa Mi tràn đầy lòng phấn đấu tiến tới, nghĩ lại Phi Yến còn đang ở cửa sau, Tiểu Ngư nhịn không được thở dài, gọi Liễu Viên Thanh lên thư phòng của mình, bảo ông ta nói một chút về cảm xúc mấy ngày nay của hai tỷ muội.

Thấy vậy, Liễu Viên Thanh hiểu rõ Đông gia nhất định là nhận ra điều gì, nhân tiện nói: “Đông gia, mấy ngày qua Bách Linh Các của chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngài cũng đã quá mệt mỏi. Tiểu nhân thật sự không dám đem vài chuyện nhỏ quấy rối ngài. Chỉ là dạo này Phi Yến cô nương quả thực tâm trạng không tốt, tính tình cũng trở nên kỳ quái rất nhiều, diễn xướng cũng mắc lỗi liên tục. May mà nàng ta hầu như diễn vai phụ, mọi người nhanh trí che đậy xong xuôi.”

Tiểu Ngư nhíu mày: “Ồ, thì ra còn có chuyện như vậy. Nàng ta mắc lỗi rất nhiều lần sao?”

Liễu Viên Thanh có chút bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, nếu đúng theo quy củ, Phi Yến cô nương chí ít trong vòng một tháng không thể lên sân khấu. Nhưng niệm tình nàng đã ở Bách Linh các nhiều năm, Hợp Đức cô nương lại chưa đào tạo xong người kế tục. Tiểu nhân sợ ảnh hưởng đến tâm trạng nàng, nên mới lại cho nàng cơ hội. Vì việc này, tiểu nhân cũng đã tìm nàng nói chuyện hai lần, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Nhưng khi tiểu nhân vừa nói, Phi Yến cô nương liền khóc không ngừng, cũng cam đoan sau này nhất định chuyên tâm. Tiểu nhân không còn cách nào, đành phải tận lực giảm công việc cho nàng, lấy cớ thân thể nàng không khỏe để nàng ta tĩnh dưỡng cho tốt, dù sao thanh danh chữ tín của Bách Linh các quan trọng hơn, không thể vì một mình nàng mà liên lụy đến mọi người.”

“Vậy hôm nay có phân vài cho nàng không?”

“Chỉ có đoạn thất tiên nữ cùng nhau hạ phàm mà thôi, không còn gì nữa. Đông gia sai biểu diễn riêng cho Triệu công tử xem, tiểu nhân không dám mạo hiểm.” Liễu Viên Thanh chợt có gì đó muốn nói lại thôi.

“Có gì ông cứ việc nói thẳng.”

“Vâng.” Liễu Viên Thanh ngập ngừng, “Là Phi Yến cô nương từng lén hỏi tiểu nhân chuyện của Triệu công tử, nói là muốn báo đáp người ta, nhưng tiểu nhân nghĩ nàng… Hình như có suy nghĩ khác…”

“Nói có suy nghĩ khác còn là nhẹ nhàng, thực tế, nàng muốn lợi dụng muội muội ruột thịt của mình để đạt được vinh hoa phú quý.” Tiểu Ngư đem đoạn đối thoại nàng nghe được nói ra một cách ngắn gọn, “Liễu trưởng ban, chuyện hôm nay ông đừng tiết lộ ra ngoài, dù sao tỷ muội họ không ở chỗ này mấy tháng nữa, hôm nay chúng ta mở cửa truyền nghề, Bách Linh các tìm người cũng không khắt khe như trước, nếu ông gặp được ai hợp ý, không ngại bồi dưỡng nhiều chút. Phi Yến đã nói vậy, tạm thời đừng để nàng lên sân khấu, có điều có thể sắp xếp cho nàng ta vài việc truyền nghề, miễn cho nàng ra rảnh rỗi lại nghĩ nhiều, mặt khác, có cơ hội ông khuyên nhủ nàng ta một chút.”

Liễu Viên Thanh vội gật đầu, Tiểu Ngư hỏi han những người khác, lại dặn vài câu, xem thời gian cũng không sai biệt lắm, mới sai ông ta ra ngoài, thuận tiện giám sát Phi Yến một chút, miễn cho nàng ta phạm lỗi ngay đoạn mở màn.

Xử lý xong việc này, Tiểu Ngư bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Kỳ thực nàng vẫn luôn là một người sợ phiền phức, nhất là những việc nhân sự phức tạp này, không muốn mất nhiều thời gian thân cận với bọn họ, cho nên nhiều năm như vậy, cảm tình đối với người trong gánh hát đều rất nhạt, chủ yếu là quan hệ giữa chủ thuê và người làm công.

Hôm nay biểu hiện của Phi Yến khiến nàng vô cùng không thích, nhưng muội muội Hợp Đức của nàng ta lại không chỉ là vai chính, còn là một cô gái tốt và đáng tôn trọng, vì Hợp Đức, cũng chỉ có thể tạm thời buông lỏng chuyện này.

Phi Yến không khóc bao lâu, khi Liễu Viên Thanh tìm được, nàng ta đã lau khô nước mắt và quay lại hóa trang, hơn nữa trang phục kỹ lưỡng tỉ mỉ khác thường, Liễu Viên Thanh đoán nàng ta có thể sau khi diễn xong, nhân tiếp theo không cần lên sân khấu nữa sẽ tiếp cận Triệu Trinh, liền đúng lúc đề ra suy đoán của bản thân với Tiểu Ngư.

“Ta đã biết, việc này ta sẽ xử lý.”

Tiểu Ngư lắc đầu, sớm đoán được nàng ta sẽ không dễ dàng hết hy vọng. Có điều, nếu Hợp Đức đã không có ý định kia, như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để mặc Phi Yến đem hạnh phúc tương lai của Hợp Đức làm bàn đạp, chí ít chỉ cần Hợp Đức còn đang ở Bách Linh các, Tiểu Ngư sẽ che chở nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.